Sau đó, Dương Bách Xuyên đã bị các phu nhân của mình thay nhau khiển trách.  

“Không phải chàng đã cam đoan là không tìm nữ nhân nữa sao, Trịnh Bân Bân là như thế nào?”  

“Hai người cấu kết với nhau từ bao giờ?”  

“Đúng, thành thật khai báo, vì sao nàng ta lại muốn phong chàng làm Phò mã?”  

“Đúng thế…”  

Dương Bách Xuyên cảm giác như mình sắp điên rồi, đầu óc không hiểu chuyện gì, bên tai toàn là tiếng thẩm vẫn của các phu nhân nhà mình.  

“Dừng ~ trật tự hết cho ta, các nàng hỏi ta, ta cũng đang muốn biết vì sao đây? Nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dương Bách Xuyên hung dữ nói, các phu nhân của hắn cuối cùng cũng yên tĩnh lại.  

Sau đó mỗi người, ngươi một câu ta một câu, nói chuyện cả nửa giờ, Dương Bách Xuyên rốt cuộc cũng hiểu Phó mã đây là chuyện gì, quả nhiên là Trịnh nữ vương đã sác phong cho hắn.  

Theo như lời của các phu nhân hắn nói thì Trịnh Bân Bân đã dùng một năm để thanh trừng điện Mạo Hiểm và toàn bộ vương thành Mạo Hiểm, sau đó mất mười năm để bắt đầu thu phục địa bàn của vương quốc Mạo Hiểm từ thời cổ xưa, ba mươi năm để san bằng ổ giặc thổ phỉ, thuận theo thì sống, chống ta thì chết, mười thế lực lớn thổ phỉ đều thuần phục, vốn dĩ đó là những di dân của vương quốc Mạo Hiểm cổ xưa.  

Trịnh Bân Bân đã khôi phục lại thân phận cho họ, san bằng thế lực thổ phỉ trong vòng chín vạn dặm, thành công lập ra một vương quốc mạo hiểm mới, tự xưng là Nữ vương của Mạo Hiểm.  

Nghe nói, Trịnh Bân Bân đã một mình chống lại sáu đại cao thủ Phân Thần cảnh của ổ giặc thổ phỉ, không một ai là đối thủ của nàng ấy, vì thế, trận chiến đó đã làm nổi danh của Trịnh Bân Bân.  

Toàn bộ thế lực lớn nhỏ của châu Tây Sơn, thuần phục thì đều thuần phục, diệt vong thì đã diệt vong, hiện tại vương quốc Mạo Hiểm chính là thế lực lớn nhất của châu Tây Sơn, đương nhiên trên danh nghĩa thì là như vậy.  

Bởi vì trong tối, Vân Môn là thế lực duy nhất ở vương quốc Mạo Hiểm.  

Bốn mươi năm trước, Trịnh Bân Bân đã cho người tới Vân Môn hạ chỉ, lấy danh nghĩa là điện Mạo Hiểm thiêng liêng của vương quốc Mạo Hiểm, sắc phong cho Dương Bách Xuyên làm Phò mã, bởi vậy khu cấm phía Nam trở thành đất phong của Phò mã, trên danh nghĩa thì đây cũng là địa bàn của vương quốc Mạo Hiểm.  

Cũng vì như vậy mà các phu nhân của hắn mới ghen tuông.  

Nhưng Dương Bách Xuyên sau khi nghe xong thì lại mông lung, Phò mã gia, đây là…sao lại như vậy, giữ hắn là Trịnh Bân Bân không có gì cả, quan hệ của bọn họ giống như anh em sinh ra tử.  

Nhưng Trịnh Bân Bân lại dùng danh nghĩa quyền lực cao nhất của vương quốc Mạo Hiểm là điện Mạo Hiểm để sắc phong cho hắn chức vị Phò mã gia, chuyện này…  

Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên có chút cảm động bởi vì hắn biết, Trịnh Bân Bân vẫn còn niệm tình cũ, vì thế nên cái chức Phò mã nghe thì có vẻ vô lý của hắn cứ như vậy mà ra.  

Trịnh Bân Bân không muốn trở mặt thành thù với hắn, nhưng cũng không muốn từ bỏ lý tưởng khôi phục vương quốc Mạo Hiểm từ vô số thế hệ của gia tộc mình, ngày đó, sau khi đánh một trận ở điện Mạo Hiểm, nói đi nói lại thì cũng là hắn giúp đỡ nàng, hơn nữa ngay từ đầu hai người họ đã là chiến hữu trải qua sinh tử, có lẽ nàng cũng không muốn đến cuối cùng, bọn họ ngay cả bạn bè cũng không phải.  

Thế nên mới nghĩ ra phòng hào Phò mã gia, cũng chỉ có như vậy, Trịnh Bân Bân mới có thể ăn nói với thần dân trên dưới của vương quốc Mạo Hiểm mới thành lập, chí ít thì trên danh nghĩa, khu cấm phía Nam vẫn là địa bàn của vương quốc Mạo Hiểm, nhưng đã ban cho Phò mã gia làm đất phong, có thế thì người khác mới không thể nói gì được, nàng cũng đạt được mong muốn.  

Cuối cùng, nàng cũng không trở mặt với Dương Bách Xuyên.  

Hơn nữa, nghe các phu nhân của mình nói, sau đó Trịnh Bân Bân gọi Dương Vấn Thiên tới để bàn bạc, thiết lập quan hệ ngoại giao của thần dân vương quốc Mạo Hiểm với đệ tử Vân Môn, bắt đầu sử dụng đại trận truyền tống, tất cả điều này đều có lợi cho cả hai bên.  

Sự thật đã chứng minh quả đúng là như vậy, sở dĩ Vân Môn có thể phát triển nhanh chóng như vậy, trong thời gian một trăm năm ngắn ngủi đã làm nên tên tuổi, thành lập thương hội rải rác khắp Sơn Hải Giới, tạo được quan hệ rất lớn với vương triều Mạo Hiểm thông qua đại trận truyền tống.  

Bởi vì mỗi một khách phiêu lưu muốn dùng đại trận truyền thống đều phải nộp một lượng linh thạch nhất định, linh thạch là cái gì? Đối với mỗi một tu chân giả mà nói thì linh thạch chính là tài nguyên tu luyện, nhưng đối với Vân Môn thì đây chỉ là tài sản để phát triển môn phái.  

Trong tay của vương quốc Mạo Hiểm có bản đồ của từng hiểm địa ở của Sơn Hải Giới, có đại trận truyền tống, khách phiêu lưu của Mạo Hiểm không chỉ hạn chế ở châu Tây Sơn mà còn đi khắp Sơn Hải Giới.  

Đi tới đi lui, khách phiêu lưu đã lôi kéo theo cả dòng người, thu hút toàn bộ tu giả của Sơn Hải Giới tràn vào khu cấm phía Nam, Vân Môn không muốn lớn mạnh cũng khó. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play