"Đại ca nặng lời rồi." Dương Bách Xuyên nói. Đương nhiên là hắn tin trưởng Bạch Khởi. Chưa kể hai người đã lập lời thề thiên đạo, làm huynh đệ kết nghĩa. Hơn nữa hôm nay Bạch Khởi một mình đấu với mấy trăm người để cứu mình, không phải ai cũng làm được.  

Sau đó Dương Bách Xuyên niệm trong đầu, gọi Hầu Đậu Đậu từ trong không gian bình Càn Khôn ra ngoài.  

"Kéc kéc!"  

Hầu Đậu Đậu vừa ra ngoài, quen đường quen nẻo kêu kéc kéc nhảy lên vai Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên bắt lấy Hầu Đậu Đậu từ trên vai ôm vào lòng, mỉm cười nói: "Hầu Đậu Đậu ngu ngốc, ta bàn với ngươi chuyện này được không?"  

"Kéc kéc!" Hầu Đậu Đậu kêu kéc kéc, ánh mắt hơi mất tự nhiên. Chủ nhân không giống bình thường, tự dưng trở nên dịu dàng làm nó không quen.  

"Ngươi đi cùng đại ca Bạch Khởi của ta đến Đại Hoang nhé! Ở đó có cơ duyên thuộc về ngươi. Ngươi đi theo huynh ấy phải ngoan ngoãn, không được gây chuyện, không được tùy tiện đùa giỡn khỉ cái, nếu không sẽ bị đánh đấy. Sau khi đi, ngươi phải chăm chỉ cố gắng nha!"  

Lúc này Dương Bách Xuyên hệt như bà già lải nhải căn dặn cháu trai sắp đi xa, toàn là những lời lảm nhảm nhưng đong đầy luyến tiếc.  

Ban đầu Hầu Đậu Đậu còn nghe rất hào hứng, nhưng dần dần nó bắt đầu kêu "kéc kéc kéc", giãy ra khỏi vòng ôm của Dương Bách Xuyên rồi nhảy lên vai hắn, túm chặt chiến giáp của hắn, ý là không đi.  

Hiện tại Hầu Đậu Đậu đã mở linh trí, chỉ số thông minh khá cao, có thể hiểu từng câu nói của Dương Bách Xuyên.  

"Kéc kéc!" Hầu Đậu Đậu gào thét trong nước mắt.  

Mắt Dương Bách Xuyên đỏ hoe, hắn biết là Hầu Đậu Đậu đang cầu xin mình đừng đuổi nó đi, sau này nó sẽ ngoan ngoãn, không gây rắc rối cho chủ nhân.  

"Đồ ngốc này, không phải ta đuổi ngươi, ta chỉ để cho ngươi đi theo đại ca đến tộc Viên Hầu tìm kiếm cơ duyên của ngươi. Ngươi cứ yên tâm, khi nào tìm được con chồn, ta nhất định sẽ đến Đại Hoang tìm ngươi."  

"Kéc kéc kéc!"  

Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong đã bị Hầu Đậu Đậu kêu kéc kéc ngắt lời. Nó lắc đầu như trống bỏi, ý là "ta không đi đâu hết, ta chỉ ở bên cạnh chủ nhân thôi."  

Nhìn Hầu Đậu Đậu nước mắt lưng tròng, Dương Bách Xuyên thở dài. Ai bảo linh thú vô tình? Đời này có được một linh thú như nó là phúc của Dương Bách Xuyên này.  

Nhưng hắn biết Hầu Đậu Đậu có huyết mạch dị chủng hồng hoang, nó cần có không gian phát triển rộng lớn hơn, đi theo hắn sẽ chỉ hạn chế.  

Dương Bách Xuyên cố nén buồn, sầm mặt quát: "Linh thú nhà ngươi ta đều là linh hầu chiến đấu, còn ngươi thì sao? Ngươi và con chồn chỉ biết quậy phá, mỗi lần ta gặp nạn đều phải cho các ngươi lẩn trốn đúng không?  

Ngươi có biết là mình rất vô dụng không? Là linh thú chẳng những không bảo vệ được chủ nhân, trái lại ta còn phải bảo vệ ngươi. Bây giờ có cơ hội cho ngươi trưởng thành, ngươi còn không chịu đi? Cút mau, ta không cần linh thú vô dụng. Ngươi đi đi!"  

Dương Bách Xuyên vừa quát vừa tóm Hầu Đậu Đậu trên vai xuống rồi thẳng tay ném cho Bạch Khởi: "Đại ca, ta đi trước, sau này huynh đệ ta có duyên sẽ gặp lại. Thay ta dạy dỗ đứa ngốc này thật tốt nhé!"  

Dứt lời Dương Bách Xuyên xoay người rời đi, không quay đầu lại.  

"Kéc kéc kéc..." Hầu Đậu Đậu kêu gào thảm thiết như đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi. Nhưng lần này nó không đuổi theo. Nó là linh thú, đương nhiên có thể hiểu mỗi câu nói của Dương Bách Xuyên.  

Nó kêu "kéc kéc" như vậy hẳn là đang hứa hẹn với Dương Bách Xuyên: ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ.  

Bạch Khởi nhìn Dương Bách Xuyên kiên quyết rời đi, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Hắn ta biết thật ra Dương Bách Xuyên rất lưu luyến thái tử điện hạ, cho nên dứt khoát xoay người rời đi không lời từ biệt.  

Bạch Khởi thở dài, sau đó cùng phu nhân và Hầu Đậu Đậu nhìn theo mấy người Dương Bách Xuyên rời đi.  

Đúng là Dương Bách Xuyên không dám ngoảnh đầu, không dám dây dưa. Bởi vì hắn sợ mình không nỡ xa cách Hầu Đậu Đậu, cho nên cố ý mắng nó vô dụng.  

Lúc xoay người rời đi, hắn run lên bần bật. Nghe thấy tiếng kêu "kéc kéc" của Hầu Đậu Đậu, hắn càng bước nhanh hơn.  

"Hú!"  

Phía sau vang lên tiếng hét dài lanh lảnh, Dương Bách Xuyên chấn động cả người. Hắn biết đây không phải là tiếng kêu của đại ca Bạch Khởi, mà là giọng của Hầu Đậu Đậu. Từ lúc Hầu Đậu Đậu tỉnh lại sau khi ăn trộm linh đào dẫn đến huyết mạch tiến hóa, nó có thêm tiếng rú tràn đầy uy nghiêm. Đương nhiên bình thường nó vẫn kêu "kéc kéc".  

Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh này, mắt cũng đỏ hoe. Hắn biết tiếng hét dài này là Hầu Đậu Đậu đang tạm biệt mình.  

Hắn không dám quay đầu lại, tăng tốc bước đi. Ba người tiểu hòa thượng đi theo phía sau. Nửa tiếng sau bầu không khí vẫn còn nặng nề, tiểu hòa thượng cố ý cười ha ha: "Lão đại, ngươi là đàn ông sao lại khóc?"  

"Biến đê, cát bay vào mắt ta." Dương Bách Xuyên bật cười mắng.  

Rốt cuộc bầu không khí ngột ngạt cũng tan biến.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play