Phía sau điện Sùng Văn là phòng nghỉ ngơi dành cho đế sư của Hoàng tử, bên trong có đặt một cái giường ấm.
Ngụy Hoàng hậu vội vàng chạy tới, đôi bộ diêu trên mũ phượng cũng mất đi sự đoan trang thường ngày.
Thái y Trương Húc của Đông cung đã đợi sẵn trong sảnh, Lưu Huỳnh và Lý Phù vây quanh bên giường nhỏ, lau mặt, đưa nước, không cho cung nữ thái giám bên cạnh tới gần.
Xuyên qua khoảng trống giữa hai người, có thể thấy được Triệu Yên đang bất tỉnh yếu ớt nằm trên giường, cả cơ thể nàng được quấn chặt trong áo lông cáo, giữa trán có một vết sưng đỏ, một bên hốc mũi còn mơ hồ thấy được vệt máu nhàn nhạt.
Hô hấp bà ta dường như ngưng trệ, bước nhanh về phía trước.
“Sao lại thế này?” Ngụy Hoàng hậu ngồi bên mép giường, cho đám cung nữ xung quanh lui ra.
Lý Phù thút thít vài tiếng, lập tức quỳ xuống đáp: "Điện hạ đánh cờ với Thái phó, không biết sao đang yên đang lành lại chảy máu mũi, đột nhiên ngất xỉu.”
Thái dương Lưu Huỳnh giật giật.
Điện hạ chẳng qua chỉ là chảy chút máu mũi thôi, đã bị tiểu tử này nói đến mức sắp không còn giữ được mạng. Chuyện hôm nay chắc chắn không thoát khỏi mắt Túc vương.
Nàng ấy đành mở một mắt nhắm một mắt, không vạch trần y.
Sắc mặt Ngụy Hoàng hậu trầm xuống, đưa tay xoa vết ứ máu trên trán Triệu Yên, hàng mi dài khép chặt khẽ run lên.
Đầu ngón tay Ngụy Hoàng hậu thoáng dừng lại, trao đổi ánh mắt với thái y trẻ tuổi bên cạnh, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Trong cung không có ai biết, Thái Thường tự khanh Dung Sĩ Thanh cùng Hoàng hậu nương nương là người quen cũ thời trẻ, có giao tình sâu đậm. Mà thái y viện thuộc quyền quản lý của Thái Thường tự, tìm một thái y kín miệng có thể tin cậy đến che giấu chân tướng cũng không phải là chuyện khó.
Trương Húc mới qua tuổi nhược quan (*), nhưng lại là kỳ tài trăm năm có một của thái y viện, tính tình trời sinh trầm mặc ít nói, sống tách biệt với mọi người, bởi vì phương hướng nghiên cứu hơi có chút bàng môn tả đạo mà bị đồng môn xa lánh, người như vậy là kẻ thích hợp nhất với nơi tràn ngập nguy cơ như Đông cung.
Loại canh đổi giọng mà Triệu Yên uống hàng ngày cũng là do hắn ta điều chế ra.
“Trong điện dùng than hồng sưởi ấm, dễ tổn thương phổi. Thân thể điện hạ bây giờ còn yếu, không chịu nổi nguồn nhiệt lớn như vậy nên mới ngất đi.”
Trương Húc rút tay về, bịa chuyện mà mặt không thèm đổi sắc.
Trong lúc nói chuyện đã kê xong đơn thuốc, giao cho Lý Phù bốc dược sắc thuốc.
Tiểu thái giám canh giữ bên ngoài lập tức dựng thẳng lỗ tai, nghe xong lời thái y dặn dò bất động thanh sắc lui ra, chạy tới điện Sùng Văn báo cáo.
Chờ khi những người không liên quan lui ra, Ngụy Hoàng hậu mới ra lệnh cho Lưu Huỳnh đóng chặt cửa sổ, ánh mắt rối rắm rơi lên người đang hôn mê nằm trên giường.
“Người bên ngoài đều đi hết rồi.”
Ngụy Hoàng hậu thu lại sắc mặt nghiêm trọng, nhẹ nhàng nói: "Còn muốn giả bộ tới khi nào?
Lông mi dài như lông quạ rung động vài cái, Triệu Yên giả bộ vừa mới tỉnh, con ngươi quét quanh một vòng, thấp giọng nói nhỏ: “Túc Vương đâu?
Lưu Huỳnh dán mắt vào khe cửa, xác định bên ngoài không có người khả nghi, mới trở về bẩm báo: "Túc Vương ngồi trong điện một lát, liền đi.”
Lúc này Triệu Yên mới mở mắt ra, vén áo lông cáo lên ngồi dậy, thở ra một hơi nóng rực.
Còn tiếp tục ở lại điện Sùng Văn, nhất định nàng phải chịu nóng mùa đông, đổ bệnh mùa hè.
Nhưng lần này, bị bàn cờ cứng rắn đập trúng là thật, không phải giả bộ. Triệu Yên giơ tay, khẽ chạm lên vết sưng đỏ trên trán, lập tức bị đau đến mức hít sâu, đuôi mắt phiếm hồng, càng nổi bật lên nốt ruồi lệ nhỏ nhắn đỏ rực kiều diễm kia.
Sau bình phong, thái y Trương Húc tựa như một khúc gỗ, thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, điều phối thuốc mỡ giúp tan máu trình lên xong, thu thập hòm thuốc đứng dậy cáo lui.
Hiểu chuyện khiến người ta bớt lo như thế, chẳng trách được Đông cung chọn trúng.
Đến khi Trương Húc cũng đi rồi, lúc này Ngụy Hoàng hậu mới triệt để cởi bỏ lớp ngụy trang “mẹ hiền con hiếu”, bà ta bày ra vẻ lạnh lẽo thường ngày: “May mà con nghĩ ra. Nếu như bị Túc Vương nhân cơ hội bắt mạch, bây giờ con cũng đã lạnh rồi.”
“Không phải còn có Lý Phù ở đây sao?”
Triệu Yên đỡ lấy cái đầu hơi đau, nàng khó chịu lẩm bẩm: “Huống chi Văn Nhân Lận cũng không ngốc. Trữ quân ngất ở trên lớp của hắn, đương nhiên hắn phải tránh tị hiềm...”
Giọng điệu Ngụy Hoàng hậu trở nên nghiêm khắc: “Đây không phải là trò đùa, con có thể lần nào cũng gặp may mắn như này sao?”
Khí huyết Triệu Yên cuồn cuộn, khoang mũi vừa mới ổn xuống lại bắt đầu ngứa lên, nàng vội tựa đầu vào thành giường, lông mi đáng thương cụp xuống tạo ra cái bóng dài.
“Nương nương chớ trách, Túc Vương đốt than đánh cờ, điện hạ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
Lưu Huỳnh không nhịn được mà tiến lên một bước rồi quỳ xuống, lên tiếng giải thích.
Sao Ngụy Hoàng hậu lại không biết tình hình bên trong?
Chẳng qua là thần hồn nát thần tính nhiều năm khiến bà ta quên đi làm thế nào để dùng giọng điệu ôn hòa, dịu dàng để nói chuyện.
“Bôi thuốc trước đi.”
Bà ta hắng giọng mấy lần, cuối cùng chỉ nói ra một câu không nặng không nhẹ như thế.
Lưu Huỳnh đứng dậy bê kính lăng hoa đến, lấy ra bình ngọc ôn nhuận gảy một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng tỉ mỉ bôi lên chỗ bị thương trên trán Triệu Yên, sau đó lấy miếng vải sạch sẽ mềm mại băng bó lại.
Đuôi mắt của thiếu niên nhỏ đỏ hồng, băng vải trắng đè lên lông mày càng làm cho gương mặt có vẻ nhỏ bé, trắng trẻo, cực kỳ đáng thương.
Ngụy Hoàng hậu không khỏi nhớ đến nhi tử đã chết, bà ta khó giấu được sự hoảng hốt.
Hai khắc sau đó, trong phòng chỉ còn sự im ắng.
Đóng kịch đương nhiên phải làm cho chót, Triệu Yên uống thuốc, nằm trong phòng nửa ngày mới đợi được thái giám truyền chỉ của điện Thái Cực.
Lão thái giám đến an ủi thay Hoàng đế, bảo Thái tử nghỉ ngơi lấy sức, giữ gìn sức khỏe.
Điều này có nghĩa là mấy ngày tiếp theo, Đông cung đều có cớ để không cần đi nghe giảng.
Cuối cùng cũng có thể tạm thời thoát khỏi nỗi ám ảnh mang tên “Túc Vương”, Triệu Yên chỉ cảm thấy trời cũng sáng hơn, dù sao thì cái đầu này đập cũng không hề uổng phí.
Quay về Đông cung cũng là lúc hoa đăng mới thắp lên, ánh nến sáng tỏ.
Xuống kiệu, đặt chân lên đất, Triệu Yên hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy tinh thần khoan khoái hẳn.
Vừa mới đi qua hành lang, nàng đã thấy thống lĩnh thủ vệ của Đông cung lên đón, bẩm báo: “Thái tử điện hạ, một nữ tử xưng là “Liễu Cơ” cầu kiến.”
Vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt Lưu Huỳnh đã hơi thay đổi: “Các ngươi để nàng ấy vào rồi?”
Tên thủ vệ Đông cung này mới được điều tới, không biết ẩn tình trước đó nên vội giải thích: “Nàng ấy có lệnh bài của Đông cung, thấy nó như thấy điện hạ đích thân đến, thuộc hạ không dám cản lại.”
Triệu Yên nghe mà như lọt vào mây mù.
Nàng nhớ trên dưới Đông cung, ngoại trừ Lưu Huỳnh ra thì những người khác đều bỏ cũ thay mới rồi, “Liễu Cơ” này là ai?
Thấy sắc mặt Lưu Huỳnh hình như căng thẳng vì sự xuất hiện của người này.
Vừa mới mở miệng muốn hỏi thì nghe thấy cửa lớn của điện Thừa Ân phía trước bị đá văng từ bên trong, phát ra tiếng vang rung trời.
Triệu Yên ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy một đại mỹ nhân toàn thân tơ lụa bước ra, hiên ngang đứng trên bậc, phẫn nộ: “Triệu Diễn! Chàng để ta đi mấy tháng trời, rốt cuộc là đang làm cái trò gì hả!”
Triệu Yên thực sự bị dọa sợ, không chỉ bởi vì mỹ nhân này thế mà dám gọi thẳng tên húy của Thái tử, lại càng là vì Lưu Huỳnh ghé tai nói nhỏ một câu: “Người này là Liễu Cơ, là thị thiếp... Thái tử điện hạ nạp vào.”
Thiếp... thiếp?
Huynh trưởng yếu ớt không thể tự gánh vác của nàng, mới mười lăm tuổi... đã có người trong phòng rồi?
Đang kinh ngạc nghi ngờ chưa kịp phản ứng lại, đại mỹ nhân kia nhìn thấy băng vải trên trán nàng thì rùng mình.
“Này, sao chàng lại bị thương rồi? Ai làm đó?”
Nàng ấy bước nhanh lên trước, tự nhiên mà giơ tay chạm vào trán Triệu Yên nhưng lại bị thị vệ bên cạnh ngăn lại cách đó hai bước.
Chưa bao giờ đại mỹ nhân bị đối xử như này, nàng ấy nhướn mày liễu: “Cái thứ không có mắt, đến cả ta cũng dám cản lại?”
Bình tĩnh mà nói, nhìn thoáng qua liền biết Liễu Cơ là một nữ tử đặc biệt.
Khuôn mặt nàng phóng khoáng, ngũ quan nhiều thêm hai phần dị vực, thâm thúy hơn nữ tử bình thường, thân hình cao gầy khỏe mạnh, lớp trang điểm tỉ mỉ cũng khó đè nổi khí phách của nàng ấy, đến cả giọng nói cũng vô cùng trung tính, không hề có chút mềm yếu, nhu nhược nào của nữ tử kinh thành.
Hào phóng nóng nảy, đẹp đẽ nhưng có gai. “Ỷ đẹp mà kiêu” trong truyền thuyết đại khái cũng chỉ như cảnh đẹp trước mắt này thôi.
Triệu Yên cảm thán, những ngày đến Đông cung này thực sự là không có thời khắc nào không chấn động lòng người.
Có điều đã là người tiếp xúc thân mật với Triệu Diễn, khi ứng đối càng phải cẩn thận hơn mới được.
“Không cẩn thận đụng đầu thôi, đã băng bó rồi, nàng không cần lo lắng.”
Triệu Yên hắng giọng, dưới ánh mắt ám thị của Lưu Huỳnh, nàng căng da đầu mở miệng: “Cô hơi mệt, đi tắm gội nghỉ ngơi trước.”
Liễu Cơ nghi hoặc nhìn nàng.
Một lát sau, một trường kích bị đẩy ra trước mặt nàng: “Thiếp hầu hạ Thái tử tắm rửa thay y phục.”
Thấy đại mỹ nhân còn cao hơn mình đến hai, ba tấc, Triệu Yên vội lùi về sau một bước: “Không cần, cô có Lưu Huỳnh hầu hạ rồi.”
Đáy mắt Liễu Cơ thoáng qua sự kinh ngạc, nhìn Lưu Huỳnh rồi biểu cảm chậm rãi hiện lên sự tổn thương: “Trước đây không phải điện hạ đều cùng tắm, cùng ngủ với thiếp thân sao? Vì sao thiếp thân mới về nhà mẹ một chuyến đã trở nên xa cách rồi?”
“...”
Triệu Diễn là ta xem thường huynh.
Cái trán vừa băng bó xong của Triệu Yên lại bắt đầu co rút đau đớn.
“Liễu Cơ bôn ba mấy tháng, chắc chắn là mệt rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nàng giả vờ chăm sóc, tìm một cái cớ lừa gạt cho qua.
Liễu Cơ nhìn bóng lưng Thái tử rời đi, trầm mặc một lát rồi đột nhiên hỏi một vấn đề không đâu vào đâu: “Tối nay điện hạ còn cùng thiếp thân lên lầu thắp đèn không?”
Triệu Yên nhìn Lưu Huỳnh theo bản năng, sau đó mơ hồ: “Không được, lần sau đi.”
Liễu Cơ không nói thêm nữa, nhìn theo nàng chậm rãi bước xa dần.
...
Không có sự chèn ép của Văn Nhân Lận, hiếm khi Triệu Yên ngủ nướng một giấc, chỉ có một vấn đề đau đầu là làm thế nào để đuổi Liễu Cơ đi một cách thỏa đáng.
“Lưu Huỳnh.”
Triệu Yên cân nhắc rất lâu rồi gọi: “Ngươi tỉ mỉ kể lại cho ta nghe chuyện của Liễu Cơ kia đi.”
Phủ Túc Vương, bóng của giá cắm nến hắt xuống.
Văn Nhân Lận mặc thường phục sẫm màu như cũ, đang ngồi sau án thư nhấc bút luyện chữ.
“Hôm nay Thái tử vẫn lấy lý do đau đầu, xin nghỉ không đến điện Sùng Văn.”
Tả phó tướng Trương Thương thấp giọng bẩm báo, có nhiều thêm ý bất bình.
Bản thân Văn Nhân Lận thì không có việc gì, mắt hắn bình tĩnh như nước, ánh lên một chút ấm áp của ngọn nến.
Trương Thương suy ngẫm, Vương gia lại có âm mưu gì đây?
Tiểu Thái tử đầu tiên là hủy nước cờ của Vương gia, mấy ngày nay lại mượn cớ ốm không thấy người đâu, để Vương gia ở điện Sùng Văn. Điều càng không thể hiểu nổi là Vương gia từ trước đến nay sát phạt quả quyết cũng không hề tức giận mà lại chậm rãi hồi phủ đọc sách luyện chữ.
Đỉnh đầu chủ tử cũng sắp mọc ra một vòng sáng của thánh nhân rồi. Lần trước sóng yên gió lặng như này là trước khi hắn lên kế hoạch chu di toàn tộc Trấn quốc công.
Còn đang nghiền ngẫm, ngoài thư phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vương gia, Tôn Y tiên đến rồi.”
Người nói là một thân vệ khác của Túc Vương, hữu tướng Thái Điền.
Văn Nhân Lận không nhanh không chậm hạ xuống nét bút cuối cùng, lúc này hắn mới thu bút lại rồi đứng lên.
“Chuẩn bị xe, mới Tôn Y tiên theo bổn vương tiến cung một chuyến.”
Hắn nhìn kỹ vết mực chưa khô, sau đó lấy khăn chậm rãi lau đốt ngón tay, bình thản nói: “Thái tử ốm đau như thế, bản vương thân làm Thái phó của Thái tử, cũng nên đích thân đến cửa hỏi thăm.”
Trương Thương kinh ngạc nhìn sắc trời bên ngoài.
Người đúng giờ, ngọn đèn dầu leo lắt, chính là thời điểm thích hợp nhất thả lỏng tinh thần.
Giờ này thường là lúc bọn họ xét nhà bắt người.
Dường như hiểu được cái gì, Trương Thương run rẩy vài cái.
Vương gia đây là... ý không phải trên mặt chữ sao.