Vân Thiên Tà chậm rãi nói cho Dương Bách Xuyên nghe chủ ý của mình.  

“Ặc ~ Lão đầu, ấp nở trứng chim thần? Người chắc chắn có ích sao? Đối phương là Nguyên Anh đại viên mãn đó, lão già Ân Tĩnh An còn sắp đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu, cho dù là Phượng Hoàng, nhưng mà một con Phượng Hoàng Lửa vừa được ấp nở có thể đối phó được sao? Dương Bách Xuyên tỏ vẻ nghi ngờ.  

Vân Thiên Tà mắng: “Thằng nhóc thối, con cho rằng vương giả của yêu cầm là gì?” Đó chính là một trong tứ đại thần thú, đứng đầu trong tộc chim muông, vừa sinh ra đã là chim thần có lửa trời ban, đốt cháy thiên địa cũng không phải khoác lác, bớt nói nhảm đi, con nhanh dùng chân hỏa, chân khí trong của bản thân để ấp trứng, chỉ cần một bước ngoặt nữa thôi là chim thần có thể xuất thế, Tu Chân Giới cũng rất ít gặp bảo bối như vậy, một khi xuất hiện sẽ kinh thiên động địa.”  

“Được, vậy để con thử xem ~” Dương Bách Xuyên gật đầu, trong lòng khẽ động lấy quả trứng Phượng Hoàng màu đỏ ra, chuẩn bị ấp nở.  

Dựa theo cách mà sư phụ nói, dùng chân khí và chân hỏa để ấp, rót chân khí vào bên trong trứng Phượng Hoàng, chân hỏa dùng để cung cấp nhiệt độ thích hợp.  

Phượng Hoàng vốn là loài chim thần niết bàn trùng sinh, ngọn lửa càng cao cấp thì càng tốt.  

Sau khi bước vào cảnh giới tu vi Nguyên Anh, uy lực chân khí của Dương Bách Xuyên đương nhiên cũng không hề tầm thường, ngay từ khi bắt đầu hắn đã có một loại cảm giác không được thuyết phục lắm, dù sao thì cũng chỉ là một quả trứng mà thôi, liệu có bị nướng chín hay không?  

Nào ngờ lại bị lão đầu chửi mắng: “Thằng nhóc thối, dùng chân hỏa lớn nhất của con đi, chút chân hỏa này của con ngay cả tam muội chân hỏa cũng cũng không bằng, con phải biết Phượng Hoàng chính là tổ tông chơi đùa với lửa, cứ như thế này thì biết bao giờ mới nở ra?”  

Dương Bách Xuyên trợn mắt, chỉ có thể tăng thêm lực lượng chân hỏa, dùng hết toàn lực.  

Lúc này, quả trứng Phượng Hoàng trong lòng bàn tay càng ngày càng đỏ rực, đường vân trên bề mặt cũng phát sáng, trông rất đẹp mắt.  

Sắc mặt của Dương Bách Xuyên trầm xuống, hắn cảm nhận được chân khí trong cơ thể đang không ngừng bị trứng Phượng Hoàng hấp thu, chân hỏa chống đỡ đang dần không ổn định.  

Ngay từ đầu, hắn vẫn có thể khống chế chân khí, nhưng hiện tại Dương Bách Xuyên cảm thấy không thể chống chế được nữa, chân khí của hắn đang bị trứng Phượng Hoàng hấp thu.  

Quả trứng Phượng Hoàng trong lòng bàn tay hắn giống như một cái động không đáy cắn nuốt sức mạnh, điều này khiến Dương Bách Xuyên sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị hút khô mất.  

Nhưng trứng Phượng Hoàng không hề có bất cứ dấu hiệu nở.  

“Lão đầu chết tiệt, làm thế nào bây giờ? Chân khí trong cơ thể con mất khống chế, bị trứng Phượng Hoàng hấp thu vào trong rồi, không thể dừng lại được ~” Dương Bách Xuyên sợ hãi cầu cứu sư phụ.  

“Hoảng cái gì, còn không phải do tu vi của con quá phế vật hay sao?” Đáp lại lời kêu cứu của Dương Bách Xuyên là lời mắng chửi không tim không phổi của lão đầu.  

Dương Bách Xuyên đen mặt, hiện tại hắn đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, nhưng trong miệng của lão đầu thì hắn vẫn bị ghét bỏ là phế vật?  

Đang định phản bác lời của sư phụ thì lão đầu lại tiếp tục đưa ra câu trả lời: “Ấp trứng chim thần cần phải có năng lượng chống đỡ, nó hấp thu không ít lực lượng của con chứng tỏ đã có dấu hiệu chuẩn bị nở rồi, đây là chuyện tốt, thời khắc này con nhất định phải kiên trì, nếu không thì sẽ đổ sông đổ bể.  

Con thử nhỏ một giọt máu thử xem, trong máu có năng lượng lớn, như vậy thì Phượng Hoàng nở ra sẽ có cảm giác thân thiết với con, tăng thêm tình cảm, với bản tính thông minh trời sinh, đợi sau khi ấp nở nó sẽ giúp đỡ cho con, bằng không thì con sẽ không mượn được Phượng Hoàng thần hỏa.”  

Nghe sư phụ Vân Thiên Tà nói như vậy, Dương Bách Xuyên suýt chút nữa tức tới hộc máu: “Lão đầu tử, người nói nửa ngày như vậy có nghĩa là con ấp nở trứng thì cũng không trở thành chủ nhân của Phượng Hoàng? Vậy con còn trả cái giá cao như vậy làm gì?”  

“Thằng nhóc vô sỉ, đã nói Phượng Hoàng là thần cầm của thế gian, đâu có dễ dàng thu phục như vậy? Đừng có mơ, trừ phụ Phượng Hoàng tự động nhận con làm chủ nhân, thu phục Phượng Hoàng mà con cũng dám nghĩ tới ~” Vân Thiên Tà tức giận, ngừng một lúc rồi tiếp tục nói: “Có điều, con cũng không cần lo lắng, cho dù Phượng Hoàng không nhận con làm chủ nhân nhưng dựa vào công lao ấp trứng của con thì giúp con giải vây là không thành vấn đề, còn về phần sau khi trứng nở có nhận con làm chủ hay không thì phải xem ý trời.”  

Việc đã tới nước này, Dương Bách Xuyên cũng chỉ có thể nghe theo lời của lão đầu, tiếp tục ấp trứng, Phượng Hoàng chính là chim thần, cũng chính là linh vật mà hắn nghe được từ vô số thần thoại ở Trái Đất, đâu thu phục dễ dàng như vậy được.”  

Còn về nhận chủ, ngay cả lão đầu cũng đã nói phải xem ý trời, hắn cũng không dám có suy nghĩ quá phận, hiện tại chỉ có duy nhất một con đường, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng sau khi trứng nở ra sẽ giúp hắn thoát khỏi hoàn cảnh trước mắt.  

Hắn cũng không muốn mãi mãi núp trong La Phù Động Thiên, điều này không khác gì một con rùa đen rút đầu.  

Hơn nữa, nhị đồ đệ Vương Tông Nhân đã nói Ngô Mặc Thu bị Tề Mặc Hàng của hiệu buôn  m Dương bắt đi, Dương Bách Xuyên vẫn luôn ôm ảo tưởng, hắn không tin Ngô Mặc Thu sẽ chết, hắn còn phải đi cứu Ngô Mặc Thu…  

Ấp trứng Phượng Hoàng là một cơ hội.  

Tâm khẽ động, hắn giơ đầu ngón tay phải ra, nhỏ một giọt máu lên trứng Phượng Hoàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play