"Phu nhân..." Vượn trắng trở nên đau khổ.  

Dương Bách Xuyên thấy vợ chồng vượn trắng như thế thì trong lòng cũng không dễ chịu, ai bảo yêu tộc vô tình?  

Lúc này phu nhân vượn trắng khi đối mặt với đứa bé và tính mạng của mình đã không chút do dự lựa chọn đứa bé, vượn trắng thì đau khổ lựa chọn thê tử của mình, có tình có nghĩa như thế, làm sao có thể nói yêu tộc là loại thú vô tình?  

"Mau quyết định đi, còn trễ hơn chút nữa thì ta cũng không thể cứu vãn.  m lực trong cơ thể phu nhân và con người còn mang theo âm độc đòi mạng, hẳn là độc của Huyền Sương Mãng Xà." Dương Bách Xuyên nhẹ giọng nói một câu.  

"Rống!" Vượn trắng cầm tay phu nhân giơ thẳng lên trời gào to một tiếng, trong hai mắt đỏ bừng là hai hàng huyết lệ chảy dài.  

"Bảo vệ... bảo vệ đứa bé!" Vượn trắng như đã dùng hết sức lực toàn thân run giọng nói ra mấy chữ kia.  

Dương Bách Xuyên nhìn vẻ mặt đau khổ của vượn trắng, rồi nhìn sự dịu dàng trong ánh mắt vượn cái nằm dưới đất, cũng có chút không đành lòng, hắn mở miệng an ủi: "Ngươi cũng đừng bi thương quá, tuy rằng tu vi của ta nhỏ yếu nhưng vẫn có chút lòng tin với y đạo. Ta sẽ dốc hết toàn lực cứu chữa cho phu nhân và con ngươi, lời vừa rồi chỉ là kết quả xấu nhất mà thôi, đến lúc đó hi vọng phu thê các ngươi đừng trách ta."  

Từ góc độ của một thầy thuốc thì trong mắt Dương Bách Xuyên không phân chia người và yêu, nhưng cứu chữa bệnh nhân thì tất nhiên phải nói kết quả xấu nhất cho bọn họ biết, để vợ chồng bọn họ chuẩn bị tâm lý, mà thời điểm cứu chữa hắn cũng sẽ dốc hết toàn lực.  

Vượn trắng nghe những lời này của Dương Bách Xuyên thì trong mắt bỗng chốc phát sáng: "Nếu tiểu huynh đệ có thể bảo vệ phu nhân và con ta mẫu tử bình an, vượn trắng ta thề sau này ngươi chính là ân nhân của tộc vượn trắng ta. Bằng hữu vĩnh viễn, còn nhận được bảo vật."  

Dương Bách Xuyên xua tay nói: "Nói thật thì ta thân là thầy thuốc, trong mắt không phân chia người và yêu, chỉ có bệnh nhân, cũng sẽ không đòi hỏi ngươi báo đáp cái gì, dốc hết toàn lực là vì phu thê các ngươi giống con người, hơn nữa ta có một con linh thú cũng thuộc loài khỉ vượn, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ cố hết sức."  

"Đa tạ tiểu huynh đệ!" Lần này vượn trắng nói cảm ơn với Dương Bách Xuyên trong lời nói mềm nhẹ hơn không ít.  

Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua Gia Cát Khổng bên cạnh, sau đó nhìn vượn trắng nói: "Ta còn có hai bằng hữu đang tìm bọn ta, có thể để cho vị huynh đệ này của ta ra ngoài báo bình an cho bọn họ một tiếng hay không? Dù sao thì hắn ta cũng không hiểu y đạo, ta ở đây cứu chữa phu nhân ngươi được không?"  

"Được. Có thể giao tính mạng của phu nhân và đứa bé vào tay ngươi thì tất nhiên là tin tưởng ngươi." Vượn trắng lập tức đồng ý rồi nhìn Gia Cát Khổng nói: "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi cứ ra ngoài đi."  

Gia Cát Khổng sững sờ, nhìn Dương Bách Xuyên, ý là hắn ta lo lắng cho Dương Bách Xuyên nên không đi.  

Dương Bách Xuyên ra hiệu cho Gia Cát Khổng mau đi, tiểu hòa thượng và em trai của hắn ta Gia Cát Minh ở bên ngoài thật sự chờ tới sốt ruột rồi.  

Gia Cát Khổng cắn răng một cái lập tức rời khỏi, mắt đã đỏ bừng, trong mắt Gia Cát Khổng là Dương Bách Xuyên đang dùng mạng của mình để đổi lấy cơ hội thoát thân cho hắn ta.  

Có lẽ Dương Bách Xuyên căn bản không hiểu y đạo, những lời hắn nói với vợ chồng vượn chỉ là để giúp hắn ta trốn thoát mà thôi. Gia Cát Khổng âm thầm thề trong lòng đợi sau khi ra ngoài nhất định sẽ nghĩ cách cứu Dương Bách Xuyên. Lỡ như Dương Bách Xuyên có xảy ra chuyện gì không may thì dù Gia Cát Khổng hắn ta có mất cả đời cũng phải giết sạch tộc vượn trắng.  

Trong đại điện, Dương Bách Xuyên đợi Gia Cát Khổng đi rồi thì hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu cứu chữa hai đứa bé trong cơ thể vượn cái.  

Kỳ thật vấn đề hiện tại bày ra trước mặt hắn chính là vấn đề đã nói trước đó, rất khó giải quyết, dựa vào đạo hạnh y thuật mà hắn nắm giữ thì thật sự không thể đảm bảo mẹ con đều bình an, sơ sẩy một cái chính là một xác ba mạng, vì vậy trong lòng Dương Bách Xuyên cũng rất căng thẳng.  

Lại là sinh khó, chính là nền tảng yếu ớt, điểm này người và yêu đều giống nhau, cộng thêm thương tích và sức mạnh âm dương với độc tố trong cơ thể vượn cái, đủ mọi vấn đề nan giải dây dưa với nhau, nghĩ đến việc phải giải quyết Dương Bách Xuyên cũng luống cuống.

Nếu cơ thể vượn trắng mẹ chỉ có duy nhất những vấn đề này, thì đối với Dương Bách Xuyên mà nói, không khó giải quyết, quan trọng là trong bụng vượn trắng mẹ còn có con, thuộc kiểu sức mạnh một âm một dương, chỉ cần chạm một cọng lông là ảnh hưởng cả cơ thể.  

Những vấn đề này cần phải giải quyết một lần mới xong được, cho nên chỗ khó giải quyết là ở đây.  

Nghĩ nghĩ Dương Bách Xuyên vẫn hỏi thử lão già thử. Dù sao mẹ con bình an mới là kết quả tốt nhất.  

“Lão già, con phải làm gì đây?” Dương Bách Xuyên hỏi dưới đáy lòng.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play