Editor: KiL

Từ Vạn Hào lái về Viễn Du, đường rất gần, nhưng đủ để Hứa Trạm làm ra một quyết định: Chuyện này của Phùng Khắc Minh, anh không thể nhúng tay.

Hôn nhân và tài sản, đây không phải là hai cái lựa chọn ngang nhau, chí ít, thân là bạn từ nhỏ anh nhất định phải hiểu được điểm này của Minh Tử. Cái trước với Minh Tử rất quan trọng, đã từng quên đi tất cả đi vào phương Nam xa lạ, chịu đựng khinh bỉ, từng bước leo lên; mà cái sau, nếu không phải vì cưới cô ta, anh ta cũng chưa chắc có thể liều mạng như vậy. Hiện tại lại bày ra hai cái này cho anh ta chọn, thật sự có chút châm chọc.

Về phần vượt quá giới hạn...

Tô Tĩnh là người phụ nữ thông minh, cô ta biết chuyện này bao lâu rồi? Cô ta hiểu rất rõ người đàn ông của mình, ăn mềm tuyệt không ăn cứng, cho nên cô ta sẽ không đối đầu đến cùng, ngay cả đối chất cũng không muốn, cô ta có là kiên nhẫn và biện pháp để xử lí, nếu như không phải bị ép tới li hôn, căn bản sẽ không bộc phát. Hiện tại, cô ta cũng chỉ là hi vọng giữa anh em bọn họ có thể trò chuyện một chút, nói vài lời đàn ông không cần quá nghiêm túc, sau đó thì, kéo dài, kéo tới khi hết thảy đi qua.

Chỉ là, Phùng Khắc Minh rất dễ kết bạn, những năm này ở Lăng Hải anh em rất nhiều, còn có những chiến hữu lúc trước sau khi giải ngũ cũng được anh ta chiêu mộ tới, người thân thiết rất nhiều, vì sao chọn Hứa Trạm anh?

Bởi vì, Hứa Trạm không có phụ nữ, Hứa Trạm có thể khiến bất kì người đàn ông nào từ bỏ dục vọng đối với phụ nữ. Tô Tĩnh cảm thấy như vậy.

Hứa Trạm cười. Nói mẹ nó linh tinh!

Trở lại văn phòng, chín giờ rưỡi. Vừa vặn bắt kịp một cuộc họp ở hiện trường sa mạc, Hứa Trạm vừa dự thính, vừa xử lý một đống văn kiện trên bàn.

Công việc một ngày nay tích lũy không ít, riêng văn kiện cần kí tên theo thông lệ đã có một chồng, toàn bộ phải xem qua đơn giản một chút, cho đến khi cuộc họp kết thúc anh mới kí tên cho văn kiện của nhân sự cuối cùng. Trừ mấy cái hợp đồng phái đến hiện trường ở bên ngoài, còn lại chính là báo cáo thăng cấp tăng lương của Dương Thạc.

Chàng trai không hổ là đệ tử cuối cùng của lão tiên sinh Lục Hựu Kỳ, chuyên nghiệp phi thường vững vàng, người thì có chút ngại ngùng, phát biểu tại hiện trường còn thiếu sót, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề kinh nghiệm. Mà lại, anh chàng là người Lăng Hải, có thể nói được phương ngữ Lăng Hải, cái này ở trong mắt người khác gần như không có tác dụng gì, nhưng ở nơi này của Hứa Trạm, có thể được trọng dụng. Có đôi khi, các lão chuyên gia nghe vào tai tiếng quê nhà, còn rõ ràng hùng hồn hơn nhiều so với anh báo cáo nửa ngày.

Kí vào hợp đồng của Dương Thạc, Hứa Trạm lại nghĩ tới ban ngày cùng Lục Hựu Kỳ gặp mặt.

Ông cụ này thật buồn cười, sớm đã qua cái tuổi sáu mươi lắng nghe để đánh giá, thế mà lại còn canh cánh trong lòng.

Thả cây bút trong tay, dựa vào ghế, đột nhiên trong đầu nổi lên một ý nghĩ, Hứa Trạm đứng dậy đi đến trước tủ hồ sơ, trong ngăn kéo phía dưới cùng nhất lật ra một túi văn kiện, mở ra.

Danh sách tuyển dụng tại trường tháng năm năm nay của tập đoàn Viễn Du, học viện kĩ thuật của C Đại có tất cả mười người, chỉ có một người bị bút đỏ gạch bỏ: Trì Tâm.

Anh nhớ kĩ ngày ấy.

Ngày đó anh đi công tác trở về vừa vào văn phòng, một phần văn kiện ở phía trên nhất trên bàn làm việc chính là cái này. Tuyển dụng tại trường diễn ra một tháng đã kết thúc, bộ phận nhân sự đưa danh sách các chuyên ngành tới xét duyệt xác nhận lần cuối. Các chủ quản đã kí tên, tất cả mọi người đang chờ anh, chờ thông qua tượng trưng của anh ở trong một cột cuối cùng kia.

Liếc mắt lướt qua, cầm lấy bút trực tiếp gạch bỏ cái tên kia. Ổn định lại chuẩn xác, lúc ấy thư ký đứng bên cạnh cả kinh "A?" một tiếng.

Hứa Trạm không ngẩng đầu, cuối cùng kí tên, "Có quan hệ, không thể vào bộ phận của ta."

"Thật sao? Vậy có thể điều chỉnh đến những bộ phận khác không?"

"Đương nhiên có thể."

Hứa Trạm biết, tuyệt đối sẽ không. Tổng thanh tra nhân sự Chu Dĩ Đông có quan hệ thân thiết nhất với anh trong nội bộ công ty, cũng là người khôn ngoan hiểu rõ nhất người việc, tuyệt đối sẽ không thu xếp người bị Hứa Trạm gạch bỏ vào những bộ phận khác, không nói trong đó có vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp gì đó, cho người khác củ khoai lang bỏng tay này, bộ phận nhân sự tội gì đảm đương? Một nét bút đỏ này, chính là kết quả.

Chuyện này coi như triệt để kết thúc.

Bây giờ nghĩ lại, vậy mà anh cũng không hỏi một chút, tra một chút cái tên kia có phải là cô nhóc năm đó không. Một nét kia, thuần túy là phản ứng sinh lý.

Những năm này, mỗi năm gặp một lần là hiểu ngầm mà anh và Hứa Bác Châu đạt thành, trên thế giới này có người cha như thế, Hứa Trạm chưa từng phủ nhận, về phần khác, miễn.

Lần này ông mang theo người phụ nữ kia ra ngoài lữ hành, vòng qua Lăng Hải, Hứa Trạm chuẩn bị lễ mọn, chào hỏi mười phút đồng hồ xem như đủ lễ. Người phụ nữ kia thần thái sáng láng, điệu bộ diêm dúa lòe loẹt hơn, cách vài năm chắc chắn sẽ có ý vô ý xuất hiện một lần trước mặt anh. Hứa Trạm không biết Hứa Bác Châu có ý gì, đại khái là muốn nhắc nhở trên hình thức với anh: Đây là dì.

Kì thật ông thật sự lo lắng quá nhiều, Hứa Trạm chưa từng có một ngày quên đi tồn tại của người phụ nữ kia. Bà và chữ "Trì" đó, mặc kệ bao nhiêu bút cũng gạch không hết.

Không nghĩ tới hôm nay lại bị Lục lão tiên sinh tới cửa hỏi, không biết có phải một phen miêu tả có chút nói quá thổi phồng kia trong miệng ông cụ hay không, ma xui quỷ khiến, Hứa Trạm đột nhiên nghĩ liệu có hay không... Tính sai rồi?

Văn kiện là bản sao chụp, tư liệu bổ sung đằng sau đã được lưu trữ mang đi, nhìn không ra cái gì. Hứa Trạm bật máy tính lên, nhấn vào Trung tâm nhân lực tài nguyên của mạng lưới nội bộ Viễn Du.

Từ khi điều đến tổng bộ, Hứa Trạm vẫn luôn tự mình phụ trách thông báo tuyển dụng, huấn luyện cho Bộ công trình, anh có quyền hạn đồng cấp với chủ quản tuyển dụng, điền mật mã vào ấn mở phần tuyển dụng tại trường năm nay, nhấp vào cuộc thi tuyển dụng.

Giao diện đầu tiên là tổng hợp thành tích. Không cần tìm, tên Trì Tâm thình lình lọt vào trong tầm mắt.

Nhìn một nhóm con số gần như max điểm kia, Hứa Trạm không khỏi đưa tay giữ ở bên miệng, nhẹ nhàng cắn ngón tay. Khó trách Lục Hựu Kỳ sẽ đích thân đến hỏi, cũng khó trách thư ký "A" một tiếng, anh tiêu diệt chính là người có tổng điểm xếp hạng thứ nhất. Bộ phận nhân sự thế mà cũng thật sự không hỏi một tiếng. Được đấy, Chu Dĩ Đông.

Phải, hay là không phải? Con nhóc đã gây họa còn tè ra quần kia?

Sau khi bị quét rơi, cô sẽ không còn tiến vào hồ sơ nhân viên, có điều sẽ luôn lưu ở trong kho nhân tài dự trữ, cho nên bên cạnh tên của người khác là logo nhỏ màu lam của Viễn Du nối thẳng đến các bộ phận, mà bên cạnh tên của cô là một nút bấm HR màu lục, Hứa Trạm do dự một chút, ấn mở.

Ảnh thẻ học sinh.

Hứa Trạm không khỏi hít một hơi. Mặc dù đã chuẩn bị xong tâm lí, thế nhưng cái nhìn này, tim vẫn có chút đập nhanh.

Tóc dài xõa vai, áo sơ mi trắng, đồ vest học sinh. Khác rất xa với cô nhóc đã từng chải hai búi tóc nhỏ, nhưng mà mắt, đôi mắt luôn luôn lộ ra rất vô tội này, hơi trũng xuống, bên trong khóe mắt hất lên, gần như nháy mắt kéo anh về hai mươi năm trước.

Khi đó cô lớn lên rất nhỏ, so với đứa trẻ cùng lứa đều nhỏ hơn, năm, sáu tuổi nhìn giống như cọng giá đỗ, đầu to, lung la lung lay, cực biết nhìn mặt mà nói chuyện, gần như có thể dỗ dành tất cả người bên cạnh, còn có, chó.

Lần đầu tiên được mang đến gặp Hứa Bác Châu, một tiếng "Ba", "Anh trai" nũng nịu, rụt rè kia, Hứa Trạm nghe xong một tuần cũng không nuốt nổi đồ ăn.

Trong lòng đã chắc chắn, không cần xem tiếp, thế nhưng ánh mắt vẫn chuyển xuống dưới. Quả nhiên, cô từ huyện ngoại ô Thủ đô thi đến Lăng Hải. Cùng huyện, cùng tuổi, cùng một cái tên kì cục, tỉ lệ trùng hợp đã hướng tới số không.

Học khoa Toán học ở C Đại, giải nhất cuộc thi Mô hình toán học toàn quốc; nghiên cứu sinh vượt quá chuyên ngành được tuyển chọn làm học trò của Lục Hựu Kỳ thành một lính công trình. Lí lịch giống như Dương Thạc đều rất loá mắt, ba năm này, Lục Hựu Kỳ mang theo hai người bọn họ tham dự nghiên cứu các hạng mục tương đối có sức nặng, thành tích đáng xem.

Có điều, trong lí lịch của cô có một cái mà Dương Thạc không có: Được một giải Tân binh thiết kế máy móc ở Tokyo.

Nhìn thì không phải là thứ khó lường gì, nhưng Hứa Trạm biết đây không phải đồ vật dễ dàng, là giải thưởng đặc biệt đi cùng giải thi đấu cải tiến xe. Bởi vì Phùng Khắc Minh là làm nghề này, rất mê loại tranh tài này, cũng từng tổ chức đội ngũ dự thi hai lần, đáng tiếc đều thất bại tan tác mà quay về.

Toán học, xe, máy móc?

Không đủ cho cô giày vò!

Nhấn xuống dưới nữa, giao diện đã chỉ ra tài liệu cá nhân nhảy về giao diện phỏng vấn.

Hứa Trạm đang chuẩn bị đóng lại, bỗng nhiên chú ý tới còn có cột hình ảnh. Nhấn vào, có một tấm hình chụp tập thể khi tiến vào khâu phỏng vấn cuối cùng, ấn mở.

Cô đứng bên người Dương Thạc, dáng vẻ đại khái một mét sáu lăm, dáng người mảnh khảnh, tóc buột lên, khuôn mặt trang điểm nhẹ trắng nõn trong ánh nắng, hơi cười, mắt to, môi mềm mại, lúm đồng tiền...

Đột nhiên, Hứa Trạm nhướng mày, trong đầu ong một tiếng! Trước mắt loé lên trong chốc lát!

Thế giới này thật là mẹ nó có thể ĐM như thế??!

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Điên!

Phùng Khắc Minh nhanh chân xuống đến ga-ra, ngực giống như có một ngọn lửa bốc lên! Một cước đá mở cốp sau, ném thùng giấy trong tay vào trong, tiếng cái bình vang binh binh bang bang, rượu mấy chục vạn, vỡ! Vỡ hết mẹ nó cho ông!

Một năm rưỡi, ròng rã mẹ nó mười tám tháng, cứng đầu cứng cổ nhất định không rời!

Rầm một tiếng đóng cửa. Phùng Khắc Minh tựa ở trên xe, tháo mở cổ áo. Đột nhiên nhìn thấy trên kệ dụng cụ có một bao thuốc lá đã mở, lấy tới rút ra một điếu đang muốn châm, chợt dừng lại, bóp, bàn tay tính cả bao thuốc cùng vò nát, dùng sức ném một cái vào thùng rác, ngay chính giữa!

Ngôi biệt thự này là phòng cưới năm đó cha vợ tặng. Một bộ bán thành phẩm, còn có thiết kế trang trí ném ở trước mặt anh ta. Vì để đạt yêu cầu, anh ta suýt chút bán thận, cũng móc sạch tất cả tiền tích góp trong thẻ của Hứa Trạm. Ngày ấy, hai anh em đều nhẵn túi, cộng thêm nợ nần chồng chất.

Anh ta đại khái là chủ nhân duy nhất trong toàn bộ hoa viên biệt thự ở khu này tự mình bắt tay trang trí.

Mệt mỏi không? Không.

Trong ga-ra là xe sang đặt trước chế tạo, trong trong ngoài ngoài đều là màu sắc rực rỡ của phụ nữ. Đừng nói đụng, thoáng nhìn thôi đều cảm thấy nhói đến hoảng.

Mệt mỏi không? Không.

Năm đó Hứa Trạm nói: Ơn bằng giọt nước, báo đáp bằng dòng máu, cậu mẹ nó sớm muộn sẽ chết trên đây. Lúc ấy anh ta liền cho anh em mình một quyền, đánh vào mặt, vô cùng hung ác!

Bây giờ suy nghĩ một chút, thật mẹ nó muốn cho anh một quyền nữa! Nên hỏi anh: Lúc trước con mẹ nó cậu nhiều lời một chút sẽ chết à?!

Không mệt. Cho tới bây giờ đều không mệt. Chỉ là phiền, nhàm chán, muốn chết.

Tối nay nghe xong hai chữ "Con cái", mùi nước hoa kia chui thẳng vào trán, hormone bộc phát của người đàn ông trong nháy mắt đột nhiên cứng đờ, nhiều năm như vậy, ngay một khắc này, anh ta hoàn toàn mệt mỏi...

Phòng ở, có thể giao dịch; xe, có thể giao dịch; công ty, cổ phiếu, đều có thể, con cái? Con cái??

Toàn thân mồ hồi lạnh! Nếu không đi, anh ta mẹ nó liền thật xong!

Hít một hơi thật sâu, Phùng Khắc Minh giật xuống áo khoác ném vào trong xe, đạp xuống chân ga.

...

Mùa đông ở Lăng Hải, lạnh lẽo ướt sũng. Nhiều năm như vậy cũng không quen được, anh ta thích tuyết rơi, một vùng lạnh lẽo trắng xóa, răng rắc cứng cáp, tinh khiết như vậy, quá sức!

Quá sức.

Trong đầu là một bức tranh trong màn mưa có một điểm trắng nhỏ, bỗng nhiên liền thoải mái. Lái xe lên cao tốc, một đường tăng tốc!

Cửa hàng Hoàn Giang đã đóng cửa tắt điện, một màu đen kịt, Phùng Khắc Minh lái xe đến cửa sau. Lấy đồ đi vào, quả nhiên, ga-ra số một vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.

Đi vào, không thấy người, một chiếc xe jeep to lớn dũng mãnh trên cống ngầm, im ắng, ngẫu nhiên có tiếng công cụ. Phùng Khắc Minh buông thùng giấy xuống, gọi, "Trì Tâm!"

"Ơi!"

Giọng nói nhỏ trong trẻo vui vẻ, Phùng Khắc Minh đặt mông ngồi xuống, vén tay áo lên, "Nào, đi lên!"

"Chờ một chút, Phùng tổng, xong ngay lập tức."

"Tôi bảo cô đi lên."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play