Trong mơ hồ, anh ấy vẫn thì thầm bên tai.

“Ta tên Doanh...”

Tôi cứ tuyệt vọng nằm đó cho anh ôm lấy, căn bản không tài nào để tâm đến tên của anh là gì, tôi chỉ cảm nhận được anh ấy càng lúc càng phóng túng sờ soạn khắp người tôi.

Qua một lúc sau, anh ấy đặt tôi xuống giường, dùng đôi tay lạnh như băng đó nâng chân tôi lên rồi cởi giày cởi vớ.

Trong lòng tôi vẫn gào thét bảo anh dừng lại, nhưng dường như anh ấy không thèm để ý. Trái lại anh đưa ngón tay lướt nhẹ lên sống mũi tôi: “Vậy thì không được, nương tử vẫn là mau đi ngủ đi.”

“Giao dịch của nàng...”

“Vi phu đồng ý rồi.”

Anh ấy đè lên người tôi, sau cơn đau đó, xung quanh chính là một màn tĩnh lặng đến đáng sợ.

Không biết đã qua bao lâu, ý thức của tôi mới dần dần hồi phục, giây phút tôi mở mắt ra, tôi cảm thấy toàn thân tôi đều rất đau, nhất là ngay lồng ngực, đau đến không chịu được, sau đó thấp thoáng tôi có thể nghe được tiếng khóc um sùm của Dương Lâm: “Ông nội, là Dương Nhuế đã hại chết Tiểu Soái! Mọi người nhất định phải trả thù cho em họ đấy!”

Tôi lại quay về nhà họ Dương rồi sao?!

Trong phút chốc tôi liền bừng tỉnh, hoảng loạn nhìn xung quanh, mới phát hiện bản thân đang ngồi trong từ đường nhà họ Dương, trên người vẫn mặc bộ hỷ phục, gọn gàng tươm tất, dường như chưa bị ai động đến vậy.

Bên trong từ đường có một người đang nằm đó, nhìn không rõ diện mạo, đứng bên cạnh chính là gia chủ nhà họ Dương, Dương Thanh Minh, ba dượng Dương Bồi Minh và cô hai nhà họ Dương, còn có chị tôi Dương Lâm nữa.

Chị ta đang khóc nức nở, vừa nhìn thấy tôi tỉnh dậy thì lập tức chỉ tay vào mặt tôi.

“Dương Nhuế! Mày độc ác lắm, Tiểu Soái mới 15 tuổi thôi, vậy mà mày lại giết chết em ấy, còn dùng thủ đoạn tàn ác đến thế!”

Đó chính là con trai của chú ba, Dương Soái Quân, nhưng bộ dạng của em ấy bây giờ trông khủng khiếp đến đáng sợ.

Em ấy chỉ còn lại da bọc xương, khô khốc không còn một giọt máu, trên người không có bất kỳ vết thương nào, giống như bị rút cạn hết bên trong, làn da u ám trắng bệch, hốc mắt sâu hoắm lõm vào trong, đôi mắt không tròng đang trừng to như chiếc chuông vậy.

Hình như trước khi chết em ấy đã chịu sự đả kích và hoảng hốt rất lớn thì phải.

Tôi sợ đến mức lùi lại vài bước thì Dương Lâm lại xông lên khóc lóc nói: “Dương Nhuế, có phải mày đã cố ý rắp tâm trả thù, sáng sớm tinh mơ đột ngột xuất hiện trong từ đường thì Tiểu Soái đã thành ra bộ dạng như thế!”

Giây tiếp theo, Dương Lâm đã nhào đến tát cho tôi một bạt tai.

Bạt tai này mạnh đến nỗi khiến tôi ngã nhào xuống đất, cả người đều ngơ ngác, tôi hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, tại sao bản thân có thể quay về nhà họ Dương, Dương Soái Quân lại là chuyện gì vậy?

Dòng ký ức cuối cùng của tôi đều ngưng đọng lại từ tối hôm qua...

Đúng vậy! Tối hôm qua!

Tôi đang tính kiểm tra cơ thể mình, gia chủ nhà họ Dương, Dương Thanh Minh đã đi đến trước mặt tôi với sắc mặt âm trầm, ông ta ngồi xổm xuống nắm lấy tay phải tôi rồi vén tay áo lên.

Cánh tay trắng tinh.

Thủ cung sa trên đó đã biến mất rồi.

Giây phút này, Dương Thanh Minh đang nhìn chằm chặp vào mặt tôi, ánh mắt sắc như dao.

“--- Nói!”

“Nếu đã động phòng rồi, tại sao mày vẫn còn sống hả?!”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play