Có đôi khi, hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.  

Hắn rất sợ nếu không phải là cha phải thì sao đây?  

Vào giờ khắc này, tâm ma trong lòng hắn đều muốn nổi dậy.  

Ở trong lòng hắn, tuy là từ nhỏ đã mất đi sự quan tâm của cha mẹ, nhưng vì chịu ảnh hưởng từ bà nội, hình ảnh người cha ở trong lòng hắn vẫn luôn là anh hùng.  

Năm đó, bộ đội đưa tới tin tức cha hắn đã hy sinh lúc làm nhiệm vụ, tiếng thơm truyền xa ngàn dặm, cho nên từ nhỏ Dương Bách Xuyên đều nhận định cha mình là anh hùng, từ trước đến giờ chưa từng trách móc ông ấy.  

Nhưng còn mẹ, bởi vì năm đó bà ấy đã bỏ lại hắn, em gái và bà nội dứt khoát ra đi, ở trong lòng Dương Bách Xuyên đã từng hận mẹ mình.  

Mãi đến khi gặp được ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên, hắn mới biết được năm đó mẹ hắn bỏ lại bọn họ là bởi vì đi tìm cha hắn.  

Từ đó về sau, hắn cũng không còn hận mẹ mình nữa, ngược lại cảm thấy cha mẹ rất yêu thương nhau.  

Hắn cũng càng cảm thấy mẹ mình rất vĩ đại, tuy là bà ấy đã bỏ lại mình và em gái mà đi nhưng đó là vì đi tìm phụ thân, từ đó cũng biến mất ở sa mạc Tây Vực.  

Vì vậy, xét ở góc độ một người phụ nữ thì thực ra mẹ hắn không có gì sai.  

Nhưng xét từ góc độ một người mẹ, bà ấy là một người mẹ vô trách nhiệm, dù sao lúc đó hắn và em gái cũng vẫn còn nhỏ.  

Từ đó đến giờ, Dương Bách Xuyên và em gái đều không trách mẹ, ngược lại rất nhớ cha mẹ.  

Mà từ đầu đến lúc sắp chết, bà nội cùng chưa từng trách móc mẹ hắn một câu.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên, bà nội là bà nội vĩ đại nhất trên đời...  

Bây giờ... Hắn sắp cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, nói không căng thẳng là giả.  

Trong lòng hắn vô cùng hy vọng, người từ tầng hai đi xuống chính là người cha Dương Quốc Trung mà từ nhỏ hắn đã ao ước được nhìn thấy.  

Mạnh Trường Thanh nghe xong câu chuyện cũ về cha mẹ Dương Bách Xuyên, ít nhiều cũng có thể hiểu được tâm trạng của Dương Bách Xuyên, cảm nhận được thân thể Dương Bách Xuyên đang phát run, Mạnh Trường Thanh đưa tay đặt ở trên vai Dương Bách Xuyên và nói: “Môn chủ, đừng quá mức kích động, chúng ta là người tu đạo, đừng để lộ vui buồn quá mức mà khiến cho tâm ma trỗi dậy, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi.”  

“Ừm... Ta biết rồi.” Dương Bách Xuyên run rẩy trả lời, hắn cũng biết Mạnh Trường Thanh nói đúng, hít sâu một hơi cố gắng làm cho mình bình tĩnh.  

“Lộc cộc lộc cộc~”  

Tiếng bước chân từ hành lang tầng hai đi xuống càng lúc càng gần.  

“Đồ nhi, vi sư có khách tới, xuống đây gặp mặt đi.” Dương Vấn Thiên gọi lớn về phía hành lang.  

“Tới rồi ~” Vẫn là giọng nói trầm ổn hùng hồn đó.  

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc xuất hiện, ông ấy mặc trường sam màu trắng, tóc dài bồng bềnh đang từ hành lang đi xuống.  

Mặc dù người này đưa lưng về phía ánh đèn nhưng Dương Bách Xuyên vẫn thấy rõ diện mạo của ông ấy, bộ dáng trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mày rậm mắt to...  

Giờ khắc này, trong lòng hắn đang trào dâng một cảm xúc khó hiểu, máu của hắn... sôi trào giống như vạn mã phi nước đại.  

“Quốc Trung, qua đây ta giới thiệu cho ngươi, người này chính là trận tiên Mạnh Trường Thanh mà vi sư thường xuyên nhắc tới với ngươi, cũng là bạn tốt đời này của vi sư.” Dương Vấn Thiên giới thiệu Mạnh Trường Thanh.  

“Vãn bối Dương Quốc Trung bái kiến Mạnh tiền bối.” Dương Quốc Trung thoải mái ôm quyền hành lễ với Mạnh Trường Thanh.  

“Đồ đệ của Vấn Thiên lão đầu quả nhiên không tầm thường, không cần đa lễ, tu vi Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn cơ à, xuất sắc quá~” Mạnh Trường Thanh cười khen ngợi một câu.  

Đối với đồ đệ Dương Quốc Trung này, làm sư phụ Dương Vấn Thiên rất hài lòng, cả đời lão ta đã từng thu nhận mấy đồ đệ, hoặc có thể nói là không có một đồ đệ nào có thể làm cho lão ta hài lòng.  

Đây là bởi vì Dương Vấn Thiên lão cực kỳ đam mê con đường trận pháp, tìm đồ đệ đương nhiên cần tìm người có thiên phú về trận pháp, hoặc là nói người thích con đường này giống như hắn mới có thể làm đồ đệ của hắn.  

Mà trước đây Dương Vấn Thiên lão phát hiện ra một người phàm ở sa mạc lại có thiên phú về trận pháp, hơn nữa sau này càng quan sát, lão ta phát hiện Dương Quốc Trung cũng say mê com đường trận pháp truyền tống, nhất là cảm thấy hứng thú với trận pháp truyền tống ở không gian cổ xưa, điểm này rất phù hợp với sở thích của lão ta nên mới chính thức thu nhận Dương Quốc Trung làm đồ đệ.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play