Lúc này, Dương Bách Xuyên đối mặt với thanh kiếm của ma đầu Đại Tôn, hắn đánh trả mà không cần nghĩ ngợi.  

Hắn đương nhiên tin tưởng Thiện Linh.  

“Ầm ~ A~”  

Một chiêu mang theo bao oán hận, lần này, người bay ngược ra ngoài là ma đầu Đại Tôn, lão ngã xuống đất trong tiếng la hét.  

Mà giọng của Thiện Linh cũng vang lên: “Chủ nhân hãy nhắm mắt lại, ta sẽ cho chủ nhân thấy nguyên hình của ba con yêu quái trước mặt.”  

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì nhắm chặt mắt.  

Hắn chỉ cảm thấy trên mắt mình xẹt qua một tia mát lạnh rồi biến mất, trong mơ hồ, Dương Bách Xuyên cảm giác được lực lượng ân hồng, hắn biết đây chính là sức mạnh âm tà của Thiện Linh.  

Còn nhớ năm đó, khi lão quỷ xin tha thứ, lão nói, theo thời gian thì tà sẽ sinh ra linh tính, nhưng phải xem chủ nhân của nó là ai, khống chế nó như thế nào, theo chính đạo hay là làm kẻ ác, Dương Bách Xuyên nhớ đến câu nói này, một chút cũng không hề sai.  

Cũng may mà khi đó hắn giữ lại Thiện Linh, nếu không thì hôm nay thật sự nguy hiểm rồi.  

“Chủ nhân, xong rồi.” Chỉ trong chớp mắt, Thiện Linh đã lên tiếng.  

Dương Bách Xuyên mở hai mắt, khi nhìn về phía trước, cơ thể hắn run lên, sau đó cơ thể hắn tràn ngập tức giận và sát khí vô tận.  

Hóa ra hắn bị ba con súc sinh này đùa bỡn.  

Trước mắt hắn là ma đầu Đại Tôn, Trương Thiến và Bộ Thanh Mai, nhưng sau khi được Thiện Linh làm phép, hắn chỉ nhìn thấy ba con Sa Hồ đang đứng thẳng.  

Bị ba con hồ ly đùa giỡn.  

Đúng là tức không chịu nổi, nếu truyện này truyền ra bên ngoài, hắn bị thứ súc sinh này giỡn, đánh cho hộc máu, người khác sẽ cười đến rụng răng.  

Ngay lúc Dương Bách Xuyên tức đến phát run, ma đầu Đại Tôn bị đánh phía đối diện, hoặc nói đúng hơn là một con yêu hồ giả dạng, nó tức giận mắng: “Dương Bách Xuyên, ngươi dám đánh trả, ngươi không sợ bản tôn sẽ giế t chết Bộ Thanh Mai hay sao?”  

Dương Bách Xuyên nghe thấy yêu hồ giả dạng thành ma đầu Đại Tôn còn đang uy hiếp mình, đúng là tức cười. Đương nhiên hắn cũng biết, sau khi hai mắt của bản thân được Thiên Linh làm phép mới có thể nhìn thấy được nguyên hình của yêu hồ, lúc này bọn chúng vẫn chưa biết hắn có năng lực này, càng không biết trên người hắn có một Thiện Linh âm tà.  

Chỉ nghe Dương Bách Xuyên cười lạnh nói: “Ngươi giết đi, không giết thì ngươi là cháu ta.”

Nghe Dương Bách Xuyên nói ra một câu rét lạnh, ‘Không giết thì ngươi là cháu ta’, điều này khiến cho ma đầu Đại Tôn – yêu hồ ngây cả người~  

Nó có thể giết sao?  

Đương nhiên là không, đây là đồng loại, yêu hồ bọn chúng liên thủ lại thi triển ảo ảnh, đánh cắp tâm ma từ sâu trong nội tâm của Dương Bách Xuyên, sau đó thì biến thân thành ma đầu Đại Tôn, Trương Thiến và Bộ Thanh Mai.  

Giờ phút này, hắn nhìn thấy ma đầu Đại Tôn sửng sốt, giống như có chút khó xuống tay.  

Dương Bách Xuyên hừ lạnh nói: “Thế nào? Không dám sao? Nếu ngươi không dám, thì ta giúp ngươi.”  

Dứt lời, thanh kiếm Đồ Long trong tay Dương Bách Xuyên vung lên, giống như chỉ đợi phân phó, thân hình khẽ lóe lên, giây sau hắn đã xuất hiện bên cạnh yêu hồ biến hình thành ma đầu Đại Tôn.  

“Thứ súc sinh như mày cũng dám giỡn cợt tiểu gia, chết đi.”  

Dương Bách Xuyên dùng toàn lực vung kiếm qua, thực ra thì thực lực của yêu hồ trước mặt hắn cũng không lớn, gượng ép thì mới chỉ bước vào cảnh giới tu vi Xuất Khiếu mà thôi, qua hai lần giao đấu đã được chứng minh, yêu hồ không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên.  

Giờ phút này, ba bọn họ đã hiện ra nguyên hình trước mặt Dương Bách Xuyên. Hắn cũng không suy tính thêm nữa, cơn tức giận vì bị đùa giỡn bộc phát, một kiếm này của Dương Bách Xuyên mang theo sức mạnh mà ngay cả Xuất Khiếu hậu kỳ hay là đại viên mãn cũng không dám ngăn chặn, đừng nói chỉ là một yêu hồ giả dạng Đại Tôn.  

“A~”  

Khi chém tới, ma đầu Đại Tôn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nó không ngờ Dương Bách Xuyên thật sự sẽ ra tay, yêu hồ bắt đầu luống cuống vì biết rõ bản thân không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên, có thể thi triển ảo ảnh để mê hoặc Dương Bách Xuyên đã là tốt lắm rồi.  

Nhưng yêu hồ vẫn không hiểu, vì sao đột nhiên Dương Bách Xuyên lại trở mặt như vậy, ngay cả nữ nhân Bộ Thanh Mai của mình cũng không đếm xỉa.  

Ngay lúc yêu hồ đang hoảng loạn thì nghe thấy Dương Bách Xuyên nói, ‘Thứ súc sinh như mày cũng dám giỡn cợt tiểu gia’, lúc này thì yêu hồ hiểu rõ, Dương Bách Xuyên đã nhìn thấu ảo ảnh mà ba yêu hồ liên hợp lại.  

Trong lòng ngày càng hoảng loạn.  

Có điều, thanh kiếm của Dương Bách Xuyên đã vung tới ngay trước mặt. Giờ phút này, mặc dù không biết Dương Bách Xuyên đã phá vỡ ảo ảnh bằng cách nào, nhưng uy lực của kiếm không thể coi thường, cũng không kịp né tránh, yêu hồ giả dạng thành ma đầu Đại Tôn giơ pháp khí trong tay để chống đỡ.  

“Ầm ~”  

Trường kiếm trong tay yêu hồ bị kiếm của Dương Bách Xuyên chém gãy bay ra ngoài. Kiếm khí Huyền Hoàng đánh lên người yêu hồ.  

Yêu hồ giả dạng ma đầu Đại Tôn kêu gào thảm thiết, máu chảy ào ào, bị kiếm của Dương Bách Xuyên bổ thành hai đoạn, chém xiên từ vai trái xuống thắt lưng, lập tức con yêu hồ hiện nguyên hình, ngã xuống đất kêu gào nhưng không chết.  

“Hừ ~ Quả nhiên là súc sinh.” Dương Bách Xuyên hừ lạnh, hắn híp mắt nhìn về hai con yêu hồ đang giả dạng thành Trương Thiến và Bộ Thanh Mai.”  

Trong mắt bọn chúng ngập tràn vẻ hoảng sợ, vội vàng muốn chạy trốn.  

Nhưng làm sao Dương Bách Xuyên có thể để chúng chạy được?  

“Muốn chạy? Muộn rồi.” Dương Bách Xuyên giận dữ nói.  

“Nguyên Thần xuất khiếu ~”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play