Quay xong cảnh vừa rồi một lần nữa, Cố Húc bị Hạ Hồng Phi ‘mời’ qua đó.
Thật ra mọi người đều biết, nói là mời nhưng là đạo diễn Hạ muốn phát hỏa. Có điều, vì danh khí của Cố ảnh đế nên mới đóng cửa dạy dỗ, chứ đổi lại là nghệ sĩ khác thì đã sớm bị mắng trực tiếp tại phim trường.
Nhìn cửa phòng nghỉ đóng chặt, các nhân viên công tác khác không dám nhiều lời, nhốn nháo cách xa thu dọn đồ trong tay mình. Họ sợ khí thế của hai người kia quá lớn, lửa giận lại bén tới tận trên người bọn họ.
Chỉ có mình Nguyễn Tinh Trầm lo lắng đứng bên ngoài phòng nghỉ.
Mới nãy, khi Cố Húc thất thần không nói gì làm cô hơi hoảng sợ. Từ lúc Cố Húc tiến vào giới cho tới bây giờ, có thể nói là bảo vật trong lòng các đạo diễn. Dù là diễn vai gì, chỉ cần đối phương không có vấn đề thì sẽ diễn một lần là qua… thế mà hôm nay, trong lúc đóng phim anh lại thất thần.
Tuy tình huống đó chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Nhưng vì đối tượng là Cố Húc nên chuyện cũng vì thế mà to hơn.
Nguyễn Tinh Trầm đứng bên ngoài có thể nghe thấy được mấy nhân viên công tác đang đứng cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy trạng thái gần đây của Cố ảnh đế xuống dốc khá nhiều.” “Thì đúng là thế mà, anh ấy đã nghỉ ngơi ba năm, sao trạng thái có thể không xuống dốc.”
Vốn cô chỉ lo lắng thôi nhưng nghe xong mấy lời này, khuôn mặt cô như bị mây đen giăng kín.
Lâm Hạ đứng cạnh Nguyễn Tinh Trầm, thấy sắc mặt người bên cạnh càng lúc càng trầm xuống, cô vội nói: “Chị Tinh, chị đừng để ý tới những người đó. Bọn họ thì biết cái gì chứ? Chỉ là biết sao nói vậy…” Nói xong, cô lại nhìn ánh mắt lo lắng của Nguyễn Tinh Trầm, an ủi: “Chị yên tâm đi, Cố ảnh đế và đạo diễn Hạ quen biết nhau nhiều năm như vậy, chắc không có việc gì đâu.”
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng Nguyễn Tinh Trầm vẫn lo lắng không thôi.
Khi đóng phim, đạo diễn Hạ chưa bao giờ để ý tới giao tình, cũng mặc kệ luôn đối phương là ai. Chỉ cần không làm ông vừa lòng là bị mắng. Lúc mới vào đoàn làm phim, cô đã bị ông mắng không ít.
Lại nói… đây là lần đầu tiên Cố Húc gặp chuyện này.
Cô rất lo lắng.
Nguyễn Tinh Trầm mím môi nhìn căn phòng đóng chặt cách đó không xa, một lúc sau mới nói với Lâm Hạ: “Em về phòng hóa trang trước đi, chị đợi ở đây một lát.”
“Chị Tinh…”
Lâm Hạ muốn khuyên một câu là ở đây người đến kẻ đi, chị Tinh cứ đứng im ở đây đợi không tốt. Nhưng còn chưa kịp nói đã nghe được một câu: “Em đi về trước đi.”
Biết tính cô, Lâm Hạ không nói gì nữa mà gật đầu, mang theo bình giữ ấm và mấy thứ khác rời đi.
Chờ cô rời đi rồi, Nguyễn Tinh Trầm quay người đứng trong hành lang. Biểu cảm lo lắng trên mặt lộ rõ.
Mà phòng nghỉ lúc này không có cảnh tượng bừng bừng lửa giận, bầu không khí giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng. Hạ Hồng Phi ngồi trên ghế, nhìn Cố Húc đang ngồi ở ghế sofa đối diện. Ông rút một điếu thuốc đưa qua rồi cũng tự mình lấy một điếu, lấy xong không hút mà nhìn người hỏi: “Hôm nay cậu làm sao thế?”
Cố Húc nhận thuốc lá xong không hút, thậm chí còn không đốt lửa.
Anh đặt thuốc bên khóe miệng rồi nhìn thoáng qua tên nhãn hiệu, cười nhạo: “Khẩu vị của ông chục năm nay chưa từng thay đổi.” Anh tiện tay ném điếu thuốc lên bài, lùi ra sau, dùng giọng điệu biếng nhác nói: “Không sao cả, chỉ hơi thất thần thôi.”
Lúc nói mấy lời này, giọng anh không được tự nhiên lắm.
Anh cũng không biết mới nãy đóng phim mình bị làm sao nữa. Nhìn bộ dáng hoạt sắc sinh hương của bé con, anh như bị mắc kẹt. Quay phim nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên anh rơi vào trạng thái như thế.
Anh cúi đầu, tay nhịp nhẹ lên tay vịn thành ghế, nói: “Sau này sẽ không tái phạm nữa.”
Cố Húc đã ở trong giới mười năm. Tuy không được tính là chuyên nghiệp nhưng trong công việc chưa bao giờ để người khác phải bận lòng.
Hạ Hồng Phi đã quen anh mười mấy năm, vừa rồi gọi anh vào trong này không phải là muốn dạy dỗ anh, chỉ là muốn biết giờ tình trạng của anh thế nào thôi. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Cố Húc mắc sai lầm trong lòng đang đóng phim. Nhưng nghe Cố Húc nói thế, ông không nhiều lời, chỉ nói: “Nếu cậu biết rồi, thì tôi không nói nữa.”
“Đi ra ngoài đi.”
Lúc này, tâm trạng Cố Húc đã khôi phục như bình thường. Nghe ông nói thế, anh không những không đi mà còn để hai tay đan vào nhau gác sau đầu, tiếc nuối nói: “Lão Hạ, ông dễ dàng buông tha tôi thế sao? Ông có còn muốn biệt danh ‘bạo quân phim trường’ không? Bây giờ bên ngoài có không biết bao nhiêu người đang đợi xem kịch hay đâu.”
Hạ Hồng Phi đang định hút thuốc lại nghe được một câu như thế. Ông quay sang nhìn Cố Húc, thấy bộ dáng của anh, sắc mặt ông tối sầm xuống, mắng: “Tha cho cậu, còn không mau cút đi?”
Lần này, Cố Húc lại đứng lên thật.
Chỉ là trước khi đi ra ngoài, anh ngừng chân lại quay ra nhìn phía sau, nghiêm túc nói với Hạ Hồng Phi một câu: “Hút ít thuốc thôi, tôi biết ông thích bộ phim này nhưng đừng lăn lộn tới mức hỏng người. Nhỡ đâu hỏng người rồi còn chưa được việc gì.” Nói xong, không đợi ông mở miệng anh đã mở cửa đi ra ngoài.
Hạ Hồng Phi nhìn theo bóng lưng Cố Húc rời đi, động tác hút thuốc khựng lại.
Dường như không ngờ những câu này lại thoát ra từ miệng Cố Húc.
Ông lớn tuổi rồi, thân thể không tốt, rất có khả năng đây sẽ là bộ phim cuối cùng ông quay trong cuộc đời này. Hàng chục năm qua, ông đã đoạt được rất nhiều giải thưởng, bộ phim này làm ra cũng là để tranh giải nên ông càng thêm nghiêm khắc, muốn nó trở nên tinh xảo.
Khoảng thời gian này, áp lực của ông quá lớn, dường như ngày nào cũng hút hết một gói thuốc lá.
Cứ tưởng là Cố Húc có tính cách như thế sẽ không quản việc này, không ngờ…
Ông cười cười lắc đầu, ấn điếu thuốc đang cháy trong tay vào gạt tàn. Người này bình thường nhìn cái gì cũng như đang khinh thường, nhưng thật ra trong lòng lại mềm mỏng hơn bất cứ ai.
**
Cố Húc đi ra khỏi phòng nghỉ đã thấy Nguyễn Tinh Trầm đứng cách đó không xa.
Bước chân anh dừng lại. Không đợi anh nói chuyện, cô gái nhỏ đã vội vã đi qua đây: “Thầy Cố, anh… anh không sao chứ?”
Cô gái nhỏ chưa thay quần áo, trên người cô vẫn là trang phục cưỡi ngựa màu xanh nhạt. Tay áo bó, chiết eo càng làm cho dáng người cô cao hơn. Mấy lần trước gặp mặt, cô gái nhỏ luôn mặc một chiếc áo khoác lông màu đen to, ngay cả mấy lần quay phim trước, quần áo cũng thuộc dạng to, rộng nên đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc một bộ quần áo phác họa dáng người như này.
Anh không nhịn được mà đánh giá dáng người.
Cô gái nhỏ hình như cao khoảng 1m65, chân dài, eo nhỏ, nhìn lên bên trên…
Cố Húc nhớ tới lúc mình thất thần khi đóng phim, thu hồi tầm mắt, ho nhẹ một tiếng: “Người khác đã đi rồi, sao em còn ở đây?”
“Tôi…”
Nguyễn Tinh Trầm do dự một lúc mới nhẹ giọng nói: “Tôi lo là đạo diễn Hạ sẽ mắng anh.”
Nói câu này ra, mấy lời tiếp theo trở nên dễ dàng hơn nhiều. Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn người kia, hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”
Nương theo giọng nói, anh cúi đầu nhìn người.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, hai bên tóc thuận theo rũ xuống bên vai, khuôn mặt không che giấu được sự lo lắng. Nhìn dáng vẻ này của cô, không biết sao tim Cố Húc mềm nhũn, anh cứ thế cúi đầu nhìn người, giọng nói trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Lo lắng cho tôi? Sợ tôi bị mắng? Sợ tôi không vui?”
“Cô gái nhỏ, em…”
Nguyễn Tinh Trầm đợi một lúc vẫn không thấy anh nói hết, chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Tôi làm sao cơ?”
Cố Húc nhìn cô hồi lâu rồi lắc đầu cười, không nói hết câu đó. Anh khom lưng nhìn cô, cười: “Sợ tôi không vui như thế, sao lần trước tôi bảo em gọi tôi một tiếng ca ca, em không gọi?”
Anh chỉ thuận miệng nói một câu thôi.
Anh muốn trêu cô gái nhỏ này, muốn nhìn thấy cô đỏ mặt.
“Nếu anh thật sự muốn nghe tôi gọi như thế, tôi sẽ nói cho anh nghe…” Vốn dĩ, Nguyễn Tinh Trầm không có lực chống cự với Cố Húc. Lần trước, hai người ở phim trường, xung quanh người đến người đi nên cô sợ có người nghe thấy được lại truyền ra tin đồn không nên có. Nhưng bây giờ bọn họ đang ở cách phim trường rất xa, thậm chí ngay cả nơi đang đứng cũng là góc khuất.
Không có người khác, cô không định từ chối anh.
Cô cúi đầu, đè thấp giọng xuống nói chuyện với anh.
Cố Húc còn đang thưởng thức dáng vẻ đỏ mặt của cô nên không nghe rõ lời cô nói, đang định hỏi lại thì cô gái nhỏ trước mặt đột nhiên hơi nâng đầu lên, môi đỏ hé mở, nhẹ nhàng gọi: “Ca, ca ca.”
Vốn dĩ giọng cô đã dịu dàng, giờ thêm cả đang thẹn thùng nên giọng nói càng dịu dàng tới không chịu nổi. Âm cuối hơi nâng lên, mang theo chất giọng của người phía Nam, truyền đến bên tai Cố Húc.
Lòng như bị móng vuốt của chú mèo nhỏ cào lên, không đau, chỉ hơi ngứa. Cố Húc cúi đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, hơi ngây người dù rất khó phát hiện ra.
Cách đó không xa truyền tới tiếng đi lại, Cố Húc còn chưa kịp phản ứng, Nguyễn Tinh Trầm đã nghe được. Sợ người khác nhìn thấy hai người ở chung lại suy nghĩ sâu xa, cô thu lại sự rụt rè trong lòng, nhẹ giọng nói với Cố Húc: “À… tôi về phòng hóa trang trước đây.”
Nói xong, không đợi người kia kịp nói, cô đã chạy về phía trước.
Lúc Ngô Nguyệt tới đây chỉ thấy được bóng Nguyễn Tinh Trầm. Cô nàng không suy nghĩ nhiều, quay sang nhìn Cố Húc: “Anh Cố, nên về thay quần áo rồi.”
Giờ Cố Húc mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng. Anh không đi về phía trước mà lại nhìn theo phía Nguyễn Tinh Trầm mới rời đi. Nhìn bước chân vội vàng của cô, chắc chắn giờ mặt cô đang đỏ hết lên, có khi còn đang cắn môi. Nghĩ vậy, khóe môi anh nhếch lên.
Cô gái nhỏ này đã lớn lên như thế nào thế? Mềm mại như vậy, ngoan như thế, làm cho anh không nhịn được muốn bắt nạt.
“Anh Cố?” Ngô Nguyệt thấy anh đứng im, ngạc nhiên gọi một tiếng.
“Đi thôi.”
Cố Húc nhìn về phía xa xa, thấy không còn bóng dáng Nguyễn Tinh Trầm nữa mới thu hồi ánh mắt, cất bước rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hu hu hu, con gái tôi quá ngoan quá mềm.
Làm tôi cũng muốn bắt nạt.
Hôm nay chia sẻ cho mọi người một chuyện.
Hôm qua tôi đi truyền nước muối, nhưng bị sốc nên trước mắt tối sầm lại. Đợi tới lúc tỉnh lại đã được hưởng cảm giác được vạn người chú ý 🙂
Mọi người nếu như bị cảm hãy đến bệnh viện khám nhé. Mỗi một giai đoạn cảm khác nhau đều phải uống thuốc khác nhau, nếu không sẽ giống tôi, truyền nước mấy ngày là thảm lắm.