"Không phải thân thể của Thái tử điện hạ đã chuyển biến tốt rồi ư, sao đột nhiên lại nghiêm trọng hơn thế?"
"Nghe nói là hôm nay tiểu công chúa len lén lừa tiểu Thái tử đi ra ngoài quậy, còn khiến ngài ấy leo cây làm vui, Thái tử trúng gió, trở về là sốt đến bất tỉnh nhân sự rồi."
“Ôi, Thái tử điện hạ thật đáng thương. Ngươi nói xem đều là song sinh cùng chào đời, ngay cả tướng mạo cũng giống nhau như đúc, sao thân thể điện hạ của chúng ta lại yếu chứ?”
"Ngươi không biết à? Năm đó Hoàng hậu nương nương sinh con, Thái tử điện hạ ra đời thuận lợi, không khóc không quấy. Còn Tiểu công chúa thì lại khó sinh, dày vò hơn nửa đêm, khiến hoàng hậu nương nương có nguy hiểm phải chịu tai ương sinh đẻ... Bọn họ đều nói, chắc chắn là trong mệnh của tiểu công chúa mang sát, lúc còn trong thai lấy nguyên khí của huynh trưởng đồng bào làm thức ăn, bằng không sao Thái tử điện hạ từ nhỏ đã ốm yếu, còn tiểu công chúa lại sinh long hoạt hổ, ngay cả một căn bệnh nhẹ cũng chưa từng mắc chứ?"
"Ngươi nói như vậy mới thấy đúng thật, thảo nào nương nương không thân thiết với tiểu công chúa!"
"Còn không phải sao! Nếu người khỏe mạnh là Thái tử điện hạ của chúng ta thì tốt rồi."
Các cung nữ tán gẫu bưng khay trà và khay đựng trái cây đi xa.
Xuân hàn se lạnh, Tiểu Triệu Yên giơ tay lên lau mắt, một khuôn mặt trắng nõn ngây thơ giận đến đỏ bừng, căm tức đá hòn đá dưới chân.
Hòn đá đập vào một đôi giày gấm thêu bốn móng rồng rồi lại bắn trở về, phát ra một tiếng bộp.
Ngẩng đầu nhìn lại, là Triệu Diễn nghe thấy động tĩnh lặng lẽ khoác áo xuống giường.
Tiểu Triệu Yên siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, vừa mới xoay người muốn chạy thì chợt nghe Triệu Diễn gọi một câu ngắn ngủn: "Yên Nhi, chờ đã."
Giọng nói của huynh ấy cũng dịu dàng như nữ hài tử, vừa mới mở miệng đã không nén nổi mà ho khan.
Có lẽ là không muốn để cho người khác nghe thấy tiếng nên huynh ấy cố nén cơn ho ở trong cổ, đôi vai nho nhỏ run rẩy co cụm lại, có phần đáng thương.
Triệu Yên đành phải không cam nguyện mà dừng bước lại, cúi đầu xoắn mép tay áo.
Mắt Tiểu Triệu Diễn cong cong, chỉ lấy ra một thứ gì đó từ phía sau, cẩn thận đưa tới trước mặt muội muội.
Là một con diều đã bị tổn hại nghiêm trọng – con diều mà Triệu Diễn và nàng thả ở trong hoa viên lúc lén chạy ra ngoài vào buổi sáng, cái khung hư hại đã được người ta cẩn thận tỉ mỉ tu sửa, phía trên còn dính hồ chưa khô.
"Con diều này... Khụ khụ, ta đã nhặt về cho Yên Nhi rồi."
Triệu Diễn thở hổn hển ngẩng đầu, nở nụ cười yếu ớt dịu dàng, “Lần sau chúng ta vẫn chơi với nhau, được không?”
Triệu Yên kinh ngạc, thì ra huynh ấy len lén leo lên trên cây, chỉ để nhặt lại con diều mà nàng thích nhất trước khi bị người khác phát hiện...
Chỉ vì một con diều, huynh ấy bị lạnh đến mức sốt cao không thôi. Chỉ vì vật này, liên lụy nàng tự dưng bị mẫu hậu giận chó đánh mèo trách phạt.
"Ai muốn chơi với huynh chứ!"
Cơn phẫn nộ vì bị cung nữ bàn tán, nỗi tủi thân vì bị mẫu hậu giận chó đánh mèo đều xông lên đầu, Triệu Yên đoạt lấy con diều rồi ném đi, lớn tiếng nói, "Triệu Diễn người ta ghét nhất là huynh đó!"
Khung trúc yếu ớt văng tung tóe.
Sau một khắc, cảnh trong mơ đột nhiên đảo lộn.
Tiếng sấm vang rền ở Hoa Dương hành cung, hộp trang sức màu xanh lục bằng đàn hương nứt ra, trâm vàng tuyệt đẹp rơi trên mặt đất, trong mưa bụi mặt mày thiếu niên mờ nhạt, càng lúc càng xa...
"Triệu Diễn!"
Thốt nhiên tỉnh mộng, Triệu Yên bật người ngồi dậy.
Mành lều xa lạ lay động, mùi thuốc nhàn nhạt lơ lửng đã lâu không tiêu tán trong không khí. Nơi này là đông cung của hoàng thành, không phải Hoa Dương hành cung xa ngoài ngàn dặm.
Triệu Yên ôm đệm chăn, cằm gác lên hai đầu gối, sợi tóc rũ xuống che khuất nửa gương mặt.
Lại mơ thấy Triệu Diễn rồi.
Nàng chậm rãi thở ra, lấy ra một cái hộp trang sức từ hộc ngầm dưới gối. Hộp nhỏ màu xanh lục bằng đàn hương khảm xà cừ khắc hoa đẹp đẽ vô cùng, nhưng nếu nhìn thật cẩn thận thì vẫn có thể nhìn ra vết rạn sau khi tu sửa.
Mở nắp ra, bên trong là một cây trâm vàng lấp lánh rực rỡ.
Ngày đó là sinh thần mười lăm tuổi của Triệu Yên, Triệu Diễn về kinh tránh nóng đã giấu mọi người sửa lại tuyến đường, đi đường vòng xa xôi đến thăm nàng bị trục xuất đến Hoa Dương cung.
Triệu Diễn sớm đã chuẩn bị xong quà tặng sinh thần, là một cây trâm vàng do do chính tay huynh ấy mới thiết kế chế tạo.
Một nửa y sam của huynh ấy đều đã ướt sũng nhưng không hề hay biết, tính cách tốt trước sau như một mà cười, chúc muội muội cập kê vui vẻ.
Rời cung sáu năm, nhìn thấy khuôn mặ tái nhợt của Triệu Diễn vì bôn ba mà đến, sự tủi thân và không cam lòng chất chứa trong lòng Triệu Yên thoáng chốc như nước vỡ đê, bao phủ lý trí.
Từ lúc nhỏ đã là như thế, lần nào Triệu Diễn bất chấp tất cả đến lấy lòng, thân thể xảy ra chuyện thì người bị phạt bị mắng lại đều là nàng!
"Ai mà thèm lễ vật của huynh!"
Thiếu nữ mặc một cái váy lụa hoa văn cây lựu đứng thẳng bất động, giống như là một quả pháo hễ chạm vào là nổ, hô to về phía thiếu niên mặc áo dài màu trắng trong mưa, "Triệu Diễn, ta không cần huynh thương hại ta."
Vẻ mặt của huynh ấy khi đó trông như thế nào, Triệu Yên đã không còn nhớ rõ nữa.
Nàng chỉ nhớ rõ cuối hè oi bức, ngày đó mưa rất lớn, huynh ấy đứng yên ở trong mưa thật lâu.
Nàng thậm chí đã quên, thật ra ngày đó cũng là sinh thần mười lăm tuổi của huynh ấy.
Triệu Yên không nghĩ tới, đó là lần cuối cùng nàng trông thấy Triệu Diễn. Rời đi trong không vui ở hành cung lại thành ly biệt.
Triệu Yên cũng không phải thánh nhân, không cứu được thiên hạ, lần này nữ giả nam trang trở về, chỉ là muốn làm rõ rốt cuộc Triệu Diễn vì sao mà chết.
Nàng không rõ vì sao tên ngu ngốc Triệu Diễn kia luôn không học được cách tự bảo vệ mình!
Triệu Yên nắm chặt trâm vàng, dường như chỉ có như thế mới có thể áp chế sự hối hận và thương tiếc không thể xua tan trong lòng này.
Lúc mở mắt ra lần nữa thì đã khôi phục lại sự trầm tĩnh, nàng đặt lại hộp hương đàn màu xanh vào trong hộc ngầm, lắc lắc chuông vàng ở đầu giường.
Chưởng sự cung nữ Lưu Huỳnh nhanh chóng cầm y phục đã chuẩn bị xong, một mình đẩy cửa vào.
Lưu Huỳnh cố ý cho lui tất cả người hầu trong cung, việc hầu hạ "Thái tử" sinh hoạt hàng ngày chưa bao giờ dùng đến người khác, mặc dù như thế, nàng ấy vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến giật mí mắt, nhanh chóng xoay người đóng chặt cửa điện.
Mỹ nhân trên giường ngủ say mới tỉnh, tóc dài màu đen tới eo, quần áo trong lỏng lẻo, quấn ngực buộc chặt cho nàng trước khi ngủ đã tán ra hơn phân nửa, vừa duỗi eo đã mơ hồ lộ ra đường nét nhấp nhô trắng như tuyết, như phù dung mới nở, hết sức phong hoa.
Lưu Huỳnh buông mành xuống che, trầm tĩnh nói: "Xin điện hạ ban đêm ngủ cũng hãy có nề nếp một chút, bằng không, đầu mấy trăm nhân khẩu ở đông cung vẫn chưa đủ chém đâu."
Trong khi nói chuyện, nàng ấy tóm lấy dây buộc ngực đã nới lỏng của Triệu Yên khẽ quấn lại rồi dùng lực kéo căng, núi tuyết nổi bật đã bị siết thành đồng bằng.
"Úi... Nhẹ thôi!"
Triệu Yên không hít thở nổi, che xương ngực bị siết đau nhỏ giọng oán giận, "Tẩm điện lửa than quá vượng, nóng đến mức ngủ không yên, chắc là bị nới ra lúc lăn lộn đấy."
Lưu Huỳnh không hề nể tình chút nào, buộc chặt nút quần áo cho nàng: "Thái tử xưa nay thể hàn, tất nhiên lửa than phải vượng hơn. Xiêm y cũng không thể cởi bớt, một là để không khiến người ta nghi ngờ, hai là cũng có thể che lấp thân hình vốn có của điện hạ."
Triệu Yên chống cằm, liếc mắt nhìn chưởng sự cung nữ rơi vào trầm tư qua gương đồng.
Sau khi Thái tử gặp chuyện không may, hoàng hậu dùng thủ đoạn sấm rền gió cuốn bỏ cũ thay mới tất cả người đi theo hầu. Đông cung thay máu, Lưu Huỳnh là tâm phúc duy nhất được giữ lại.
Nàng ấy hầu hạ cuộc sống hàng ngày bên cạnh Thái tử nhiều năm, hành sự ổn trọng, có lẽ là người hiểu rõ Triệu Diễn nhất trên đời này.
Những ngày Triệu Yên vào đông cung này, Lưu Huỳnh luôn phụ trách sữa chữa dạy dỗ lời nói hành động của nàng, bắt chước cử chỉ của cố Thái tử, cẩn trọng phục khắc thứ đồ dởm như nàng một cách hoàn mỹ.
Nói là "dạy dỗ" nhưng có lúc giống như là cơ sở ngầm mà mẫu hậu phái tới giám sát quản lý hơn.
Dù sao ngoài có phản đảng chia rẽ, trong có vây cánh tranh đấu, còn có Túc Vương quyền khuynh triều đình và dân gian nhìn lom lom ở bên cạnh, chỉ cần sơ sẩy chút thôi thì sẽ thua sạch bàn cờ.
Nàng quét mắt nhìn y phục đã được chuẩn bị sẵn trong khay, không mấy hứng thú nói: "Lại phải đi đối phó ai?"
"Điện hạ đã quên rồi ư? Từ hôm nay trở đi phải đến điện Sùng Văn nghe giảng."
"A..."
Triệu Yên ngả đầu vào trong đệm chăn, nhíu mày hàm hồ nói, "Ngươi sai người xin nghỉ là được, dù sao Thái tử người yếu không thể nhiễm lạnh, sẽ không có ai nghi ngờ đâu."
Lưu Huỳnh nói: "Đây là chỉ ý của bệ hạ, hoàng hậu nương nương cũng không có cách nào."
Triệu Yên trở mình, che hai lỗ tai, tiếp tục đuổi theo Chu công.
Lưu Huỳnh nói "Đắc tội", trở nên nhẫn tâm.
Áo ngủ bằng gấm bị vén lên, Triệu Yên lập tức cóng đến mức cuộn tròn lại, tức giận mở mắt ra nói: "Lưu Huỳnh!"
Lưu Huỳnh đang cầm y phục sạch sẽ quỳ ở bên giường, mặt không chút thay đổi nói: "Xin điện hạ thay y phục, dời bước đến Sùng Văn Điện nghe học. "
Triệu Yên hoàn toàn không giở tính nữa, nắm lấy y phục quy củ trong tay Lưu Huỳnh, nín nhịn mặc hết tầng này đến tầng khác thật chỉnh tề.
Lưu Huỳnh qua đây giúp đỡ, ánh mắt sâu xa thi thoảng lại đảo qua mặt của Triệu Yên.
Thật ra, tiểu công chúa và Thái tử điện hạ cũng không phải là giống nhau như đúc. Nàng ấy không nhịn được mà nghĩ.
Nếu Thái tử điện hạ là mặt trăng trên không trung, sáng trong không vướng bụi trần, thì Trường Phong công chúa lại giống như nắng gắt giữa hè, rực rỡ đẹp đẽ.
Cùng một gương mặt nhưng khí chất tuyệt nhiên không giống nhau.
"Ngươi cứ nhìn ta làm cái gì, có lời muốn nói à?" Triệu Yên xoa đôi mắt nhập nhèm, lười biếng ngáp một cái.
Lưu Huỳnh vô thức dời ánh mắt, cụp mắt xuống.
Chốc lát đã khôi phục sự trầm tĩnh, nghiêm túc nói: "Thái tử điện hạ là tấm gương cho quân tử trong thiên hạ, hành vi đoan trang, không bao giờ làm hành vi thô bỉ thế này."
Lại nữa rồi lại nữa rồi, mỗi ngày đều sửa theo thông lệ!
Động tác khom lưng của Triệu Yên dừng lại, đành phải thả tay xuống để xuôi ở bên người theo quy củ, xoay người đi tới hướng cửa điện.
"Thái tử điện hạ cũng không đi nhanh." Giọng nói của Lưu Huỳnh linh hoạt bay tới từ phía sau.
Triệu Yên nhẫn nhịn bước chậm lại.
"Thái tử điện hạ tính tình ôn hòa, phải cười." Giọng nữ bên cạnh liên tục không ngừng.
Triệu Yên đưa tay để ở trên cánh cửa, không thể nhịn được nữa.
Khóe miệng co giật một lát, đẩy cửa ra, ngẩng đầu treo một nụ cười giả dối ấm áp đúng mực.
Cho nên, nàng mới ghét cái tên ngốc Triệu Diễn kia nhất!
Tuyết lớn mới ngừng, thoa phấn đắp ngọc, trước mắt bạc trắng.
Trên xe ngựa đến điện Sùng Văn, Triệu Yên liếc mắt nhìn Lưu Huỳnh im lặng bên cạnh.
"Sao lúc này lại im lặng rồi?"
Triệu Yên mặc thường phục của Thái tử màu trắng thêu kim tuyến, nghi ngờ nói, "Không cần ân cần dạy bảo, dạy những chi tiết lúc Thái tử và lão sư ở chung giống mấy lần trước nữa sao?"
Lưu Huỳnh đáp rất dứt khoát: "Không cần ạ."
Triệu Yên kinh ngạc: "Vì sao?"
Lưu Huỳnh suy nghĩ một chút mới nói: "Điện hạ xuống là sẽ biết."
Một nén nhang sau, Sùng Văn Điện.
Triệu Yên nhìn ông lão tóc trắng chống gậy, run rẩy bái lạy về phía một cây cột sơn đỏ trước mắt, cuối cùng cũng đã hiểu câu “không cần” kia của Lưu Huỳnh là có ý gì rồi.
Thái sư Văn đại nhân của Thái tử đã qua tuổi thất tuần, mắt bị tật nghiêm trọng, ngoài ba bước không phân biệt được nam nữ, ngoài một trượng chẳng phân biệt được người hay vật.
Thị lực như vậy tất nhiên không phân biệt được người đứng ở trước mắt là Triệu Diễn thật hay là Thái tử giả.
"Mời thầy đứng lên, bên này."
Triệu Yên nhịn cười nâng ông lão dậy, đổi phương hướng.
Điện Sùng Văn không lớn nhưng rất thanh tĩnh, mùi mực vấn vương.
Triệu Yên ôm lò nhỏ mạ vàng trên tay, tùy ý lật vài trang sách, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, tiếng thánh hiền để lại dường như vượt qua năm tháng xa xăm, như đại dương mênh mông trải ra trước mắt.
Thì ra làm đàn ông có chỗ tốt như vậy, có thể học tập thao lược ngang dọc, ván cờ triều đình chứ không phải bị trói buộc ở khuê phòng, không thấy ánh mặt trời như nữ tử.
Thế đạo này thực sự là không công bằng.
Văn thái sư ở phía trước cầm kính lúp trong tay, phóng đại từng câu từng chữ của “Mạnh Tử”, nói đến chỗ đặc sắc không khỏi rung đùi đắc ý, quên hết tất cả.
Đang miệng lưỡi lưu loát thì thình lình nhìn thấy trong tầm nhìn phóng đại của kính lúp, tiểu Thái tử đang lấy tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang thất thần.
Văn thái sư hắng giọng một cái, uyển chuyển nói: "Điện hạ không yên lòng, là do lão phu nói được không rõ ràng ư?"
Triệu Yên thu tầm mắt lại, dịu dàng cười nói: "Lão sư chớ trách, chỉ là cô có vài câu không rõ, không khỏi suy nghĩ đến xuất thần."
Thấy Thái tử hiếu học như vậy, Văn đại nhân khá vui mừng, liên tục gật đầu nói: "Là câu nào thế?"
""Sự thuận túng làm chính đáng ấy, là cái đạo đàn bà vậy.""
Triệu Yên chỉ vào một hàng chữ trong sách, "Dựa vào đâu “đạo” của nam tử có thể đội trời đạp đất, không sợ vương quyền, mà “đạo” của nữ tử lại là an cư hậu trạch, thuận theo chồng chứ?"
"Cái này..."
Văn thái sư nghiêm mặt, vê bộ râu dài hoa râm nói, "Nam chủ ngoại nữ chủ nội, chồng làm gương cho vợ, lễ giáo luân thường tự cổ đã như vậy rồi."
Triệu Yên xì khẽ: "Luân thường do ai định ra, lễ giáo do ai nói đến?"
Văn thái sư hướng lên không trung chắp tay, kính nể nói: "Tất nhiên là quy định của tổ tông, lời của thánh nhân."
Triệu Yên lại hỏi: "Vậy lời của thánh nhân so với "trung hiếu" thì bên nào nặng bên nào nhẹ?"
Văn thái sư giải đáp: "Tất nhiên là trung và hiếu."
"Vậy thì tốt."
Triệu Yên lấy tay chống cằm, vô cùng nghiêm túc nói, "Thế nếu như cô hy vọng nữ tử trong thiên hạ có thể đọc sách hiểu rõ đạo lý như nam tử, nếu như lệnh đường hy vọng mình có thể ra khỏi hậu trạch, kiến công lập nghiệp thì người tuân theo hay là không tuân theo?"
"Cái này..."
Văn thái sư bỗng chốc nghẹn lời.
Cặp mắt đào hoa của Triệu Yên hơi cong lên, tính ra cái kết luận xảo quyệt, "Nếu như không tuân theo, lão sư há chẳng phải là hạng bất trung bất nghĩa?"
"..."
Văn thái sư bụng đầy kiến thức lau mồ hôi lạnh trên thái dương, không đáp được.
Đấy là nan đề chưa từng suy nghĩ đến, không hổ là Thái tử điện hạ thiên tư thông tuệ, học một biết mười!
Bài học nửa ngày kết thúc, Lưu Huỳnh đi theo phía sau Triệu Yên một bước, nói thẳng: "Điện hạ theo lý nên dày rộng nhân đức, chớ nên chống đối Văn đại nhân như vậy."
Triệu Yên lại sảng khoái tinh thần, không thèm để ý nói: "Truyền đạo dạy nghề giải thích nghi hoặc vốn là chức trách của phu tử, sao lại nói là chống đối?"
Xe ngựa của Đông cung dừng ở bên ngoài, Triệu Yên hợp tay áo mà đi, đã thấy dưới Trường Khánh Môn phía trước có một người đang đứng.
Người nọ ăn vận quan bào màu son, vóc người cao to, áo khoác màu đen tuyền nghênh gió vù vù, phác họa ra một nét tươi đẹp nhất trong hoàng cung bị bao phủ bởi tuyết lớn.
Triệu Yên nhận ra cái bóng lưng này, không khỏi kinh ngạc.
Đúng là khéo thật! Lần trước ở trong noãn các vẫn không thể moi ra tên húy của người này.
"Điện hạ dừng bước."
Lưu Huỳnh có chút kiêng kỵ nhìn về phía cửa cung, âm thanh khản đặc chưa từng có, "Chúng ta đi cửa khác."
"Vì sao?"
Triệu Yên nghi hoặc, mới vừa dừng bước lại đã thấy một màu đỏ tươi bất ngờ phun tung tóe từ dưới Trường Khánh Môn, nhuốm lên tuyết trắng dưới chân nam tử.
Nụ cười nhạt vẫn treo ở khóe miệng của Triệu Yên, con ngươi lại bởi vì kinh hãi mà đột nhiên co lại.
Một gã quan văn trắng mập mặc triều phục đỏ tươi ngã sấp mặt xuống, huyết sắc không ngừng lan tràn dưới cái thân thể mập mạp của hắn, đảo mắt đã nhuộm hết một mảng lớn.
Mà kẻ giết người thì mặt không đổi sắc, chỉ tao nhã bình thản nhận lấy khăn do thuộc hạ đưa tới, tỉ mỉ chà lau sạch sẽ đốt ngón tay.
Khẽ buông tay, chiếc khăn phất phới rơi xuống, êm ái che lên khuôn mặt hoảng sợ chết không nhắm mắt kia.
Lần đầu tiên Triệu Yên tận mắt trông thấy người chết, còn ở ngay dưới cửa cung trang nghiêm.
Cơn lạnh lẽo lan lên trên lưng, nàng lảo đảo lùi về sau một bước, nắm lấy Lưu Huỳnh cũng đang căng thẳng.
Triệu Yên vô thức muốn đi, nhưng mà lúc này đã trễ.
Người đàn ông dưới cửa cung đã nhận ra sự tồn tại của nàng, chậm rãi chắp tay xoay người.
Bốn mắt chạm nhau, hắn chậm rãi đi đến chỗ nàng.
Hồng bào tuyết trắng giao thoa, không phân rõ giống tiên nhân hay là ác quỷ hơn.