Từ Phượng Chi chẳng biết vì sao đột nhiên phát sốt, liền được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong hành lang Đỗ Minh Vũ tựa như quả cà tím, cúi đầu đỏ vành mắt ngốc nghếch đứng ở bên ngoài, trong lúc vô tình liếc thấy bóng dáng Hà Húc vội vàng chạy trở về.
Đến gần Đỗ Minh Vũ mới nhìn thấy toàn thân cậu ướt đẫm, thậm chí còn đi chân trần, sửng sốt một chút vội hỏi cậu xảy ra chuyện gì.
Hà Húc không có tâm tình giải thích, thuận miệng nói qua loa một câu "Không có việc gì", mang tâm tình bất an đi tới trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Qua cửa kính nhìn thấy Từ Phượng Chi tạm thời nhặt được cái mạng trở về, trái tim treo lơ lửng của Hà Húc cuối cùng cũng rơi xuống đất, cậu dựa vách tường vùi mặt vào lòng bàn tay hít một hơi thật sâu, lúc ngẩng đầu lên trên mặt đã không còn vẻ hoảng hốt như vừa rồi: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Nói tình huống không tốt lắm, chỉ có thể trước tiên làm phẫu thuật cắt bỏ một phần ổ bệnh, bất quá phải chờ vượt qua đoạn nguy hiểm này mới được. Còn có chính là nói nếu như quyết định không làm giải phẫu thay gan, liền đề nghị nên về nhà chờ, mẹ đến cùng là mắc bệnh gì a?"
Hà Húc nhéo mi tâm, dặn dò Đỗ Minh Vũ: "Nói với bác sĩ, tất cả nghe theo sự sắp xếp của ông ấy, phẫu thuật đương nhiên phải làm, chuyện tiền tôi sẽ nhanh chóng giải quyết."
Đỗ Minh Vũ vốn đang lo lắng sợ Hà Húc sẽ không quản mẹ con bọn họ nữa, nghe cậu nói như vậy, không khỏi kinh ngạc, trái lại Đỗ Nguyên Giang từ khi Từ Phượng Chi nằm viện đã không lộ diện nữa, đối với bọn họ không rời không bỏ ngược lại là Hà Húc không được chào đón nhất ở trong nhà.
"Hà Húc, vâng, vâng" Đỗ Minh Vũ mím môi, lời đến bên miệng nhưng làm thế nào cũng không nói ra được, dưới cái nhìn chăm chú nghi hoặc của Hà Húc nghẹn một lúc lâu, vẫn không có dũng khí xin lỗi, vì vậy lập tức chuyển đề tài: "Đúng rồi, anh muốn kiếm tiền từ đâu?"
Hà Húc dừng một chút, sau đó tự giễu nhếch khóe miệng, nhìn Đỗ Minh Vũ ngữ điệu mỏng manh: "Dù sao cũng là đồng tiền không sạch sẽ, nếu cậu chê bẩn tôi cũng không có biện pháp, tôi chỉ biết kiếm loại tiền bẩn này."
"Không, không phải, tôi không có ý này" cảm thấy Hà Húc hiểu lầm ý của mình, Đỗ Minh Vũ nhất thời nóng vội, đầu lưỡi líu lại càng lúc càng khó giải thích.
Cũng không trách Hà Húc nghĩ như vậy, trước kia đúng là cậu ta thường xuyên nói những lời đó.
Hà Húc thò tay vào túi muốn lấy thuốc lá, nhưng sờ tới chỉ là cái túi ẩm ướt lạnh như băng, mới giật mình nhớ tới quần áo của mình còn ở phim trường, vì thế dứt khoát cứ như vậy đút tay vào túi, cúi đầu nhìn chằm chằm hai chân lạnh đến tím bầm, một hồi lâu đột nhiên nở nụ cười.
"Không sao cả, là ý đó cũng không sao. Phí phẫu thuật tôi sẽ nhanh chóng gom góp, coi như tôi và gia đình các người kết thúc, lần này là lần cuối cùng, sau đó cũng đừng liên lạc nữa. "Hà Húc thu hồi ánh mắt, lúc ngước lên đuôi mắt cư nhiên có chút phiếm hồng, cậu che mày, than nhẹ một tiếng:" Tôi mệt rồi."
Rời khỏi bệnh viện, Hà Húc mua thuốc lá ở siêu thị trước cửa, châm lửa ngậm trong miệng nhìn dòng xe cộ như nước chảy, có chút châm chọc muốn lao ra đường, như vậy có phải tiền tới còn tương đối nhanh hơn hay không?
Đang lúc cậu miên man suy nghĩ, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, Hà Húc theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Đỗ Minh Vũ mang theo một đôi giày cùng một cái áo khoác vội vã từ bệnh viện chạy ra.
"Anh, anh trước mặc cái này vào tạm một chút đi, đừng để bị bệnh."
Đỗ Minh Vũ chạy đến thở không ra hơi, vội vàng đưa đồ trong tay tới, Hà Húc liếc mắt một cái, không đưa tay nhận, cậu lạnh lùng nhìn, ánh mắt cũng không có cảm kích: "Yên tâm, chỉ cần bệnh mà không phải là chết, tiền tôi có thể xoay sở được, không cần cố ý đến lấy lòng tôi."
Đỗ Minh Vũ nóng nảy, cậu ta đâu có ý này, phàm là Hà Húc chịu nghiêm túc nhìn một cái, đều sẽ phát hiện cậu ta lấy ra là loại đồ cậu ta xem như bảo bối, bình thường đều không nỡ mặc.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ cũng không thể trách Hà Húc, Đỗ Minh Vũ trong lòng hối hận không thôi, trách cũng chỉ có thể trách cậu ta trước đây không cho Hà Húc ấn tượng tốt gì.
Đỗ Minh Vũ sợ lại nghe Hà Húc nói những lời lãng phí tâm ý của mình, liền nhét đồ vào trong ngực Hà Húc, quay đầu bỏ chạy.
Hà Húc sững sờ nhìn cậu ta chạy ra xa, sau đó cúi đầu nhìn thứ trong lòng, lông mày nhẹ nhàng rung động, phát hiện mình hình như hiểu lầm.
Mùa đông khắc nghiệt, mặc dù quần áo trên người lạnh như sắt, giờ khắc này Hà Húc lại cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn vài phần.
Hà Húc cười khổ tự giễu, ôm đồ hút hết điếu thuốc trong tay.
Rõ ràng cậu vì cả nhà bọn họ làm biết bao nhiêu chuyện so với hai bộ quần áo bé nhỏ không đáng kể này không biết mấy ngàn lần mấy vạn lần, nhưng lúc này cậu lại dễ dàng bị hai vật nhỏ như vậy làm cảm động.
Dễ dàng bị cảm động như vậy, tương lai chỉ có thể chết thảm hơn. Hà Húc ném tàn thuốc vào thùng rác, muốn vứt hết đồ trong tay, nhưng một khắc trước khi rời tay, Hà Húc lại ngừng lại.
Quên đi, coi như thế giới này còn có chút ấm ấp.
Trở lại trường quay, Hà Húc xin lỗi mọi người, mới đi tắm nước nóng thay quần áo ướt trên người.
Loan Tụng gọi điện thoại không ai tiếp, bất quá cho dù gọi được, Loan Tụng cũng không giúp được gì cho cậu, dù sao trước đó Loan Tụng cũng đã đưa ra toàn bộ kho bạc nhỏ của mình.
Hà Húc lau tóc mở danh bạ lên, nhìn những cái tên không quá quen thuộc trên đó rối rắm một hồi, bắt đầu gọi từ cái tên đầu tiên.
"Xin chào, tôi là Hà Húc, đúng vậy, trước đây chúng ta đã từng hợp tác, xin hỏi ngài có thể cho tôi mượn một ít tiền được không?"
"Đạo diễn Hoàng, đúng đúng, là tôi, tôi muốn hỏi ông..."
"Anh Hàn, đúng, thì ra anh còn nhớ em a, em tìm anh là muốn..."
Điện thoại gọi ra mười mấy cái, nhưng mà người đầu dây bên kia đều không có giao tình gì với Hà Húc, vì mặt mũi hàn huyên vài câu thì thôi, vay tiền gì gì đó, chỉ cần vừa mở miệng, đối phương không phải bận rộn thì tín hiệu không tốt.
Loại chuyện bị cự tuyệt này tuyệt không khiến người ta bất ngờ, Hà Húc liên tục bị cự tuyệt mười mấy lần, da mặt cũng dày lên, thuận buồm xuôi gió bắt đầu gọi cuộc điện thoại tiếp theo, thậm chí tiết kiệm được rất nhiều lời dạo đầu vô vị.
"Xin chào, tôi là Hà Húc, xin hỏi có thể mạo muội mượn ngài một ít tiền được không?"
Hà Húc chết lặng lặp lại lời thoại mượn tiền, theo thói quen chuẩn bị tốt sau khi bị cự tuyệt thì cúp điện thoại, nhưng mà làm cho người ta ngoài ý muốn chính là đầu dây bên kia cũng không có truyền đến lời nói cự tuyệt, mà là một tiếng cười khẽ sau sự trầm mặc ngắn ngủi.
"Hà Húc, cậu thật sự rất thiếu tiền sao?"
Hà Húc sửng sốt, cầm di động liếc nhìn tên, mới phát hiện mình không biết đã tiện tay gọi tới chỗ Tề Nhạc từ lúc nào.
"Xin lỗi, trượt tay ấn nhầm."
Tiếp tục trò chuyện cùng Tề Nhạc nhiều lắm chỉ là bị châm biếm vài câu mà thôi, Hà Húc không rảnh lãng phí thời gian với anh ta, vì thế giơ tay muốn cúp máy.
Bất ngờ, Tề Nhạc cũng không có nói cái lời trào phúng gì, mà là bình thản hỏi một câu: "Cậu thiếu bao nhiêu tiền?"
Tay Hà Húc dừng lại, hồ nghi liếc nhìn tên Tề Nhạc trên màn hình, đoán không ra Tề Nhạc có tính toán gì, "Có ý gì?"
"Ý tứ chính là tôi cho cậu mượn a."
*Cứ tử tế thì sẽ thấy được chân tình, Hà Húc làm nhiều chuyện như vậy ít nhất cũng có người nhìn thấy được, không hối hận 3 chữ này rất quan trọng, thời gian không thể quay lại nếu cảm thấy chưa buông được thì cứ nắm lấy thôi, dùng hết sức mình là được đến lúc phải buông tự khắc sẽ buông...*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT