Bây giờ nhịp tim của cô rất nhanh, có cảm giác không thể nói rõ cũng không miêu tả được, rất kỳ diệu.  

Giữa hai người lâm vào im lặng, Dương Bách Xuyên lại nghe thấy tiếng hét lên sau lưng.  

Hai người cùng lúc ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy Hồ Tiên Nhi và Trần Trầm Hương đều bị yêu thú đánh bị thương.  

“Anh Dương mau đi cứu người đi.” Mai Thi Dĩnh nhìn thấy vội vàng nói.  

Ngay lúc Dương Bách Xuyên vừa gật đầu, tiếng Chiếm Khánh Nhân chửi mắng vang lên giữa sân: “Dương điên, mẹ nó cậu còn đứng ngẩn người ở đó nữa, mau đi cứu em gái Tiên Nhi kìa.”  

Vừa nãy thân pháp Dương Bách Xuyên đột nhiên quỷ mị xông ra khỏi vòng vây Chim Chín Đầu, lại như cơn gió chạy về cứu Mai Thi Dĩnh, Chiếm Khánh Nhân nhìn thấy rõ, trong lòng kinh ngạc cũng hâm mộ thần thông thân pháp của Dương Bách Xuyên.  

Chỉ trong chớp mắt đã thấy Hồ Tiên Nhi bị thương, sư phụ của anh ta và ba Hồ Tiên Nhi là bạn thân tri kỷ, từ nhỏ đã quen biết Hồ Tiên Nhi, coi Hồ Tiên Nhi như em gái ruột, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Hồ Tiên Nhi bị thương.  

Lúc đang chửi mắng Dương Bách Xuyên, Chiếm Khánh Nhân cầm gương Côn Luân lao lên trước mặt Hồ Tiên Nhi bảo vệ cô ta, bản thân anh ta trên người đã bị Chim Chín Đầu cào mấy vết, đau đến há mồm.  

Nếu chỉ có bản thân, Chiếm Khánh Nhân có thể tự mình bảo vệ bản thân.  

Nhưng phải bảo vệ thêm Hồ Tiên Nhi là quá sức với anh ta.  

Dương Bách Xuyên đứng ngoài nâng khóe miệng, gật đầu với Mai Thi Dĩnh, lại bước đi một bước tiến trăm mét, lao về phía Hồ Tiên Nhi.  

Cho dù Chiếm Khánh Nhân không nhắc nhở anh cũng sẽ cứu người.  

Dương Bách Xuyên thấy rõ, trong vòng vây Chim Chín Đầu, Chiếm Khánh Nhân và tiểu hòa thượng Liễu Phàm đủ tự vệ, duy chỉ có Hồ Tiên Nhi thể yếu, mặc dù trên tay Trần Trầm Hương cũng bị thương, nhưng anh nhìn thoáng qua thấy tạm thời chưa cần lo.  

Tiểu hòa thượng có ba mươi sáu hạt châu Thiên Vương Phật Đà, dị năng lấp lánh bên trong dùng để phòng ngự cũng có thể tấn công, sau lưng cậu ta thoáng hiện ảo ảnh Phật Đà, nhìn qua là người thoải mái nhất trong đó.  

Mà trên tay Chiếm Khánh Nhân có chí bảo Côn Luân kính Côn Luân, nếu không phải bảo vệ Hồ Tiên Nhi anh ta cũng sẽ rất thảnh thơi.  

Dương Bách Xuyên bước ba bước nhảy đến bên cạnh Chiếm Khánh Nhân và Hồ Tiên Nhi, không nói gì ôm lấy Hồ Tiên Nhi rời đi, chỉ là lần này anh để ý đặt tay ở nơi thích hợp miễn để Hồ Tiên Nhi ghi hận nữa, cô nhóc này là fan của yêu nghiệt Chiếm, anh cũng không muốn làm mích lòng.  

Trước khi đi còn nói với Chiếm Khánh Nhân: “Cố gắng một lúc nữa tôi sẽ nhanh chóng đến cứu anh.”  

Vốn là một câu nói có ý tốt, nhưng lại đổi lấy lời mắng chửi của Chiếm Khánh Nhân: “Cút qua bên kia, chỉ là mấy con súc sinh lông lá thôi, vẫn có thể đối phó.”  

Người kiêu ngạo như Chiếm Khánh Nhân vốn trong lòng đã ghen ghét Dương Bách Xuyên, sao lại để Dương Bách Xuyên đến cứu anh ta?  

Vả lại Dương Bách Xuyên cứu hai cô gái, nếu anh ta được Dương Bách Xuyên cứu, vậy không phải cũng là con gái à?  

Ngược lại coi như Dương Bách Xuyên châm chọc anh ta, cho nên Chiếm Khánh Nhân rất khó chịu với cách nói của Dương Bách Xuyên.  

“Lã Động Tân làm việc thiện mà vẫn bị chó cắn ~” Dương Bách Xuyên ngẫm một hồi là hiểu Chiếm Khánh Nhân đang suy nghĩ gì, nói thầm một câu ôm lấy Hồ Tiên Nhi biết mất.  

“Cậu mới là chó ~”  

Sau lưng truyền đến giọng nói tức giận của Chiếm Khánh Nhân.  

Ba bước ba phát, Dương Bách Xuyên đã chui ra khỏi chiến trường.  

Thả Hồ Tiên Nhi bên cạnh Mai Thi Dĩnh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play