Người Yêu Tốt Nhất Toàn Thế Giới

Chương 14


6 tháng

trướctiếp

Tại phim trường.

Cố Húc tới sau nên lúc anh tới Nguyễn Tinh Trầm đang ngồi ghế xem kịch bản.

Hôm nay cô gái nhỏ này trông còn nghiêm túc hơn ngày thường. Anh cười cười đi qua: “Cô gái nhỏ, sao trông em không giống như đang đóng phim mà là chuẩn bị đi thi thế?” Nói xong, anh nhận cốc café trong tay Ngô Nguyệt, uống một ngụm rồi mới nói tiếp: “Ông Hạ hung dữ quá à? Khiến cho em nghiêm túc như đi gặp thầy chủ nhiệm ấy.”

Nguyễn Tinh Trầm xem rất nhập tâm nên không phát hiện ra Cố Húc đi sang đây.

Nghe có tiếng nói chuyện bên tai, cô quay đầu lại nhìn người. Có lẽ là do ở chung trong một thời gian dài nên cô không còn quá câu nệ như trước kia nữa, chỉ nhẹ giọng chào: “Thầy Cố.”

Sau đó cô cầm kịch bản, giải thích với anh: “Không phải vì đạo diễn Hạ đâu. Tôi biết kinh nghiệm của mình không nhiều nên mới cố gắng hơn để không kéo chân đoàn làm phim.”

Những lời trước đó Hạ Hạ, đâu phải cô không để trong lòng.

Cô biết, hôm nay Giang Thanh sẽ gia nhập đoàn làm phim. Cô không sợ ánh mắt của người khác nhưng cô sợ người trước mặt sẽ thất vọng.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mềm mại của Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc không nhịn được mà cười, hương vị café quanh quẩn nơi đầu lưỡi: “Được rồi, hôm nay phải diễn những cảnh gì, tôi diễn thử với em trước.”

Mắt Nguyễn Tinh Trầm sáng lên khi nghe anh nói, đôi mắt cong cong trông như vầng trăng non. Biết Cố Húc có thói quen không cầm kịch bản, cô đưa luôn kịch bản trong tay mình cho anh, nói: “Cảm ơn thầy Cố.”

Giọng nói mềm mại, nụ cười ngọt ngào này làm cho Cố Húc nhớ tới lần trước cô đỏ mặt gọi mình một tiếng “ca ca”. Tay cầm cốc café của anh hơi cứng lại. Nhưng không muốn làm trò cười nên anh hắng giọng một cái rồi bắt đầu diễn thử.

Lúc Giang Thanh tới, bắt gặp đúng cảnh Cố Húc đang diễn thử với Nguyễn Tinh Trầm.

Cô ta biết Cố Húc đã nhiều năm, từng hợp tác nên biết luôn cả thói quen của anh. Trước đây, đừng nói tới việc được diễn thử với người đàn ông này, ngay cả đứng gần thôi cũng cảm nhận được trên người anh tỏa ra hơi thở mạnh mẽ kháng cự. Sao giờ anh trở nên dễ nói chuyện thế?

Áp chế suy nghĩ này xuống, cô ta cười dịu dàng cầm kịch bản đi qua đó.

Hai người kia còn đang diễn thử nên không phát hiện ra cô ta đang đi tới. Là Ngô Nguyệt nhận ra cô ta trước, chào: “Chị Giang.”

“Tiểu Nguyệt.”

Giang Thanh cười chào lại cô nàng, dịu dàng nói: “Chị có bảo người của chị mua ít bánh kem và café mang tới đây đấy. Chị nhớ là em thích ăn bánh kem nhà họ Ngô nên bảo trợ lý mang tới đây nhiều hơn mấy miếng, em đi lấy đi.”

Chỗ đứng của Giang Thanh có thể vững vàng như hiện nay không phải là không có nguyên nhân. Ngoài việc diễn xuất ổn và tác phong làm việc tốt ra, cô ta còn là một người rất biết lấy lòng người khác. Những người khác có thể chỉ chú ý tới những tin tức liên quan tới nghệ sĩ kia nhưng cô ta lại có thể quan tâm tới cả việc trợ lý bên cạnh nghệ sĩ đó thích cái gì. Ví dụ như bây giờ, cô ta vừa nói xong, hai mắt Ngô Nguyệt đã sáng lên.

“Cảm ơn chị Giang.”

Chờ cô nàng đi rồi, Giang Thanh mới quay sang nhìn Cố Húc và Nguyễn Tinh Trầm.

Cuộc trò chuyện của cô ta và Ngô Nguyệt đã cắt ngang màn diễn thử của hai người. Khi giao tiếp với người ngoài, Nguyễn Tinh Trầm vẫn hơi câu nệ nên nhìn thấy người đi qua, cô đứng dậy chào: “Chị Giang.”

Không nói lời thừa thãi.

Giang Thanh cười cười gật đầu với cô, nói với giọng rất dịu dàng: “Tinh Trầm, bộ phim trước đó của em rất hay. Tiếc quá, bộ phim này không có cảnh nào là chị diễn cùng với em. Hi vọng sau này chị còn có cơ hội được hợp tác với em.” Trong lúc nói chuyện, nụ cười xinh đẹp như gió xuân của cô ta không thay đổi.

Nụ cười rất dễ khiến người khác có thiện cảm.

Ngay cả người ngại tiếp xúc với người khác như Nguyễn Tinh Trầm cũng không nhịn được mà nói thêm một câu: “Cảm ơn chị Giang đã khích lệ, em sẽ cố gắng.”

Giang Thanh cười, nói vài câu cổ vũ cô xong lại quay sang nhìn Cố Húc.

Khác với ánh mắt bình tĩnh khi nhìn mọi người, lúc nhìn Cố Húc, Giang Thanh rất kích động. Tuy một phần kích động đã được cô ta đè nén trong lòng nhưng qua biểu cảm và giọng điệu vẫn có thể nhìn ra được: “Cố Húc, sao mấy năm nay cậu không gặp mấy người bạn cũ như chúng tôi? Mấy vị tiền bối thường tới tìm tôi để hỏi thăm cậu đấy.”

Giọng điệu nghe hơi bất đắc dĩ nhưng khá thân thiết.

Cô ta nhìn người đàn ông vẫn còn ngồi trên ghế, lại nhớ tới hình ảnh hai người họ vừa diễn thử, nhịn không được nói: “Đã một thời gian tôi không đóng phim, sợ rằng sẽ không theo kịp diễn xuất của cậu. Hay là chúng ta diễn thử đi?”

Lòng Nguyễn Tinh Trầm chua xót khi nghe người khác nói chuyện với anh bằng giọng điệu thân mật. Rồi tới lúc người ta nói muốn diễn thử cùng với Cố Húc, tay cô càng nắm chặt kịch bản hơn.

Cô mím môi, không nói gì, cúi thấp đầu.

Rất lâu về trước, có người một người từng nói trên weibo: “Nếu Cố Húc muốn kết hôn, nhất định sẽ chọn bạn đời như Giang Thanh.”

Đúng thế…

Bọn họ rất xứng đôi.

Sợ nhìn thấy hình ảnh đó, sợ nghe thấy tiếng Cố Húc đồng ý, đột nhiên Nguyễn Tinh Trầm có suy nghĩ muốn rời khỏi nơi này. Nhưng không kịp đợi cô hành động, người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân bên cạnh đã mở miệng, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo sẵn có và lười nhác: “Quen tôi nhiều năm như thế, không lẽ cô không biết thói quen của tôi?”

***

Nghe xong, tay Giang Thanh nắm chặt kịch bản, ý cười trên mặt không duy trì được nữa.

Quen biết Cố Húc đã nhiều năm, đương nhiên cô ta biết anh có thói quen gì. Hơn nữa, cô ta còn biết tính cách Cố Húc lạnh nhạt, lười biếng, luôn nhìn mọi vật với ánh mắt như đang khinh thường.

Ví dụ như bây giờ.

Anh ngồi trên ghế gấp, mắt phượng nhìn cô ta hơi nheo lại, làm người khác cảm nhận được sự bễ nghễ, ngạo mạn.

Nếu là trước đây, chắc chắn cô ta sẽ không nói những lời này.

Đã nhiều năm trôi qua nhưng mọi người trong giới giải trí vẫn truyền tai nhau việc năm đó anh từ chối diễn thử với một vị ảnh hậu. Vị ảnh hậu đó là một người xuất sắc, xinh đẹp lại thanh cao nhưng vì chuyện này mà mấy năm gần đây chẳng nổi tiếng thêm được tí nào.

Nhưng vừa rồi, khi Giang Thanh nhìn thấy Cố Húc diễn thử với Nguyễn Tinh Trầm, nét mặt anh rất dịu dàng, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo và lười biếng trước kia. Đem lại cảm giác như một người tiền bối trong ngành đang hướng dẫn hậu bối.

Cô ta cứ tưởng ba năm không gặp, Cố Húc đã thay đổi tính cách.

Nhưng xem ra không phải, chẳng qua là tùy từng người nên thái độ khác nhau mà thôi.

Cô ta không kìm được, hơi liếc mắt về phía Nguyễn Tinh Trầm.

Giang Thanh đã ở trong giới giải trí mười mấy năm, cô ta không nhận mình là người đẹp nhất nhưng bình thường cũng đã gặp được rất nhiều người đẹp nổi danh trong giới. Dù vậy, khi nhìn qua Nguyễn Tinh Trầm, cô ta cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại.

Một gương mặt khác lạ so với nét đẹp đang nổi lên trong giới.

Dù là diện mạo hay khí chất thì người con gái trước mặt này cũng đem lại cho người ta cảm giác cả người cô được bao phủ bởi sự dịu dàng của vùng sông nước Giang Nam. Lông mi cong, đôi mắt đào hoa luôn ẩn chứa chút ý cười, làn da trắng tới mức phát sáng. Đặc biệt, khi khoác lên mình bộ đồ cổ trang, trông cô như là một người con gái đẹp thời xưa bước ra từ trong tranh.

Cô ta im lặng thu hồi ánh mắt.

Trên mặt Giang Thanh không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, cô ta vẫn duy trì nụ cười dịu dàng mà rộng lượng của mình. Có điều, kịch bản ở phía dưới bị cô ta nắm chặt tới mức nhăn giấy.

Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ trực tiếp chất vấn. Nhưng Giang Thanh thì không.

Cô ta biết rất rõ mình nên làm gì để người khác không chán ghét mình.

Vì vậy, cô ta duỗi tay vén tóc, nói: “Ba năm không gặp, sao Cố Húc cậu vẫn giống hệt như trước thế?”

Tuy là lời oán trách nhưng từ giọng điệu lại nghe không ra chút tức giận nào. Cứ như là mấy năm không gặp, hai người chỉ là bạn bè cũ đang oán giận nhau đôi câu. Sau đó, cô ta nói tiếp: “Thôi vậy, tôi vào đoàn làm phim còn chưa đi chào đạo diễn Hạ. Mọi người cứ bận đi, tôi đi chào ông ấy đã.”

Giang Thanh nói xong liền cười nhẹ, gật đầu chào hai người rồi rời đi.

Lúc nào cô ta cũng nở nụ cười dịu dàng, ngoại trừ ban đầu trông sắc mặt cô ta hơi mất tự nhiên.

Nhìn người rời đi, Cố Húc không có phản ứng gì, chỉ lười biếng cầm cốc café lên uống một ngụm. Đặt cốc café xuống, anh quay sang nhìn Nguyễn Tinh Trầm. Đang định nói chuyện với cô gái nhỏ thì thấy cô đang ngơ ngác nhìn anh.

Mỗi lần thấy cô gái nhỏ này ngây người, tâm trạng anh luôn vô cùng sung sướng.

Anh cười cười, cầm kịch bản lên đập nhẹ vào đầu cô. Thấy hàng lông mi cô hơi rung, đôi mắt dần khôi phục tỉnh táo anh mới mở miệng: “Nghĩ cái gì đấy?”

Nghĩ cái gì đấy?

Nhìn Cố Húc cười, Nguyễn Tinh Trầm hơi hé miệng. Giờ cô đang có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều lời muốn hỏi anh. Ví dụ như sao anh lại không diễn thử với Giang Thanh, ví dụ như thói quen của anh là gì… Nhưng cuối cùng, cô chẳng nói được gì.

Mặc kệ Cố Húc đang nghĩ gì, kết quả cuối cùng này khiến cô rất vui vẻ.

Cứ như là…

Diễn thử với anh là đặc quyền của riêng cô.

Suy nghĩ này làm cô thấy lòng mình như được rót mật ong, vừa ngọt vừa ấm. Nguyễn Tinh Trầm nhìn Cố Húc, lắc đầu, từ khóe mắt lông mày tới bên môi đều hơi nhếch lên: “Không có gì.”

Thấy cô gái nhỏ cười, Cố Húc hơi nhướng mày. Trước kia, khi ở chung với anh, ngay cả cười cô gái nhỏ cũng không cười, giống như là đang khắc chế cảm xúc của mình. Ngoài những lúc quay phim thì đây là lần đầu anh thấy cô không che giấu nụ cười của mình.

Sạch sẽ, trong sáng, không hề bị những thứ u ám vây quanh. Nó mang theo niềm hi vọng vô tận, khiến cho tâm trạng người khác tốt lên theo. Cố Húc cười, thôi không nhìn nữa, chỉ vào kịch bản mà nói với cô: “Chỗ này em thể hiện cảm xúc chưa đủ, khi đó em đã thích nam chính, em…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp