Kỳ Tinh còn chưa kịp nghiền ngẫm xem những lời này của Hà Húc là có ý gì, nhân viên tổ tiết mục đã tới chỗ bọn họ hối thúc họ cùng nhau đi vào phòng trang điểm với tư cách thành viên cùng công ty.
Hà Húc đi ở phía trước, ba người phía sau ngoại trừ Kỳ Tinh ra, nhìn cậu cũng không vừa mắt lắm.
Quy trình tuyển chọn của loại chương trình này đại thể đều giống nhau, ban đầu là màn trình diễn đầu tiên theo nhóm trên sân khấu, sau đó được các lão sư đánh giá, dựa theo kết quả xếp hạng phân ban để luyện tập, cuối cùng cấp bậc sẽ xáo trộn qua từng lần xếp hạng, lấy hình thức biểu diễn nhóm tiến hành cuộc chiến cá nhân, cuối cùng các thực tập sinh đứng đầu thành đoàn xuất đạo.
Vì sân khấu lần này, bốn người vốn định hợp lại cùng một chỗ chẳng phân biệt ngày đêm mà tập luyện hơn ba tháng, kết quả trước khi thi đấu đột nhiên nhận được thông báo, muốn cắt giảm một người trong bọn họ, kẻ nhảy dù là Hà Húc tiến vào dự thi.
Trước kia bất luận tình cảm trong đội bọn họ như thế nào, chỉ riêng Hà Húc đối với sân khấu ban đầu hoàn toàn không biết gì đã đủ cho mấy người này đau đầu, bọn họ đều là thực tập sinh ở công ty luyện tập nhiều năm, đặc biệt quý trọng cơ hội lần này, hiện tại mắt thấy sân khấu ban đầu sắp sửa bị phá hủy, khó tránh khỏi phê bình kín đáo đối với Hà Húc.
Hà Húc cũng biết rõ mình lên sân khấu tuyệt đối sẽ trở thành chướng ngại vật cho đoàn đội, vì thế đối với tiếng nghị luận bất mãn phía sau không để ý, vừa đi vừa có tính toán của mình.
Hơn một trăm thực tập sinh nên việc trang điểm liền từ buổi sáng làm cho đến khi màn đêm buông xuống, thẳng đến toàn bộ tất cả mọi người đều được trang điểm xử lý xong xuôi, dán xong bản tên của mình, việc ghi hình tiết mục mới chính thức bắt đầu.
Vì để tạo đề tài, tổ tiết mục an bài để bọn họ có thể tự do chọn chỗ ngồi, ai chọn lên mấy chỗ ngồi là vị trí xuất đạo kia sẽ bị cắt nối biên tập trắng trợn. Thực tập sinh tới nơi này ít nhiều đều có dã tâm nhất định, cơ hồ không có ai không nhìn chằm chằm vào mấy vị trí kia, ngoại trừ Hà Húc.
*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Công ty bọn họ trước hết tiến vào, ba người khác nhìn vào vị trí mấy cái ghế kim quang lấp lánh không dời mắt, ỷ vào việc công ty có danh tiếng, một người trong đó đơn giản đề nghị bọn họ toàn bộ tổ đều qua kia ngồi.
Kỳ Tinh và một người khác không có ý kiến phản đối, Hà Húc nhìn ngai vàng khoa trương kia, không có hứng thú quay đầu đi xuống hàng góc dưới, "Các cậu đi đi, tôi sẽ không đi."
"Hừ, giả bộ thanh cao cái gì......"
"Đừng nói nữa, đang quay hình đó, cẩn thận bị cắt ghép..."
Một thực tập sinh khác vội vàng đẩy đồng đội đang bất mãn với Hà Húc đi lên, Kỳ Tinh khó xử đứng ở đầu đường không biết nên đi đâu, cậu khát vọng vị trí phía trên, nhưng lại không muốn Hà Húc ngồi một mình lẻ loi ở đó.
Hà Húc dường như cảm nhận được sự rối rắm của cậu, khoát tay ý bảo cậu đi lên, sau đó cười nhạt tỏ vẻ mình không thành vấn đề.
Kỳ Tinh lúc này mới hạ quyết tâm, đi theo đồng đội khác lên vị trí cao nhất.
Lục tục có vài công ty vào trường quay, màn hình điện tử lớn không ngừng xuất hiện tên các công ty, danh tiếng đều rất vang, nhưng so với Tạ Thanh Dao vẫn kém một chút.
Có ba người bọn họ ngồi vững ở trước ba vị trí, cái khác thực tập sinh tiến vào đều nhao nhao kinh ngạc, bất quá dù sao tên công ty bày ra ở kia, đại đa số mọi người chính là có ý kiến cũng không quá dám tiến lên khiêu khích.
Thỉnh thoảng mấy người máu huyết dâng trào tiến lên yêu cầu bọn họ đổi chỗ, nhưng đều bị khinh thường oán hận trở về. Song phương đều biết rõ đây là thời cơ tốt để xào đề tài, vì thế nói chuyện cũng không lưu tình, hung tợn nói lời tàn nhẫn với nhau, cuối cùng ước định gặp trên sân khấu.
Chỉ là vào sân liền giằng co hơn một giờ, chờ thực tập sinh toàn bộ ngồi ngay ngắn, đoàn lão sư cùng người khởi xướng lúc này mới vào sân, đơn giản chào hỏi xong, quy tắc do người khởi xướng tường tận tuyên đọc, sân khấu xếp hạng cấp bậc đầu tiên liền chính thức bắt đầu.
Trình tự lên sân khấu đã sớm định ra, sau khi công ty của Hà Húc được xếp ở giữa phía trước có thể có một đoạn thời gian dài để cậu nhớ lại động tác trong đầu, nhưng Hà Húc không làm như vậy.
*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Vô luận suy tính như thế nào, Hà Húc đều cảm thấy mình lên sân khấu sẽ cản trở, ca khúc muốn biểu diễn đến bây giờ cậu cũng chỉ nghe qua hai ba lần, ca từ giai điệu hoàn toàn không quen thuộc, động tác cũng không nhuần nhuyễn, trạng thái này lên sân khấu sẽ chỉ khiến cố gắng của những người khác trôi theo dòng nước mà thôi.
Trước khi vào sân Hà Húc mơ hồ nghe được một đồng đội trong đó nói qua bọn họ đã diễn qua phiên bản ba người, vì thế lúc đó liền có tính toán của chính mình.*không đọc truyện ở truyenmoii.org trang reup không tôn trọng công sức của người khác*. Cậu không có ý định lên sân khấu, dù sao ngồi xa như vậy, cậu không đứng dậy cũng không ai sẽ cảm thấy kỳ quái.
Về phần xếp hạng, dù sao ngay từ đầu cậu cũng không quan tâm.
Trong hậu trường người người nhốn nháo, ánh đèn lấp lánh chiếu sáng như ban ngày, nhiệt độ trong phòng cũng tăng vọt, ngay cả mở điều hòa cũng không có tác dụng gì.
Hà Húc cởi áo khoác, dựa vào ghế xem biểu diễn phía dưới, mọi người xung quanh đều phấn khởi theo, chỉ có cậu ngồi ở đó không hề có hứng thú.
Phải quay đi quay lại rất nhiều lần, tinh thần Hà Húc có chút chán nản, không chú ý tới nữa, sau khi nhìn mấy sân khấu tương tự nhau liền có điểm mệt mỏi, chậm rãi buồn ngủ.
Truyện Đông PhươngChỉ là chưa ngủ được bao lâu, mọi người xung quanh lại kinh hô một trận, âm thanh đánh thức Hà Húc, cậu dụi mắt ngăn ánh đèn chói lọi nhìn về phía sân khấu, thì ra là công ty của mình ra sân.
Kỳ Tinh vừa đi lên sân khấu vừa tìm cậu, sau khi nhìn thấy liền vội vàng khoát tay ý bảo cậu xuống, nhưng Hà Húc ngồi vững như Thái Sơn, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.
Người bên cạnh chú ý thấy Kỳ Tinh đang vẫy tay với Hà Húc, liền quay lại tò mò nhìn chằm chằm thực tập sinh Phật hệ vừa mới ngủ, hỏi cậu: "Hai người quen nhau à?"
Hà Húc mặc trang phục biểu diễn cùng màu với Kỳ Tinh, bình tĩnh gật đầu mỉm cười với Kỳ Tinh, không yên lòng trả lời người bên cạnh một chữ "Ừ".
"Đừng nói là, quần áo của các cậu màu sắc cũng rất giống nhau."
Không phải đều là vô nghĩa sao? Hà Húc không để ý, người bên cạnh ít nhiều có chút xấu hổ, phẫn nộ quay sang không nói chuyện với Hà Húc nữa, Hà Húc lại thanh tịnh, vì nể mặt công ty mà không ngủ tiếp, ngồi dậy định nhìn sân khấu đầu tiên của Kỳ Tinh một chút.
Hai người khác liền phát hiện Hà Húc không xuống, nhưng bản thân cũng không muốn cậu tham dự, hai người trao đổi một ánh mắt, nhanh chóng đạt thành nhận thức chung.
Hà Húc không xuống thì đừng xuống, dù sao phiên bản ba người bọn họ cũng đã quen thuộc, vì vậy nhỏ giọng thông báo cho Kỳ Tinh biểu diễn theo phiên bản ba người, không cho Kỳ Tinh cơ hội nói chuyện liền lập tức cúi đầu chào hỏi các lão sư.
*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Đoàn lão sư gật đầu ý bảo bọn họ biểu diễn, Kỳ Tinh không có biện pháp chỉ có thể đi theo hai người khác xếp thành đội hình ba người, điều chỉnh tốt trạng thái hoàn thành sân khấu đầu tiên của cuộc đời.
Hà Húc ở trên nhìn, Kỳ Tinh vẫn có chút khẩn trương, nhưng biểu hiện tổng thể coi như không tệ, nhịn không được giơ tay vỗ tay vài lần cho cậu ta.
Không biết tại sao, nhìn Kỳ Tinh, Hà Húc bỗng nhiên nghĩ tới chính mình.
Lúc ấy cậu so với Kỳ Tinh còn nhỏ hơn một chút, ở công ty bưng trà rót nước cho người khác nhận được thông báo, muốn cậu đến công ty Tạ Thanh Dao phỏng vấn, thấp thỏm đến mức cả đêm cũng không dám ngủ.
Ngày hôm sau khẩn trương đến động tác vũ đạo cũng hoàn toàn sai, ngay khi cậu nản lòng thoái chí cảm thấy mình lãng phí một cơ hội quan trọng nhất cuộc đời, Tạ Thanh Dao ngồi ở đối diện thế nhưng phút chốc nở nụ cười.
Nói với Trương tổng, tôi muốn người này.
Cho dù bây giờ nhớ lại, nếu muốn hỏi Hà Húc, lúc ấy Tạ Thanh Dao ở trong mắt cậu là cái gì, Hà Húc cũng sẽ không chút do dự trả lời, "Là thần linh."
*Những tưởng hắn là người cứu rỗi cuộc đời mình ai ngờ chỉ nhận lại muôn vàn thống khổ...*