Nhưng cho dù là trận pháp con rối sơ cấp, nếu không phá được trận pháp trong một khoảng thời gian dài, hai người họ cũng sẽ bị thương mà chết.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Chiêm Khánh Nhân tức giận không ngừng thi triển các loại phương pháp tấn công con rối người đá, mà lại không có hiệu quả nào, anh không nhịn được cười ha ha thành tiếng.  

“Yêu nghiệt Chiêm có muốn tôi hỗ trợ không?” Dương Bách Xuyên đứng bên cạnh châm chọc nói.  

“Hừ, trận đá nho nhỏ mà thôi, không cần.” Chiêm Khánh Nhân hừ lạnh, anh ta đã phát hiện ba người Dương Bách Xuyên đến đây từ lâu, trong lòng rất khó chịu với lời châm chọc của Dương Bách Xuyên, nhưng cũng không muốn để Dương Bách Xuyên chế giễu.  

Vốn anh ta không tin tà, cho rằng việc Dương Bách Xuyên nói rằng uy lực của trận pháp rất mạnh chỉ là đe dọa, muốn để năm người bọn họ nghe theo sự chỉ huy của Dương Bách Xuyên, Chiêm Khánh Nhân đương nhiên không muốn.  

Đường đường là quái vật đứng đầu, một thiên tài trăm năm hiếm có ở Côn Luân, sao có thể bị Dương Bách Xuyên chỉ huy?  

Cho nên Chiêm Khánh Nhân tự mình đi, về phần Hồ Tiên Nhi vốn có quan hệ tốt với anh ta, hai người cùng nhau vào rừng Hắc Thạch, dựa theo con đường trên bản đồ mà đi, sau khi đi vào đây, hoàn cảnh xung quanh thay đổi, anh ta cùng Hồ Tiên Nhi không phản ứng kịp đã bị chín tượng người đá vây quanh, một trận chiến vượt qua sự tưởng tượng của anh ta.  

Chiêm Khánh Nhân càng đánh càng sợ, những người đá này rõ ràng là cục đá, cũng không phải sắt đá, nhưng anh ta dùng hết toàn bộ sức lực cũng đánh không nát, trong mười phút đã tốn hết non nửa chân nguyên trong cơ thể của anh ta, song, anh ta vẫn không thể đánh rớt những người đá này, cho dù là một miếng đá.  

Hơn nữa Dương Bách Xuyên còn đi đến châm chọc, gần như khiến cho Chiêm Khánh Nhân hộc máu.  

Anh ta thật sự không cần hỗ trợ sao?  

Đương nhiên là cần rồi, nhưng một khi để cho Dương Bách Xuyên giúp anh ta thì anh ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa, mất hết thể diện cầu xin Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nghe thấy Chiêm Khánh Nhân chết vì sĩ diện mà chịu khổ nói như vậy, nhếch miệng cười, ngồi trên một khối đá, cười ha ha nói: “Vậy các người cứ từ từ đánh, chúng tôi chờ anh ra, ha ha ~”  

“Phốc ~”  

Những lời trêu chọc của Dương Bách Xuyên làm cho Mai Thi Dĩnh không nhịn được cười ra tiếng.  

“Anh Dương, anh có thể phá trận sao?” Mai Thi Dĩnh hỏi.  

“Đương nhiên phá được chứ, nhưng người ta không cần tôi ra tay.” Dương Bách Xuyên thân thuý nói.  

“Vậy sao anh không giúp đi, cứu bọn họ ra.” Mai Thi Dĩnh tiếp tục nói.  

“Như vậy sao được, đường đường là quái vật đứng đầu, sao có thể không phá được trận pháp nho nhỏ này, tôi cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh.” Dương Bách Xuyên cố ý nói lớn tiếng.  

Suýt chút nữa chọc cho Chiêm Khánh Nhân tức chết.  

Chiêm Khánh Nhân nghe thấy Dương Bách Xuyên càng nói như thế trong lòng càng không phục, lập tức hừ lạnh một tiếng, duỗi tay vào ngực, lấy ra bảo vật Lăng Hư Tử mà Côn Luân ban cho —— kính của Côn Luân.  

“Phốc ~” Anh ta phun một ngụm máu lên gương của Côn Luân, kính Côn Luân lập tức phát sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play