"Chào tiên sinh." Ngô Mặc Thu hơi kích động khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên. Nàng bế quan rồi xuất quan khoảng hơn chín mươi năm, đã lâu rồi không gặp đối phương. Sau khi nàng xuất quan, Triệu Nam nhờ nàng âm thầm theo bốn người đi du lịch, bảo vệ sự an toàn cho bọn họ.  

Hiện tại tu vi của Ngô Mặc Thu đã là cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn. Nàng là quỷ tu, xét về bản lĩnh thì mạnh hơn người tu chân cùng cấp bậc.  

Lần này mấy người ra ngoài du lịch rồi đánh cướp, Ngô Mặc Thu là người biết rõ nhất.  

Dương Bách Xuyên bảo nàng nói, nàng hơi khó xử. Đoàn Đoàn, Viên Viên và Tiểu Mạn Mạn xem nàng là trưởng bối, nói thế nào thì nàng cũng đứng về phía họ.  

"Không có chuyện gì lớn đâu tiên sinh. Đúng là có người nhòm ngó đan dược trong tay đám Viên Viên, ép mua ép bán. Mấy người họ không làm chuyện gì quá đáng cả, chỉ có lần cuối cùng chọc phải người của thương hội Thiên Diệp, coi như... coi như mấy người họ xốc nổi thôi. Đối phương là cao thủ, nhưng sau khi nghe nói họ là người của Vân Môn thì bỏ qua, đây là điều kỳ lạ duy nhất."  

Ngô Mặc Thu tóm tắt trong dăm ba câu, tránh nặng tìm nhẹ.  

Tuy nhiên, sao Dương Bách Xuyên lại không nghe ra nàng tránh nặng tìm nhẹ chứ. Hắn cười khổ: "Muội cũng bao che cho mấy đứa nó, đây không phải là quan tâm mà ngược lại còn hại tụi nó. Lần này tụi nó ra ngoài có muội đi theo, nhưng nếu muội không đi theo thì sao? Tụi nó có thể bình yên vô sự không?  

Còn nữa, nói thật cho ta biết muội đã xử lý bao nhiêu người?" Dương Bách Xuyên hỏi Ngô Mặc Thu.  

Ngô Mặc Thu sững người, có hơi lúng túng. Nhưng nàng biết Dương Bách Xuyên không nói sai, bèn trả lời: "Ba tên Xuất Khiếu trung kỳ, một tên cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ. Người của thương hội Thiên Diệp gặp ở thành Lăng Tuyệt có cao thủ cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn tọa trấn. Những người còn lại đều là cảnh giới Xuất Khiếu trung hậu kỳ, hình như bọn họ là lãnh đạo cấp cao trong thương hội Thiên Diệp. Kể ra thì chọc phải thương hội Thiên Diệp là... là do Viên Viên làm loạn. Ta hơi lo lắng, may mà cuối cùng người ta đột nhiên bỏ qua... Chắc là e dè Vân Môn chúng ta."  

Bóng dáng của Diệp Vô Tâm hiện ra trong đầu Dương Bách Xuyên. Hiện giờ Vân Môn cũng có danh tiếng ở Sơn Hải Giới, thương hội Thiên Diệp điều tra Vân Môn không khó, người ta không ra tay chắc là liên quan đến Diệp Vô Tâm.  

"Không phải người ta e dè Vân Môn chúng ta. Thương hội Thiên Diệp thần bí khó lường, là thế lực thương hội truyền thừa lâu đời, cao thủ nhiều như mây. nghe nói Bổ Thiên Cung cũng phải nể mặt thương hội Thiên Diệp. Người ta không ra tay chắc là nể tình người bạn cũ là ta."  

"Năm ấy lần đầu tiên ta vào Sơn Hải Giới, người bạn đầu tiên của ta là người nhà họ Diệp trong thương hội Thiên Diệp. Hơn một trăm năm qua đi, xem ra người ta vẫn còn nhớ ta. Thôi, sau này muội đừng đi theo tụi nó nữa."  

Nói xong Dương Bách Xuyên lại nhìn bốn người, ánh mắt trở nên sắc bén: "Bây giờ các con còn cho rằng mình có bản lĩnh lớn không?"  

Độc Cô Hối là đại sư huynh, từ lúc Ngô Mặc Thu hiện thân, hắn ta đã hiểu ra tất cả. Thảo nào lần này đi du lịch lại thuận lợi như vậy, thì ra các cao thủ đều bị Ngô Mặc Thu giải quyết rồi. Vậy mà hắn ta còn đắc ý. Ngẫm lại thì nếu không có Ngô Mặc Thu âm thầm đi theo, hắn ta dẫn theo sư đệ sư muội mà xảy ra bất trắc gì... Nghĩ đến đây, Độc Cô Hối đổ mồ hôi lạnh.  

"Đệ tử biết lỗi rồi, xin sư phụ trách phạt." Độc Cô Hối nhận lỗi, còn không nhận lỗi thì sư phụ sẽ đánh hắn ta là cái chắc.  

"Biết thì tốt. Từ hôm nay trở đi con bế quan cho ta. Vi sư sẽ truyền cho con một bộ công pháp, không luyện thành chiêu kiếm pháp thứ nhất thì ngoan ngoãn ở lại Vân Môn không được đi đâu hết.  

Ba đứa các con cũng thế. Ta không yêu cầu cao, các con luyện thành chiêu thứ nhất Kiếm Kỹ Toàn Phong cho ta. Không tu luyện thành công thì đừng hòng bước chân ra khỏi Vân Môn một bước."  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa búng ngón tay về phía bốn người, bốn đốm sáng bay vào giữa trán bọn họ, truyền Toàn Phong Kiếm Kỹ cho bọn họ. Dù sao cũng không thể bắt buộc bọn họ không ra ngoài, nhưng tu luyện kiếm kỹ thì khác, có thể tu luyện chiêu thứ nhất thành công trong mười năm đã là nhanh rồi.  

"Tất cả lui đi." Dương Bách Xuyên xua tay bảo bốn người đi ra.  

Lúc này Trần Bảy Roi đi đến: "Môn chủ, có một cô gái tự xưng là người của thương hội Thiên Diệp... nói là đến Vân Môn chúng ta đòi lẽ phải."  

Trần Bảy Roi vừa dứt lời, Độc Cô Hối lập tức run lên, vội vàng nháy mắt với ba vị sư đệ sư muội rồi chuồn luôn.  

Còn Dương Bách Xuyên thì đứng dậy, mỉm cười bảo: "Mau mời vào, không được thất lễ... Thôi, để ta đích thân đi."  

Trong linh thức hắn đã phát hiện ra Diệp Vô Tâm tới.  

Diệp Vô Tâm đ ến đòi lẽ phải, xem ra mấy đứa nhóc kia chọc phải chuyện không nhỏ, Ngô Mặc Thu cũng không nói thật.

Thật ra Dương Bách Xuyên vẫn luôn lo lắng cho Diệp Vô Tâm, cũng muốn đi tìm nàng. Nhưng sau khi đến Sơn Hải Giới, hắn không có thời gian.  

Một lần bế quan là trăm năm, sau khi xuất quan hắn định đi thăm nàng nhưng lại sợ nàng đã quên.  

Không ngờ lần này trời xui đất khiến, mấy tiểu bối chọc phải thương hội Thiên Diệp. Dương Bách Xuyên biết nhóm Độc Cô Hối bình an vô sự rất có thể là nhờ Diệp Vô Tâm ra mặt.  

Bây giờ nghe tin Diệp Vô Tâm đ ến nhà, quả nhiên là thế.  

Nhưng nàng lại lấy cớ đến đòi lẽ phải, quả là tính cách của nữ ma đầu năm xưa.  

Linh thức đảo qua, quả nhiên Diệp Vô Tâm xuất hiện trong trấn nhỏ chỗ đại trận Truyền Tống của Vân Môn.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play