Ngay sau đó chợt nghe thấy hai con yêu xà của Trần Thiên Bình phát ra mấy tiếng rên rỉ.  

"Xoẹt xoẹt xoẹt…"  

Một loạt âm thanh chói tai vang lên, giống như tiếng dao cắt qua vải vậy.  

Trong tầm mắt của mình, Dương Bách Xuyên nhìn thấy thân mình vốn không dài lắm của hai con yêu xà đang xông lên của Trần Thiên Bình bị đứt ra thành bảy tám khúc, rơi xuống đất.  

Ngay sau đó thân hình của chồn nhỏ xuất hiện, nó trực tiếp há miệng nuốt sống mấy khúc bị đứt của hai con yêu xà vào bụng.  

"Chít Chít!"  

Mồm kêu “chít chít” vài tiếng, ngay lập tức quay trở lại bả vai của Dương Bách Xuyên, nghe tiếng thì có vẻ như nó đang nói với Dương Bách Xuyên rằng: "Có thấy ta lợi hại không?"  

Dương Bách Xuyên phục hồi tinh thần lại, trong lòng vô cùng khiếp sợ, hiện tại hắn đã xác định được chồn nhỏ có thiên phú thần thông mới — khả năng tàng hình trong nháy mắt.  

Thiên phú này quá nghịch thiên, hơi thở sẽ biến mất mà không để lại chút dấu vết nào.  

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng biết được tại sao chồn nhỏ lại có thể thoát khỏi sự đuổi bắt của rất nhiều cao thủ Nguyên Anh. Với thiên phú tàng hình cỡ này, cộng thêm tốc độ của bản thân chồn nhỏ, người bình thường quả thật không thể nào bắt được chồn nhỏ.  

Giờ phút này, một người toàn thân run rẩy, sắc mặt xanh trắng đan xen, vừa kinh ngạc vừa tức giận.  

"Tiểu Thanh Tiểu Hồng! A! Cục cưng của ta, nghiệt súc ta giết ngươi!" Người này chính là Trần Thiên Bình. Yêu xà mà ông ta đã nuôi dưỡng trăm năm bị chồn nhỏ cắt thành bảy tám khúc, hơn nữa còn nuốt chửng toàn bộ, điều này khiến Trần Thiên Bình phát điên.  

Ông ta nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo khí thế dời non lấp biển vung hai chưởng về phía Dương Bách Xuyên, năng lượng cường đại chợt xuất hiện, quanh thân bắt đầu nổi lên gió lớn.  

"Đúng là cơ hội tốt! Trấn áp!" Dương Bách Xuyên nhìn thấy Trần Thiên Bình hoàn toàn nổi khùng thì biết ngay là ông ta đã mất đi lý trí. Trạng thái này nhìn thì có vẻ hung mãnh đấy nhưng thật ra nó lại chồng chất sơ hở, đối với tu chân giả mà nói, tìm ra sơ hở là có thể g iết chết đối thủ chỉ trong một kích.  

Ngũ hành chi bản trong lĩnh vực đã được sư phụ gia trì, sau khi nói ra hai chữ “trấn áp”, nó lại xuất hiện ở trên người Trần Thiên Bình lần thứ hai.  

Dương Bách Xuyên gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Bình, nhìn thấy ông ta toàn thân chấn động thì biết ngay là mình đã trấn áp thành công. Trần Thiên Bình bị trấn áp trong thời gian ngắn nên không thể động đậy được, đối với Dương Bách Xuyên thế là đủ rồi.  

Hắn bắt đầu vận chuyển thân pháp thần thông - Chỉ Xích Thiên Nhai Công, lập tức áp sát Trần Thiên Bình rồi giơ kiếm Đồ Long lên, dùng hết sức tung ra một kích bổ đôi Hoa Sơn, thuận thế chém ra một kiếm về phía Trần Thiên Bình.  

"Uỳnh…"  

"A!"  

Có sư phụ đang âm thầm trấn áp Trần Thiên Bình, cộng với ngũ hành chi lực trong lĩnh vực, ông ta sẽ không thể cử động được thân thể, chỉ có thể chờ bị giế t chết.  

Chỉ bằng một kiếm, Dương Bách Xuyên trực tiếp phá hủy nguồn năng lượng cường đại tập trung trong tay của Trần Thiên Bình, phát ra một tiếng rung động trầm đục, uy thế không giảm trực tiếp chém đôi Trần Thiên Bình thành hai nửa.  

"Oành…"  

Thi thể của Trần Thiên Bình ngã xuống đất.  

Nhưng mà lúc này lại có một bóng người bé xíu màu trắng ngà bay ra từ thi thể của ông ta, chính là Trần Thiên Bình phiên bản thu nhỏ, nó lập tức bay vút ra xa khoảng mười mấy mét.  

Đó là Nguyên Anh của Trần Thiên Bình, tuy rằng một kiếm kia đã phá huỷ thể xác của ông ta nhưng lại không phá huỷ được Nguyên Anh, vậy nên Nguyên Anh mới chạy thoát được.  

"Hừ! Muốn chạy trốn à, không có cửa đâu." Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, khi hắn đang chuẩn bị điều động sức mạnh lĩnh vực để giam cầm Nguyên Anh của Trần Thiên Bình lại thì…  

"Chít!"  

Đúng lúc này chồn nhỏ chợt nhảy vọt lên khỏi bả vai của Dương Bách Xuyên, ngay sau đó nó xuất hiện ở bên cạnh Nguyên Anh của Trần Thiên Bình.  

"A! Đừng mà, đừng mà!" Trần Thiên Bình ở trạng thái Nguyên Anh vừa nhìn thấy chồn nhỏ há to miệng ra thì lập tức kêu lớn. Khi Nguyên Anh đã rời khỏi cơ thể thì chỉ là hổ giấy mà thôi, không chỉ chồn nhỏ có thể giết mà bất kỳ một tu sĩ Kim Đan nào cũng có thể giế t chết Nguyên Anh.  

Nguyên Anh chính là năng lượng thần hồn thuần khiết.  

"Chít!"  

"A!"  

Cuối cùng Nguyên Anh của Trần Thiên Bình vẫn bị chồn nhỏ nuốt chửng bằng một ngụm.  

Ngay sau đó chồn nhỏ lại quay về bả vai của Dương Bách Xuyên, “ợ” lên một cái, như thể nó vừa ăn no căng vậy.  

Một màn này khiến cho tất cả mọi người sởn cả gai ốc.  

Nhìn Dương Bách Xuyên và linh thú chồn nhỏ của hắn, một số người bắt đầu cảm thấy sợ hãi.  

Cắn nuốt Nguyên Anh là điều cấm kỵ trong giới tu giả, sẽ bị tu giả trên khắp thiên hạ khinh bỉ đuổi giết, bị coi là ma đạo.  

May mắn thay Dương Bách Xuyên không phải là kẻ đã cắn nuốt Nguyên Anh, nhưng người ta vẫn sẽ đổ hết chuyện này lên đầu Dương Bách Xuyên.  

"Ma đầu... Mọi người mau hợp sức gi ết chết Dương Bách Xuyên. Hắn điều khiển linh thú cắn nuốt Nguyên Anh, đây là ma đầu, giết hắn!” Lúc này trong lòng Thường Bộ Tể thật sự rất khiếp sợ. Sau khi hắn ta nhìn thấy kết cục của Trần Thiên Bình, hắn ta bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn rút lui, nhưng hắn ta cũng biết rằng Dương Bách Xuyên sẽ không bỏ qua cho mình đâu, vậy nên hắn ta lập tức xúi giục mọi người g iết chết ma đầu, nhân cơ hội đó trốn thoát.  

Dương Bách Xuyên quay người lại thì trông thấy có mấy kẻ không sợ chết đang tiến về phía hắn, mà Thường Bộ Tể lại đang lui dần về phía sau.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play