Dù tuổi tác đã cao, mái tóc bạc phơ nhưng khí khái thời trai trẻ của cụ Cố vẫn còn đó, sống lưng thẳng tắp, cặp mắt sắc bén. Bất kể ai gặp ông đều có chung một suy nghĩ, đây không phải là một ông già tầm thường.
Thế nên, Nguyễn Tinh Trầm khẩn trương gấp đôi.
Cố Húc cảm nhận được nỗi sợ của cô, nhẹ nắm tay người, dắt tới chỗ ghế sofa.
Nguyễn Tinh Trầm nghe lời, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế. Nhưng chính vì quá quy củ, nên khiến người khác nhìn vào thấy quái quái.
Thấy Nguyễn Tinh Trầm sợ, những lời cụ Cố muốn nói bỗng chốc chẳng thể thốt thành câu. Cụ vốn là người rất nghiêm túc, không thích cười cợt đùa giỡn nên bầu không khí thoáng chốc đã trở nên yên ắng lặng ngắt. Nó kéo dài đến tận khi dì Văn mang trà và hoa quả ra.
“Sao thế này?”
Dì Văn đặt trà và hoa quả lên bàn xong, cười nói: “Không phải cụ rất mong được gặp cô Nguyễn sao? Sao người ta tới rồi cụ lại không nói gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT