Dịch: Lá Nhỏ

Phiên bản vĩnh hằng.

Văn Tuyết Thời sững sờ một lúc rồi mới hiểu ra ý nghĩa thật sự của câu nói này. Anh không kìm chế nổi, ấn cô vào cạnh bồn rửa tay, vén áo cô lên, để lộ “hình dán” cô vừa cho anh xem.

Vừa nãy ngồi cách xa, lại chỉ có ánh nến nên anh không nhận ra điểm bất thường. Nhưng hiện tại đứng gần cô như vậy, anh đã nhìn rõ tất cả. “Hình dán” này đã hòa làm một với da thịt của cô.

Anh đưa tay muốn chạm vào nó, nhưng đầu ngón tay lại dừng lại ngay khi sắp chạm vào, sau đó run lên lẩy bẩy.

Ký ức lập tức ùa về, quay về căn phòng nhỏ nóng nực nhiều năm trước, anh chậm rãi ăn cơm, vờ như vô tình nhắc tới chuyện xăm mình, nhưng sau khi nhận ra Lâu Ngữ không muốn xăm, anh không nhắc nửa lời tới chuyện thật ra mình đã chọn hình xăm đôi từ rất lâu.

Qua bao nhiêu năm, anh đã quên chuyện này từ lúc nào, cũng không còn cố chấp muốn xăm gì. Chỉ là năm đó anh còn quá trẻ, bây giờ nghĩ lại mới thấm, đối với diễn viên, xăm hình là một chuyện cực kỳ phiền phức.

Nhưng chính vì biết nó phiền phức nên anh mới ngang ngược đi xăm. Khi học tiết diễn xuất, giáo viên luôn nói cơ thể diễn viên là một thùng chứa, các em cần chứa đựng tất cả hỉ nộ ái ố của người khác, thả bản thân vào hư vô. Vậy nên cơ thể các em phải được tách ra, nó không thuộc về bản thân các em.

Lúc ấy anh không thể hiểu hết được ý nghĩa câu nói này, có lẽ vì bộ phim đầu tiên anh đóng là Cầu treo trắng, anh vẫn chưa thật sự nhập tâm vào nhân vật. Người đóng chung với anh là người anh yêu, anh không cần kiêng dè gì, có thể thỏa sức giải phóng bản thân.

Vậy nên vào thời điểm đó, đóng phim là chuyện rất dễ dàng, thoải mái, là chuyện của chính anh.

Nhưng sau này, khi anh nhận đóng Ánh trăng, cuối cùng anh đã hiểu cái gì gọi là cơ thể diễn viên chỉ là một thùng chứa, bạn phải hút sạch bản thân mình ra khỏi đó, đi yêu một người bản thân không bao giờ yêu trong hiện thực, hận một người mình không bao giờ bận tâm trong cuộc sống. Đó mới là tác phẩm đưa anh chạm tay tới cánh cửa diễn viên thật sự, quá trình ấy vô cùng khổ sở.

Không chỉ anh đau khổ, anh biết Lâu Ngữ cũng đau đớn không kém. Mặc dù cô không thể hiện gì, nhưng có lúc im lặng chính là một trong những biểu hiện đau thương nhất. 

Lần duy nhất cô mất kiểm soát chính là tối cô lén xem Ánh trăng. Nếu là Lâu Ngữ của hiện tại, chắc chắn cô sẽ không khó chịu, nhưng khi đó họ thật sự còn quá trẻ, nói cách khác là không được chuyên nghiệp, mới diễn được một, hai bộ phim, còn chưa bao giờ đóng cảnh thân mật.

Vì vậy hai người khó có thể phân biệt rạch ròi cuộc sống và phim ảnh, tình cảm vô cùng đơn thuần. Cô thấy anh thân mật với người khác sẽ đau đớn, anh đóng cảnh đó cũng không dễ chịu hơn cô là bao. Thế nên sau hôm đó, anh đã kích động muốn đi xăm hình đôi với cô. Một là muốn dùng nó để giúp Lâu Ngữ có cảm giác an toàn, hai là anh biết sau này vẫn sẽ xảy ra tình huống tương tự, nếu cơ thể của diễn viên bắt buộc phải trở thành một nơi chứa chấp các nhân vật khác, vậy chí ít anh muốn lưu giữ lại một phần nhỏ nhoi của “Văn Tuyết Thời.

Trong phim, động từ diễn tả kết thúc một bộ phim là đóng máy, trùng hợp thay, xăm mình cũng có động tác gọi là “đóng máy”. Anh có thể để vô số bản thân giả dối bị tiêu diệt theo từng cảnh phim, nhưng đồng thời bản thân thật sự cũng có thể ẩn trốn dưới lớp màu xăm ấy.

Một phần nhỏ nhoi đó sẽ không bị loại bỏ hoàn toàn, anh hoàn toàn thuộc về người anh yêu, thuộc về Lâu Ngữ. Nhưng kết quả đúng như dự tính, Lâu Ngữ không đồng ý.

Khi cô khuyên anh nhận Ánh trăng, khi cô giấu anh đi tham gia tiệc xã giao với người khác, khi cô khuyên anh đừng hủy hợp đồng với người quản lý… Quá nhiều chi tiết cho anh biết trước kết quả. Anh biết họ là hai người hoàn toàn khác nhau, vậy nên dường như bị từ chối cũng không khiến anh thất vọng lắm.

Anh cũng hoàn toàn từ bỏ ý định một mình đi xăm. Bởi vì như vậy sẽ khiến cô áp lực, cảm giác như anh đang ra uy với cô, trách cô tại sao không đi xăm với anh. Anh không muốn sở thích của mình mang tới áp lực cho cô. Hơn nữa một mình đi xăm cũng chẳng có ý nghĩa gì. 

Vào thời điểm đó, kỷ niệm không thể hoàn thành được ấy, quá khứ là quá khứ, anh không ngờ có một ngày nó sẽ trở thành hiện thực. Đã thế nó còn lặng lẽ xảy ra, khiến anh giật mình.

Có lẽ đây mới là “món quà sinh nhật” cô thật sự muốn tặng anh.

“Sao lại đột nhiên đi xăm thế?” Cuối cùng anh vẫn khẽ chạm vào nó, dường như vừa chạm vào đã sợ nó biến mất, cho nên anh vô cùng cẩn thận.

Lâu Ngữ lắc đầu: “Không phải đột nhiên muốn, thật ra vào sinh nhật anh năm ngoái em đã muốn đi xăm rồi. Nhưng lúc đó nhiều chuyện quá, hơn nữa chúng ta vẫn đang giấu giếm mối quan hệ thật sự, vậy nên em đã dời kế hoạch tới năm nay.”

“Lúc xăm có đau không?” Ngón tay anh thăm thú đóa hoa tuyết nhỏ bé ấy: “Rõ ràng lúc đầu anh bấm lỗ tai cho em, em còn run rẩy nói sợ đau.”

“Không đau. Chỉ có một hình nhỏ xíu như vậy thì sao đau được chứ.” Cô nói như không có chuyện gì xảy ra: “Thật ra em biết năm đó anh đã chuẩn bị rất nhiều cho việc đi xăm, ví dụ như album hình xăm đó, về sau em đã tìm thấy nó. Nhưng lúc ấy em không thể đồng ý với anh được, thế nên em mới vờ như không biết gì. Có điều cuối cùng em vẫn chụp mấy hình đó lại. Vốn dĩ em muốn chọn hình từ mấy hình anh chọn năm đó, nhưng những bức hình đó đại diện cho quá khứ, sau khi suy nghĩ, em vẫn từ bỏ chúng. Cuối cùng em đã chọn khắc hình đại diện cho tên anh lên lồng ngực em.”

Cô cười nói tiếp: “Mặc dù hình em chọn khá nhỏ, nhưng như vậy lại tiện che chắn, anh đừng tủi thân nhé.”

Anh thở dài: “Cho dù chỉ có một hình nhỏ xíu anh cũng vui rồi, thật ra em không cần…”

Cô cắt lời anh: “Em biết có lẽ bây giờ anh không quan tâm tới những chuyện này nữa, nghe có vẻ xăm mình là chuyện chỉ có thanh thiếu niên mới thích làm, nhưng cho dù là người bao nhiêu tuổi đi nữa cũng có lúc muốn làm chuyện như vậy. Em thật sự cảm thấy xăm hình tốt nên mới làm, bởi lẽ cơ thể là vật kỷ niệm sẽ không bao giờ bị bỏ sót như những vật ngoài thân khác.”

Văn Tuyết Thời khó hiểu: “Là sao? Vật kỷ niệm?”

Lâu Ngữ im lặng giây lát: “Khoảng bày, tám năm trước, có lần em tới Otaru quay phim, anh còn nhớ chứ? Em muốn ảnh anh lên đũa rồi tặng cho anh, tìm mãi mới tìm được một tiệm người ta đồng ý làm cho, phải mất rất lâu đũa mới khắc xong, tới tận hôm phim đóng máy lận. Em thầm nghĩ, em may mắn thật, lấy được đũa trước hôm đóng máy. Em thích thú mang quà tới sân bay, trong đầu chỉ nghĩ tới việc liệu khi anh nhìn thấy đôi đũa này có phải sẽ vui lắm không. Kết quả nó bị em đánh rơi ở sảnh chờ trước khi lên máy bay.”

Văn Tuyết Thời nhíu mày: “Lần đó sao? Anh vẫn nhớ, thảo nào từ khi ra ngoài tới lúc về anh cứ thấy em không vui. Anh còn lo có phải lúc quay phim ở Otaru em bị ai bắt nạt không.”

Cô cười khổ: “Thì ra anh nghĩ vậy… Không phải, em không chịu thiệt thòi gì. Em chỉ cảm thấy không thể tặng anh món quà tốt hơn mà thôi, rõ ràng vốn dĩ em có thể làm thế, cho nên em mới không cam tâm. Dường như lúc nào em cũng như vậy, rất nhiều lần em muốn cho anh bất ngờ, cuối cùng đều không thể thực hiện được, nhìn cứ như làm qua loa cho có. Thật ra em không muốn vậy, vậy nên cho dù thế nào đi nữa, em cũng muốn cho anh một bất ngờ thật sự ý nghĩa. Đây không chỉ là hối tiếc của anh mà còn là tiếc nuối của em.” 

Mãi sau Văn Tuyết Thời vẫn không nói gì, ngón tay men theo bông hoa tuyết trước lồng ngực cô. Cô biết anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Ngoài cửa vẫn còn máy quay, họ không thể ở trong nhà vệ sinh quá lâu được.

Hơi thở Văn Tuyết Thời trở nên nặng nề, cuối cùng anh ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Vậy bây giờ chúng ta không còn gì hối tiếc nữa.”

Xem xong tập này, rất nhiều fan đã ngã ngựa. Fan only kiên quyết nói hai nghệ sĩ nhà mình hợp tác quảng bá phim bị chính người mình bảo vệ vả cho một phát thật đau. Thời Vũ hôm trước còn bị giày xéo lập tức đứng trên cương vị mới. 



Fan Tuyết Hoa vô cùng ức chế, Lâu Ngữ chọn hình bông tuyết trở thành hình xăm đôi cho hai người, khiến tên couple của họ như trở thành đòn bẩy cho hai người đó. 

Nhân viên quan trắc khí tượng hống hách không thôi, vội vã tìm ảnh xe cấp cứu, kèm theo dòng chữ: Đang nhặt trái tim tan nát của fan Tuyết Hoa và Thất Lâu.

Khi ấn vào nhóm Thời Vũ, đâu đâu cũng là ảnh và gif ngọt ngào. Mọi người hồi tưởng lại bài đăng Weibo nhìn có vẻ đơn giản của Văn Tuyết Thời, bức ảnh trời tuyết đó là đang ám chỉ hình xăm Lâu Ngữ chọn cho họ sao?

Được lắm, quả nhiên trên thế gian này không có cặp nào là không phát cơm chó, nếu không có thì chẳng qua là bạn chưa nhận ra mà thôi.

Ngày thứ hai sau khi show chiếu, hình xăm đôi của Thời Vũ vẫn ngạo nghễ trên hot search. 

Vương Tư Tư nhìn thấy hot search này, lông mày nhíu chặt lại. Cô ấy biết Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời rất hot, cộng thêm gần đây họ còn ra phim mới, nhưng không ngờ hai người lại hot tới mức vậy. 

Cô ấy đã cố tình cãi nhau với Hoắc Luân, tạo nên chút đề tài bàn tán, còn phải ép bản thân nặn ra mấy giọt nước mắt, nào ngờ lại đổ sông đổ bể.

Lúc rảnh rỗi cô ấy cũng xem lại tập này một lần, cảm thấy quà Lâu Ngữ tặng cũng bình thường. Nói thật hình xăm cũng chẳng có gì to tát cả. Nhưng có lẽ khán giả lại trúng chiêu này.

Thật ra chọn món quà sinh nhật này là vẹn cả đôi đường nhất. Mua quà đắt thì kêu không kiêng nể gì, quà tự làm thì không có thời gian, chọn món quà hữu hình như này sẽ khiến khán giả cảm động hơn, đúng thật là lựa chọn tốt nhất.

Này mà còn nói hai người đó là giả được sao?

Cô ấy không phải kẻ ngốc, sau khi cùng ăn một bữa lẩu, mọi người đều là kẻ tinh ranh, trước những hành động của hai người đó, rất nhiều thứ không thể che giấu được nữa, vừa nhìn đã biết. Vậy nên cô ấy cũng đoán được mối quan hệ của Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời, hai người họ chắc chắn là thật.

Nhưng vậy thì sao? Không phải cô ấy xem thường tình cảm của họ, chỉ là việc thể hiện tình cảm ít nhiều cũng giống như đang khoe mẽ cho khán giả thấy, suy cho cùng hai người đó cũng chẳng trân trọng tình cảm này lắm. Có lẽ chỉ vì lợi ích chung thôi.

Mặc dù cô ấy mới vào nghề chưa lâu, nhưng đã chứng kiến quá nhiều cặp đôi như vậy. Tình cảm xuất phát từ lợi ích có quá nhiều, rất nhiều người cũng đi xăm như Lâu Ngữ, nhìn có vẻ thật giả lẫn lộn, xăm hình lên da thịt, biến nó thành lời thề sẽ yêu anh tới chết đi sống lại, nhưng cuối cùng chỉ xăm được mấy ngày rồi lại đi tẩy, da thịt quay về như lúc ban đầu.

Thứ gọi là tình yêu là thứ có thể tặng cho rất nhiều người, thậm chí là hình xăm có thể cùng lúc xăm cho rất nhiều người. 

Nếu bảo cô ấy tìm người yêu, cô ấy sẽ không bao giờ tìm người trong giới. Không phải vì người ngoài showbiz tốt thế nào, chỉ là cô không muốn tìm những người giả dối đến vậy.

Ấy thế mà khán giả lại chỉ thích những cặp cùng hoạt động trong showbiz, đơn giản là họ có nhiều cái để theo đuổi hơn. Dù sao cũng là trai xinh gái đẹp, còn có những cảnh phim đặc sắc, chỉ vậy thôi đã đủ làm mát lòng thiên hạ.

Điều cô ấy không hiểu là, trợ lý đi theo cô ấy từ trước tới giờ cũng say cặp Thời Vũ như điếu đổ, lén theo dõi nhóm Thời Vũ mà không theo dõi nhóm Hoắc Tư, đi tăng độ hot cho kẻ địch miễn phí thế.

Sau khi phát hiện ra chuyện này, cô ấy đã tức điên lên. Trợ lý thấy chuyện bị bại lộ cũng không giấu nữa, yếu ớt hỏi: “Chị Tư Tư, trong buổi ghi hình lần sau, em với chị sẽ cùng quay, tới lúc đó em có thể đi xin chữ ký của hai người họ không?”

Vương Tư Tư lườm trợ lý: “Tùy em, đừng để mấy tháng sau lại thấy đó là mảnh giấy vụn là được.”

Trợ lý gãi đầu: “Sao lại thế được chứ…”

Cô ấy nhún vai: “Biết đâu mấy tháng nữa lại không cần tới nó nữa đấy.”

Buổi ghi hình tập sau là tập hẹn hò số đặc biệt, lần trước là các nhóm chia nhau ra hẹn hò, lần này ca cặp của chương trình sẽ hẹn hò chung. Mấy người chọn địa điểm hẹn hò là resort nghỉ dưỡng ở ngoại ô.

Mọi người sẽ cùng nhau tắm suối nước nóng, sau đó ăn uống, cuối cùng sáu người cùng chơi trò chơi trong phòng khách, nghe có vẻ rất vui vẻ. Nhưng sau khi tắm xong, cô ấy không sao mở nổi mắt, chỉ muốn đi ngủ một giấc.

Vừa nghĩ tới việc lát nữa phải xuống ghi hình, cô ấy đã bực bội muốn đi về.

Ăn xong mọi người được nghỉ ngơi một lúc, cô ấy quay về phòng, bảo thợ trang điểm dặm lại lớp make up cho. Vừa mở cửa ra đã thấy trợ lý đang nói chuyện sôi nổi với thợ trang điểm.

“Hai người nói gì mà vui thế?” Cô ấy ngáp một cái, hỏi.

Trợ lý đang định nói thì bị thợ trang điểm véo một cái vào cánh tay, cô bé vội lắc đầu: “Không có gì ạ.”

Điều này khiến Vương Tư Tư sinh nghi, đừng nói là đang nói xấu cô ấy nhé?

Tới khi dặm lại lớp trang điểm xong, thợ trang điểm rời đi, cô ấy lập tức nghiêm túc hỏi cung: “Thành thật khai báo ngay, hai người vừa nói gì?”

“Thật sự không có gì mà… Chị trang điểm đó, chắc chị không nhớ đâu, chị ấy từng xuất hiện trong đoàn làm phim lần trước chị tham gia đấy, em và chị ấy cũng thân nhau lắm. Đều là người quen cả nên buôn ít chuyện thôi.”

“Người quen thì càng phải cẩn thận hơn, chị từng dặn em vô số lần rồi, tuyệt đối không thể lấy chuyện của chị ra buôn với người khác, em biết chưa?”

“Bọn em đâu có nói tới chuyện của chị…”

“Ồ, vậy quả nhiên là đang buôn chuyện khác.”

Bị vạch trần nhưng trợ lý lại không tỏ ra bi thương gì, ngược lại còn hào hứng như đang có ý, chị ép cung em thì có phải em có thể chủ động nói ra hay không.

“Thôi được rồi, em nói thật đây! Nhưng chị Tư Tư, chị không được nói với người khác nhé, nếu không chị trang điểm sẽ giết em mất.”

“Cục cưng, chị kín miệng hơn em nhiều.”

Trợ lý cười ngại ngùng: “Thật ra vừa nãy mọi người tắm suối nước nóng xong, chị trang điểm được gọi đi dặm lại lớp che khuyết điểm cho anh Văn. Sau đó người của chị trang điểm biết được chuyện này đã chia sẻ với em.”

Vương Tư Tư xem thường: “Dặm lại lớp che khuyết điểm thì có gì để nói chứ? Lẽ nào là vết thương do đạn gây ra chắc?”

“Còn kinh hơn cả vết thương đạn cơ!” Trợ lý kích động, mặt đỏ bừng: “Là một hình xăm! Chỗ xăm cũng là chỗ như Lâu Ngữ xăm!”

“Hả?” 

“Đúng là bất ngờ thật, chỗ lồng ngực anh Văn có xăm hình một giọt nước.”

“Giọt nước?”

“Đúng vậy, anh trang điểm đó khen hình xăm của anh Văn đơn giản lại phóng khoáng, sau đó hỏi nó có hàm ý gì. Anh Văn đáp… Không có gì cả, chỉ đơn giản là bông tuyết tan thành nước thôi.”

Vương Tư Tư nghe trợ lý nói lại câu nói đó thì lập tức hiểu ra ẩn ý của nó. Hình xăm này chắc chắn có liên quan tới hình bông tuyết, liên quan tới Lâu Ngữ.

Cô ấy hiểu ra, có lẽ hình xăm đó vốn dĩ không phải hình dán mà là hình xăm thật sự. Nếu không sao lại có cặp nào dở tới mức một người đi xăm, người còn lại chỉ dán hình được?

Họ đều là diễn viên, ngoại trừ những việc cực kỳ lệch lạc, vượt quá tiêu chuẩn đạo đức ra, cũng phải cẩn thận khi quyết định đi xăm, nhất là với diễn viên nổi tiếng. 

Nếu là vậy thì cặp này…

Vương Tư Tư thật sự kinh ngạc.

Khi chuẩn bị quay phần chơi trò chơi, cô ấy không kiềm chế được, bắt đầu làm như vô tình nhìn lồng ngực của hai người kia. Đương nhiên vì mặc đồ tắm nên không nhìn thấy, cô ấy vội nhìn ra chỗ khác, tránh bị người khác phát hiện.

Lần quay này là cảnh mọi người cùng chơi trò gián điệp, người đầu tiên bị phát hiện và người thua sẽ bị phạt, hình phạt là đeo máy phát hiện nói dối để trả lời một câu hỏi.

“Máy phát hiện nói dối này có chuẩn không đấy?”

Đây là vấn đề mọi người quan tâm nhất trước khi ghi hình, Vạn Tiến cố tình mập mờ nói: “Mọi người có thể hỏi câu nào đó trước để thử.”

Đường Hướng Dương giơ tay: “Để tôi để tôi.”

Cậu ấy đặt tay lên máy, Khương Văn Ngọc ngại ngùng, hỏi cậu: “Trong số những người ngồi ở đây, có phải cậu cảm thấy mình đẹp trai nhất không?”

“Chắc chắn không phải rồi! Anh Văn và anh Luân đều đẹp trai hơn em!” Cậu vừa nói xong, máy đã bắt đầu hoạt động.

Sau đó Đường Hướng Dương hét toáng lên: “Má nó, dòng điện mạnh quá…”

Hoắc Luân vỗ vai cậu ấy: “Xem ra Hướng Dương thấy cậu ấy đẹp trai hơn chúng ta rồi…”

“Không, không phải, anh Luân đẹp trai hơn em!’

Tinh tinh tinh, Đường Hướng Dương bị giật lần hai.

Văn Tuyết Thời không nhịn nổi, cũng đi lên vỗ vai Đường Hướng Dương, thong dong nói: “Không ngờ thì ra tôi lại xếp chót…”

“Chắc chắn không phải! Sao anh Văn có thể xếp chót được.”

Tinh tinh tinh, lần này Đường Hướng Dương không bị giật điện nữa. Cậu ấy đã nói thật, nhưng mặt Hoắc Luân lại đen lại.

Mọi người bật cười, Đường Hướng Dương cười gượng: “Thứ này vớ vẩn lắm, đừng chấp nó nhé anh Luân!”

Hoắc Luân vỗ đầu cậu ấy, cười mắng: “Thằng nhóc này.”

Sau khi xác nhận máy này thật sự có thể đoán được lời nói dối, mọi người bắt đầu chơi nghiêm túc, không ai muốn là người đầu tiên bị phán đoán xem có phải đang nói dối không trước máy quay. 

Lúc này ai bốc phải vai gián điệp thì người đó quá đen đủi.

Vương Tư Tư lật thẻ bài trong tay ra, từ của cô ấy là “Lâu Ngữ”. Ekip chương trình biết chơi thật đấy, lại là từ đoán này. Xem ra từ còn lại không phải chính cô ấy thì sẽ là Khương Văn Ngọc rồi. Người đầu tiên lên tiếng là cô ấy, lời nói đầu tiên vô cùng quan trọng, nói không ổn hoặc nói quá nhiều sẽ dễ bị vote về vườn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play