Thẩm Kinh Minh đã chết, hai người còn lại không rõ thân phận thế nào, Triệu Yên ghi lại tên của họ lên trang giấy.
Dưới đáy của chồng thư có hai phong thư được gấp lại, mở ra xem thì hóa ra là nét chữ của chính Triệu Diễn.
Chắc là thư hồi âm huynh ấy viết gửi cho chư vị nho sinh nhưng chưa kịp gửi đi nên mới nằm lại đây cùng với mấy quyển sách.
Triệu Yên dịch cây đèn lại gần lại, tiếp tục xem lá thư.
[Gửi chư sinh, ta đã xem qua. Như lời quân* nói, không có tiền thì không có quân đội, không có quân đội thì quốc gia yếu kém, quy chế cổ xưa của tôn thất Đại Huyền quá rườm rà chính là căn nguyên của tệ nạn trầm kha. Thuở mới dựng nước, hoàng thân, công huân đã có mấy trăm người. Bởi vậy nên, con cháu của Vương, Hầu, Bá, Khanh được kế thừa phần đất phong hầu cho tới nay đã lên tới hơn ba mươi ngàn người. Sĩ tộc đã đông đảo mà lại còn giữ lối sống xa hoa, toàn thân dát đầy châu ngọc, quốc khố chẳng khác gì nước hồ, chảy ra thì nhiều mà chảy vào thì ít, cứ đà này thì chắc chắn sẽ cạn kiệt trong vòng ba năm…]
*Quân là cách gọi đối phương tỏ ý tôn trọng.
Triệu Yên càng xem càng tỉnh táo, mới đầu đọc nhanh như gió, về sau nhấm nuốt từng chữ từng lời, đôi mắt đào hoa ngập tràn sự kinh ngạc khó lòng che giấu nổi.
Trong ấn tượng của nàng, Triệu Diễn là một người tốt tính đến mức gần như đã trở nên hèn yếu cho nên câu từ mà huynh ấy viết ra hẳn là cũng phô trương phong hoa tuyết nguyệt, thừa vẻ hoa lệ nhưng lại thiếu tính đanh thép.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT