So với việc tiến vào cấm địa Nghiêm gia để tìm mẹ, chữa trị vết thương cho cha mới là điều quan trọng lúc này. Giờ phải luyện chế ra đan Nghịch Huyết cho ông xong, Dương Bách Xuyên mới có thể yên tâm tiến vào cấm địa Nghiêm gia.  

Dưới sự kinh ngạc của ba người Dương Vấn Thiên, Dương Bách Xuyên phất tay lấy lò luyện đan Thái Thượng ra, mở lò nhóm lửa, từng cây linh dược được tinh luyện, nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát, không hề có bất kỳ cảm giác sượng xạo nào.  

Sau một ngày một đêm, Dương Bách Xuyên ngồi trước lò luyện đan, khẽ quát một tiếng: "Đan thành rồi..."  

Ngay sau đó phía chân trời có một tia sét to bằng đầu ngón tay giáng xuống.  

"Là đan kiếp...?"  

Ba người Dương Vấn Thiên kêu lên, bấy giờ bọn họ mới biết luyện đan chi đạo của Dương Bách Xuyên đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.

"Cha, cha cảm thấy thế nào?" Dương Bách Xuyên có chút lo lắng nhìn Dương Quốc Trung, hỏi thăm.  

Sau khi luyện chế đan Nghịch Huyết thành công thì hắn lập tức cho phụ thân dùng thử.  

Ở trong mắt Mạnh Trường Thanh, đan Nghịch Huyết là một loại đan dược cao cấp mà rất ít người có thể luyện chế ra được, nhưng rơi vào tay Dương Bách Xuyên, hắn không chỉ luyện chế ra được mà còn dẫn tới đan kiếp nữa. Có thể dẫn tới đan kiếp trong khi luyện đan, chỉ có trình độ luyện đan thực sự đạt tới cấp bậc Luyện Đan Sư thì mới có thể làm được.  

Dương Bách Xuyên đã cho bọn họ thấy cái gì gọi là nghịch thiên.  

Luyện đan tự nhiên phóng khoáng, dẫn tới đan kiếp, ngay cả độ kiếp mà cũng có thể nhẹ nhàng bâng quơ chống chọi.  

Nhưng ba người bọn họ không biết rằng Dương Bách Xuyên có một pháp thuật gọi là Khống Lôi Thuật, đan kiếp của đan dược đối với hắn chỉ là mưa bụi mà thôi, trước kia hắn cũng từng trải qua rồi.  

Trước đó bản thân cũng đã có chút thành tựu trong việc luyện đan rồi, hiện tại tu vi tăng cao thì lại càng không thành vấn đề.  

Chẳng qua hắn phải mất một ngày một đêm mới có thể luyện chế đan Nghịch Huyết thành công.  

Sau khi cho phụ thân dùng, Dương Bách Xuyên bắt đầu thấy hơi lo lắng, không biết liệu đan Nghịch Huyết mà Mạnh Trường Thanh đề cấp đến có tác dụng đối với mối họa ngầm của ông hay không.  

Dương Quốc Trung mở mắt ra khỏi trạng thái đả tọa, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Dương Bách Xuyên, trong lòng ấm áp nói: "Có thần đan này, con không cần phải lo lắng cho ta đâu, vết thương do thần hồn cắn trả đã khỏi hẳn rồi, hơn nữa còn có dấu hiệu đột phá nữa, rất có khả năng sẽ bước vào Huyết Trận tầng thứ tư."  

Dương Bách Xuyên không tin lắm, cho rằng phụ thân sợ mình lo lắng nên mới cố ý nói như thế, hắn lập tức thả linh thức ra kiểm tra.  

Dương Quốc Trung cười mắng một tiếng thằng nhóc thối không chịu tin lời phụ thân, nhưng cũng không tránh né.  

Một lúc sau, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng thấy yên lòng, vết thương của phụ thân quả nhiên đã lành rồi.  

Sau khi giao lại hết tám viên đan Nghịch Huyết còn thừa cho phụ thân Dương Quốc Trung, hắn nói: "Cha, người và lão Mạnh và cả sư công trở về trước đi, con đến cấm địa Nghiêm gia xem thử."  

Sắc mặt Dương Quốc Trung thay đổi, nói: "Thằng nhóc thối, phải trở về thì cũng là con về ấy, thân là chủ của một tông môn, không về quản lý tông môn mà cứ chạy đi hóng hớt gì hả? Con trở về đi, thê tử của ta ta sẽ đi tìm."  

"Người trở về, người vừa mới bị thương..." Dương Bách Xuyên cãi lại.  

"Con đi mà về, vết thương của ta đã lành rồi, hơn nữa bàn về tu vi thì ta là Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, Huyết Trận còn sắp đột phá nữa, con mới vừa bước vào Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, thể hiện gì chứ hả?" Thái độ của Dương Quốc Trung rất cứng rắn.  

"Con..."  

Hai cha con bắt đầu cãi qua cãi lại, không ai muốn người kia đi mạo hiểm.  

Đúng lúc này Dương Vấn Thiên thở dài nói: "Hầy... Đều là kẻ ngốc với nhau, cha con các ngươi đừng cãi cọ nữa, theo ta thì cả hai các ngươi cùng đi đi, cũng có thể chăm sóc cho nhau. Các ngươi một người đi tìm vợ, một người đi tìm mẹ, mà đồng thời các ngươi cũng là cha con, không ai muốn người kia đi mạo hiểm cả, ai cũng có vướng bận cả. Giờ giả dụ một người đi, người ở lại liệu có thể yên tâm không?  

Vậy thì chằng thả cả hai cùng đi, hai cha con đều là tu vi Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, hiện giờ một người nhờ việc tu luyện Huyết Trận mà thực lực ngang ngửa Phân Thần cảnh, một người khác đã trở nên... Khụ khụ... mạnh hơn. Vậy thì cùng đi với nhau cũng không phải chuyện gì xấu.  

Ta và lão Mạnh về Dương gia dưỡng thương trước, đợi vết thương hồi phục xong sẽ tới hỗ trợ các ngươi. Nhưng lại nói tiếp, có lẽ cấm địa Nghiêm gia cũng không đáng sợ như trong lời đồn đâu, rốt cuộc ta đã sống nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ nghe nói cấm địa Nghiêm gia có thứ gì chạy ra, có lẽ chỉ là nghe nhầm đồn bậy thôi, nơi đó chỉ là một sơn động bình thường cũng không chừng."  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, cảm thấy Dương Vấn Thiên nói cũng có đạo lý, nếu không cho phụ thân đi, tất nhiên ông sẽ không cam lòng, không thì ông đã không tu luyện Huyết Trận chi đạo chỉ để tìm mẫu thân rồi.  

Vì vậy hắn gật đầu nói: "Cảm ơn sư công, nhưng mà người và lão Mạnh không cần để ý đến đâu. Nếu mẫu thân ở trong đó thật, sau khi chúng ta tìm được sẽ lập tức quay trở lại, hai người các ngươi cứ yên tâm dưỡng thương là được, về phần cánh tay bị đứt của các ngươi, chờ ta ra rồi sẽ nghĩ cách giải quyết."  

...  

Sau khi thống nhất đôi bên, hai cha con bắt đầu tiến vào cấm địa Nghiêm gia.  

Mà Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên thì lại trở về Dương gia để chữa thương, hai người có thể sống sót sau pha tự bạo của Nghiêm Cơ Sơn, theo cách nói của Dương Vấn Thiên thì là bọn họ đã dùng hết vốn gốc rồi, ít cũng phải ba năm đến mười năm thì mới có thể hồi phục lại được. Bọn họ cũng không quá để ý đến việc bị cụt tay, dù sao đều là người tu chân, sau này tu vi cao lên rồi, cái tay cụt cũng sẽ mọc lại thôi.  

Cha con Dương Bách Xuyên đi đến chân núi cát kết trong cấm địa Nghiêm gia, bước đến trước sơn động Khô Lâu bên dưới chân núi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play