Sau khi cúp điện thoại, Dương Bách Xuyên nói với Tô Tâm Hà: "Tô tiên sinh chở tôi đến cao ốc Tập đoàn Hải Xuyên nhé."  

"Được. Tiểu Vương, đến cao ốc Hải Xuyên." Tô Tâm Hà dặn dò tài xế.  

Sau đó ông ta hỏi: "Tiên sinh có việc gì sao? Có cần tôi giúp đỡ không?"  

"Không cần đâu, chuyện nhỏ ấy mà. Ông đưa tôi đến đó rồi cứ làm việc của mình đi. À phải rồi, lão Phong đã sắp xếp vệ sĩ cho ông chưa?" Dương Bách Xuyên muốn thu nạp Phong Thiên Nhai bên cạnh Tô Tâm Hà, tức là đào góc tường của Tô Tâm Hà làm cho người ta mất vệ sĩ, cho nên anh phải hỏi han chuyện này.  

"Tiên sinh bận lòng rồi, anh Phong đã sắp xếp xong xuôi."  

"Ừm, vậy thì tốt."  

Trong lúc hai người nói chuyện, xe đã tới cao ốc Hải Xuyên. Đây là một công ty thuộc sản nghiệp của nhà họ Hồng, cũng là địa bàn của Hồng Hải.  

Sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên híp mắt lại, chân khẽ động, biến thành một vệt sáng đi vào cửa.  

Hai bảo vệ chỉ cảm thấy bên cạnh nổi gió lớn chứ không thấy có người đi vào.  

Dương Bách Xuyên đi vào trong, thấy văn phòng Chủ tịch nằm ở tầng cao nhất bèn đi thang máy lên tầng.  

Lần này Dương Bách Xuyên mang theo sát ý tới đây. Bất kể Hồng Hải là ai, ông ta dám ám sát Viên Kim Phượng thì Dương Bách Xuyên có lý do khiến ông ta biến mất trên cõi đời này.  

Linh thức lan rộng, bao phủ cả tòa nhà. Chẳng mấy chốc Dương Bách Xuyên đã tìm thấy văn phòng Chủ tịch. Bên trong còn có người khác, một người trung niên hơn năm mươi tuổi và một chàng trai khoảng ba mươi tuổi.  

Rõ ràng người trung niên hơn năm mươi tuổi ngồi ở bàn làm việc là Chủ tịch hội đồng quản trị Hồng Hải. Còn chàng trai kia là một võ cổ giả, chính là kẻ ám sát Viên Kim Phượng trong bức ảnh Đàm Miêu gửi tới. Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được gã là võ cổ giả Ám Kình tầng chín.  

Anh lạnh mặt ra khỏi thang máy, hóa thành bóng mờ đến thẳng văn phòng này.  

Đồng thời, anh nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa Hồng Hải và chàng trai kia.  

Chàng trai nói: "Thưa ông chủ, đối phương không phải người bình thường, tôi thấy vẫn nên báo lại cho gia tộc thì hơn. Tối qua tôi đi ám sát người phụ nữ kia, không ngờ trên người cô ta lại có thần binh, bản thân tôi bị thương nặng. Xem ra Dương Bách Xuyên cũng là võ cổ giả. Để đề phòng rủi ro, thuộc hạ đề nghị ông chủ báo lại cho gia tộc. Võ cổ giả có thần binh chắc chắn không đơn giản, nói không chừng là người của thế lực lớn nào đó."  

"Ừm, cậu nói rất đúng. Thế này nhé, bây giờ cậu lập tức trở về gia tộc báo lại việc này. Ngoài ra cậu bị thương, tôi sẽ nói với gia tộc đưa thuốc trị thương cho cậu. Thời gian này cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi." Hồng Hải cũng giật mình bởi tin tức thuộc hạ báo lại.  

Mặc dù ông ta không thể luyện võ vì tư chất không tốt, nhưng cũng biết chuyện võ cổ giả. Không ngờ lần này Hồng Sĩ lại chọc vào người có võ cổ giả chống lưng, chuyện này không đơn giản.  

Tối qua ám sát thất bại, Hồng Hải sợ đối phương trả thù nên quyết định phải nhanh chóng báo lại cho gia tộc, nhờ võ cổ giả trong gia tộc ra mặt, nếu không ông ta sợ võ cổ giả kia sẽ trả thù.  

"Vâng, thuộc hạ lập tức trở về!" Chàng trai nói xong, chuẩn bị rời khỏi văn phòng.  

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Mày đi đâu, để tao tiễn mày một đoạn."  

Dương Bách Xuyên tựa như ma quỷ, dễ dàng phá khóa cửa văn phòng từ bên trong, sau đó đi vào phòng nói với Hồng Hải và chàng trai kia.  

"Mày..." Chàng trai đã điều tra về Dương Bách Xuyên, lập tức nhận ra anh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play