Dương Bách Xuyên đi một đường, trong lòng cũng bị rung động một phen, anh phát hiện trong vườn thuốc của Thiên Tuyệt có rất nhiều linh dược đều chỉ có thể nhìn thấy trong bách khoa toàn thư các loại linh dược ở tu chân giới. Anh vốn tưởng sau này đến tu chân giới mới thấy được, không ngờ lại bắt gặp tận hai, ba mươi loại ở đây.  

Với những chủng loại linh dược này, anh có thể luyện chế hơn mười loại đan dược.  

Có ít gốc hiếm thấy nhưng số năm nhỏ, có loại bình thường lại sống rất lâu.  

Nếu không nhờ Thiên Tuyệt giới thiệu, Dương Bách Xuyên đã cho rằng anh vừa đi lạc vào một kho linh dược rồi  

Lúc trong lòng anh đang suy nghĩ làm thế nào mở miệng xin Thiên Tuyệt những linh dược này thì đối phương bỗng nói một câu khiến anh suýt nữa đã muốn hôn ông ta một cái, đương nhiên nếu là nữ thì cũng được, nam thì quên đi.  

Chỉ nghe Thiên Tuyệt nói: “Sư tổ ngài thấy linh dược nào hữu dụng thì cứ việc nói, tôi sai người đào lên đưa qua, trước kia chỉ lo chơi đùa mấy thứ không thực tế này, ngược lại quên mất cảm ngộ võ đạo chân chính, sau này tôi cũng sẽ không đi làm mấy chuyện râu ria này nữa, vườn thuốc này cũng không cần, giữ lại chỉ tốn công.”  

Nghe vậy, ánh mắt Dương Bách Xuyên lập tức phát sáng, mở miệng nói: “Nếu vậy thì tôi sẽ không khách khí, sau này ông sai người đào hết lên đưa tới Đông Lai Các, tôi luyện chế mấy lò đan dược đưa cho ông, bằng không chẳng phải lãng phí à?”  

“Đúng đúng đúng, sư tổ nói phải, những linh dược này chỉ ở trong tay sư tổ mới có thể phát huy giá trị của nó." Đối với hứa hẹn luyện chế đan dược của Dương Bách Xuyên, Thiên Tuyệt mừng rỡ khôn xiết, vội vàng đáp ứng.  

Ngoài mặt người họ Dương nào đó bình tĩnh như không có chuyện gì nhưng trong lòng lại vui vẻ đến mức muốn nhảy dựng lên, anh chuẩn bị cấy ghép toàn bộ mảnh vườn của Thiên Tuyệt vào trong không gian bình Càn Khôn, ở đây có một mảnh đất đai lớn để không, tin rằng trồng những linh dược này vào sẽ mang lại cho anh rất nhiều bất ngờ.  

Mấu chốt là nơi này có vài loại linh dược thuộc dạng hiếm thấy trong bách khoa toàn thư, đối với luyện đan sư không khác gì một kho báu, dù sao Dương Bách Xuyên có những thứ này thì không lo cần thiếu linh dược luyện đan.  

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, tới một khu vườn nhỏ được vây quanh bằng bạch ngọc, Thiên Tuyệt dừng lại nói: "Sư tổ chính là ba đóa hoa.”   

Dương Bách Xuyên nhìn theo ngón tay của ông ta, cả người lập tức chấn động, trong lòng reo lớn: “Thật sự là cỏ Cửu Chuyển Hoàn Hồn.”  

Mặc kệ là mùi hương hay dáng vẻ đều giống hệt ghi chép trong đầu anh.  

Hiện tại anh đã xác định trăm phần trăm, đây chính là cỏ Cửu Chuyển Hoàn Hồn.  

Quả nhiên là ba lá ba hoa, đang nở rộ bừng bừng.  

Chẳng qua ngay sau đó Dương Bách Xuyên lại tiếp tục chấn động, lúc anh nhìn xung quanh cỏ Cửu Chuyển Hoàn Hồn không ngờ lại bắt gặp một gốc linh dược khác, toàn thân đen kịt như mực, tỏa ra mùi hôi thối vô cùng khó ngửi.  

Điều này làm cho anh nhớ tới một loại linh dược khác trong đầu, một loại cỏ độc: Cỏ Huyễn Ma.

Cỏ Huyễn Ma là cỏ độc, dùng để luyện chế một loại đan dược tên là đan Huyễn Ma, công hiệu của loại đan dược này là món quà của người Âm.  

Công hiệu giống như tên, sau khi trúng độc có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, mất đi ý thức và khả năng tự hỏi, rơi vào d*c vọng sâu nhất trong lòng mỗi người, hoàn toàn đánh mất tâm trí. Đến lúc đó ngay cả người thân cũng không quen biết, nếu bên cạnh có người sẽ gi ết chết tất cả những người đó.  

Đan Huyễn Ma không cần phải nuốt xuống, trực tiếp dùng chân khí làm nổ tung, trong vòng trăm mét sẽ trúng chiêu.  

Đây chính là đan dược của người Âm, không có phẩm cấp, công hiệu được quyết định dựa trên niên đại luyện chế linh dược.  

Cỏ Huyễn Ma có niên đại càng dài, đan Huyễn Ma được luyện chế ra có hiệu quả càng lớn.   

Khuôn mặt không chút biểu cảm, hỏi Thiên Tuyệt: “Vậy gốc cây màu đen kia là gì?”  

Anh cũng không chắc Thiên Tuyệt có biết hay không.  

“Chắc là cỏ dại, cách mấy tháng sẽ có vài cọng mọc lên, rất tanh hôi, ngửi được sẽ khiến tâm thần không ổn định. Tôi cho người nhổ hết, nhưng không thể diệt trừ tận gốc, sau đó nó lại mọc lên.” Thiên Tuyệt trả lời.  

Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, mặc dù cỏ Huyễn Ma là cỏ độc nhưng cũng là một loại linh dược hiếm thấy.  

Vậy mà lại bị Thiên Tuyệt nhổ.  

Nhưng anh cũng không định giải thích cho Thiên Tuyệt, hít một hơi thật sâu, nói: “Thiên Tuyệt, tôi cầm cỏ Tam Diệp này đi trước.” Bởi vì Thiên Tuyệt không biết cỏ Cửu Chuyển Hoàn Hồn nên anh gọi nó là cỏ Tam Diệp hoặc cỏ ba lá.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play