Âu Dương Ngọc Thanh xác định ở lại đến khi con gái hoàn toàn xong việc học.  

Tối hôm nay, Dương Bách Xuyên ở nhà cũ bảo Ngô Mặc Thu gọi Vương Tông Nhân và mẹ con  Âu Dương Ngọc Thanh đến.  

Con gái Nhạc Nhạc trên danh nghĩa bị  Âu Dương Ngọc Thanh mang về Vân Môn, bởi vì sau ngày mai, đám người Dương Bách Xuyên sẽ rời đi, lần này từ biệt không biết khi nào mới có thể gặp lại, nói đi nói lại vẫn phải tạm biệt.  

Chẳng mấy chốc ba người đi đến.  

Dương Bách Xuyên nhìn ba người đi vào, nói với Ngô Mặc Thu: “Thu Nhi đi ra ngoài giữ cửa, trong vòng một canh giờ tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai.”  

“Vâng tiên sinh.” Ngô Mặc Thu xoay người rời đi, đóng lại cửa đại sảnh.  

Dương Bách Xuyên vung tay lên bày ra cấm chế trong đại sảnh.  

Ở trong mắt Vương Tông Nhân và mẹ con  Âu Dương Ngọc Thanh, bọn họ chưa bao giờ gặp Dương Bách Xuyên trịnh trọng như vậy, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.  

“Đừng khẩn trương, chỉ là không muốn có rắc rối, ngồi xuống đi.” Dương Bách Xuyên bảo ba người ngồi xuống.  

Nói xong, ánh mắt dừng trên người  u Dương Nhạc, người sau không dám đối diện với ánh mắt của Dương Bách Xuyên, theo bản năng tránh né.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy ánh mắt đó của cô nhóc, nở nụ cười khổ, thật ra trong lòng anh rất rõ ràng, Nhạc Nhạc không chấp nhận được cảm xúc trong lòng.  

Khi còn nhỏ cô nhóc rất bám Dương Bách Xuyên, khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, còn gọi là anh trai, sau khi lớn lên, mẹ của cô nhóc kết hôn với người chú này, bối phận thay đổi, anh trai biến thành ba trên danh nghĩa.  

Ở chung với Dương Bách Xuyên rất gò bó, thật ra Nhạc Nhạc rất hướng tới việc tu chân, nhưng trong lòng không tiếp nhận được ngoại trừ mẹ của cô nhóc ra, Dương Bách Xuyên còn có thêm năm người vợ khác. Đối với lời mời tu chân của Dương Bách Xuyên, cô nhóc đều từ chối, tỏ vẻ không chút hứng thú, thậm chí còn từ chối lần đi đến Sơn Hải Giới này.  

Trong lòng không qua được.  

Dương Bách Xuyên cũng nhiều ít có thể hiểu được, nhưng không có cách nào, dù sao cũng không phải con gái ruột của mình, cũng biết tuổi 17-18 là độ tuổi phản nghịch, đặc biệt từ nhỏ Nhạc Nhạc đã mất ba.  

Nếu Nhạc Nhạc không tu chân,  Âu Dương Ngọc Thanh không muốn rời khỏi con gái, anh cũng không làm khó người khác, điều có thể làm là tận lực sắp xếp tốt mọi chuyện cho mẹ con cô.  

Anh và em gái Dương San San cũng không có ba mẹ từ nhỏ, nên không muốn  u Dương Nhạc cũng không có.  

“Nhạc Nhạc, gọi con kìa.”  Âu Dương Ngọc Thanh không biết nói gì với cô con gái này, theo lý thuyết phải gọi Dương Bách Xuyên là ba, nhưng khi còn nhỏ Nhạc Nhạc đã quen gọi anh Xuyên, tất nhiên lúc đó Dương Bách Xuyên vẫn là học sinh trên danh nghĩa của cô, Nhạc Nhạc gọi anh Xuyên cũng không sai.  

Nhưng hiện tại thân phận chuyển biến quá lớn, từ trước đến nay Nhạc Nhạc chưa từng gọi, thậm chí cũng không gọi anh trai.  

“Ngọc Thanh, không gọi cũng không sao, chỉ là xưng hô, không sao cả.” Dương Bách Xuyên vội vàng hòa giải.  

Âu Dương Ngọc Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.  

Lúc này Dương Bách Xuyên lấy ra một phần văn kiện từ trên bàn đưa cho  u Dương Nhạc, nói: “Nhạc Nhạc, bất kể ra sao, anh vẫn là anh trai yêu thương em như lúc còn nhỏ, nếu em không muốn đi đến Sơn Hải Giới, vậy không đi, làm chuyện mình thích cũng được, em ký tên vào phần văn kiện này.”  

Lúc này trong lòng của  u Dương Nhạc loạn như ma, không dám đối diện với người ba trên danh nghĩa này, nói đến cùng trong lòng cô nhóc vẫn rất sợ Dương Bách Xuyên, đây là uy áp phát ra trong vô hình của Dương Bách Xuyên sau khi tu vi tăng lên, người thường không dễ chịu được.  

Dương Bách Xuyên bảo ký tên lên văn kiện,  u Dương Nhạc không hề nghĩ ngợi ký tên xuống, chỉ muốn làm xong chuyện rồi rời đi, cô nhóc rất sợ đối mặt với người anh trai khi còn nhỏ, hiện tại là ba kế này.  

Chờ sau khi  u Dương Nhạc ký tên, Dương Bách Xuyên cười đưa văn kiện cho  Âu Dương Ngọc Thanh, nói: “Em bảo quản văn kiện này thay cho Nhạc Nhạc, chờ sau khi nó tốt nghiệp đại học sẽ chính thức có hiệu lực.”  

Âu Dương Ngọc Thanh nghe Dương Bách Xuyên nói như vậy, trong lòng rất khó hiểu, văn kiện gì? Còn chính thức có hiệu lực?  

Âu Dương Ngọc Thanh mở văn kiện ra, cả người chấn động, đứng bật dậy nói: “Xuyên, điều này không thể, sao lại có thể?”

Dương Bách Xuyên nhìn vẻ mặt không thể tin được của  Âu Dương Ngọc Thanh, cười nói: “Đều là một chút vật mọn, nếu Nhạc Nhạc không muốn đi lên con đường tu chân, đây coi như là quà anh tặng con bé, cũng là khảo nghiệm con bé.”  

Âu Dương Ngọc Thanh trừng to mắt, nói: “Nhưng… Đó là toàn bộ Vân Kỳ quốc tế, sao Nhạc Nhạc có thể thừa kế?”  

Dương Bách Xuyên cười nói: “Không có gì không thể, dù sao cũng là người một nhà, hơn nữa chúng ta đi rồi, có em và A Nhân ở lại, có thể trợ giúp Nhạc Nhạc tiếp quản Vân Kỳ, không có vấn đề gì.”  

Lúc này  u Dương Nhạc nghe mẹ mình và Dương Bách Xuyên nói chuyện, hiểu ra người ba trên danh nghĩa này của cô nhóc đã để cô ký tên vào dạng văn kiện gì.  

Cho dù cô nhóc còn nhỏ tuổi, những cũng biết Vân Kỳ quốc tế là con quái vật khổng lồ cỡ nào. Ở trong trường học, mọi người thường nói sau khi tốt nghiệp được vào Vân Kỳ quốc tế là một niềm vinh dự lớn.  

Các bạn học có câu nói, có thể đi vào Vân Kỳ quốc tế chính là một bước lên thiên đường, bởi vì Vân Kỳ quốc tế đã trở thành đế quốc thương nghiệp toàn cầu.  

u Dương Nhạc chưa bao giờ nhắc đến người ba trên danh nghĩa của mình là người cầm lái chân chính của Vân Kỳ quốc tế, mẹ cũng từng là một cánh tay quan trọng của Vân Kỳ quốc tế trước mặt bạn bè. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play