Tạ Thanh Dao hiểu lầm ý của cậu, nhưng giờ khắc này, Hà Húc đột nhiên không muốn nói gì nữa.
Bốn năm ở chung, cậu là người thế nào, Tạ Thanh Dao lại không rõ ràng lắm.
Cậu cứ như vậy trầm mặc xuống, an tĩnh nghe Tạ Thanh Dao mắng, lúc kết thúc cúi người lui ra cửa.
"Xin lỗi vì đã quấy rầy."
Tạ Thanh Dao ở phía sau gọi cậu vài tiếng, Hà Húc cũng không dừng lại, cúi đầu một đường đi ra khỏi văn phòng, giống như một con rối gỗ khô héo.
Loan Tụng nhìn trạng thái này của cậu, sợ cậu xảy ra chuyện gì vội vàng hất Tiết Lạc đuổi theo, mãi cho đến khi đưa cậu về chỗ ở, Hà Húc một câu cũng không nói.
Trước khi xuống xe, Hà Húc ấn tay nắm cửa bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Loan Tụng, "Loan Tụng, có thể cho tôi mượn ít tiền không?"
Loan Tụng sửng sốt, suy nghĩ một chút gật gật đầu, "Có thể a, anh muốn bao nhiêu?"
"Có bao nhiêu thì mượn bấy nhiêu đi. "Hà Húc lục trong túi chỉ còn lại một tấm thẻ ngân hàng trống rỗng, lúc mở miệng có chút thẹn thùng," Nhưng trong thời gian ngắn tôi có thể không có tiền trả lại cho cậu."
"Không sao, em không vội dùng tiền."
Loan Tụng lấy điện thoại di động ra kiểm tra số dư, vừa mới làm việc không lâu, cũng không tiết kiệm được tiền gì, chắp vá lung tung cũng chỉ hai ba vạn đồng, toàn bộ đều chuyển cho Hà Húc.
Người ta nói giúp đỡ người khác trong trường hợp khẩn cấp hơn là giúp người nghèo, nhưng trạng thái hiện tại của Hà Húc rõ ràng là vừa gấp vừa nghèo, cho dù như vậy Loan Tụng cũng dám cho cậu mượn tiền, trong lòng Hà Húc cảm động, từ trong xe lật giấy bút viết giấy nợ.
Mới đầu Loan Tụng không muốn nhận, nhưng không chịu nổi Hà Húc kiên trì cố ý muốn đưa, đành phải nhận tờ giấy nợ kia.
Buổi tối nằm trên giường, Hà Húc trằn trọc, mượn hai ba vạn của Loan Tụng so với ba mươi vạn tiền phẫu thuật chẳng qua chỉ như muối bỏ biển, số tiền còn lại phải kiếm ở đâu?
Lại một đêm không ngủ, Hà Húc ngơ ngác đi đến phim trường, trước khi bắt đầu làm việc nhận được điện thoại của Đỗ Minh Vũ.
Từ Phượng Chi tỉnh rồi, nhưng tình trạng sức khỏe không tốt lắm, còn ầm ĩ muốn xuất viện, một mình cậu ta ứng phó không được.
Hà Húc xoa mi tâm kêu Đỗ Minh Vũ chuyển điện thoại cho Từ Phượng Chi, nghe đối phương ở đầu dây bên kia cãi nhau ầm ĩ muốn xuất viện, nhịn không được rống to.
"Nếu như bà bằng lòng để Đỗ Minh Vũ sau này giống như tôi trở thành đứa nhỏ không có mẹ, vậy bà liền nhanh chóng xuất viện, cũng đỡ phiền phức cho tôi!"
Điện thoại kêu một tiếng rồi cúp máy, qua một lúc Đỗ Minh Vũ gửi tin nhắn tới nói Từ Phượng Chi không náo loạn nữa.
Cục diện rối rắm trong nhà cuối cùng cũng tạm thời yên tĩnh, Hà Húc đi rửa mặt, lúc đứng dậy phát hiện Tề Nhạc không biết đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào.
Trong nụ cười kia tràn ngập vui sướng khi người gặp họa cùng châm chọc, Hà Húc vẫn cong cong khóe miệng, thấy thế nào Tề Nhạc cũng không phải là loại người ôn nhu hiền lành trong miệng bọn họ, rốt cuộc là cậu nhìn nhận không đúng hay là những người đó sai?
Hà Húc không phủ nhận, dù sao mặc kệ Tề Nhạc đến giễu cợt cậu cũng tốt, hay là muốn mượn chuyện này để nhục nhã cậu cũng tốt, nếu anh ta có thể cho cậu vay tiền, cậu cũng không thèm để ý.
"Tôi đây ngược lại là có biện pháp để kiếm tiền, chính là không biết cậu có nguyện ý hay không?" Tề Nhạc trêu tức nhìn Hà Húc, nhưng không thể phủ nhận lời nói của anh ta rất có lực hấp dẫn.
"Anh nói đi."
"Cũng không có gì, chính là cùng những nhà đầu tư cùng nhà sản xuất uống rượu, tâm sự gì đó, khả năng ăn nói của cậu hẳn là rất thành thạo đi?"
"Thật sự chỉ uống rượu, tâm sự thôi sao? "Hà Húc cười hỏi ngược lại.
Hà Húc chỉ coi như không nghe ra châm chọc trong lời nói của Tề Nhạc, cái gọi là con đường kiếm tiền bất quá chỉ là quy tắc ngầm mà thôi, với trình độ tốt bụng của Tề Nhạc, Hà Húc chỉ sợ cho dù cùng những người đó đắp chăn trò chuyện, cũng không kiếm được nửa phần chỗ tốt.
"Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, có mấy lời cần nói rõ như vậy sao?"
"Cảm ơn ý tốt của anh, tôi nghĩ không cần đâu. "Hà Húc lễ phép cự tuyệt, xoay người định rời đi.
"Sao, còn đang giữ lễ cho A Dao à? "Ánh mắt Tề Nhạc lạnh xuống, lúc nói cắn chặt răng.
"Tại sao nhất định phải vì Tạ tổng mới không bán mình, tôi không thể vì chính bản thân tôi sao?" Hà Húc buồn cười nhìn Tề Nhạc, giang tay ra hỏi anh ta: "Cho dù tôi dựa vào như vậy kiếm tiền, cũng không có nghĩa là tôi tùy tiện phải không?"
"Vậy sao. "Tề Nhạc coi như cậu mạnh miệng, hừ lạnh một tiếng xoay người," Vậy chúc cậu may mắn."
"Ứng phó Tề Nhạc xong, Hà Húc không hiểu sao lại cảm thấy mệt mỏi. Cậu chạy ra ngoài mua thuốc lá, dựa vào lan can châm một điếu, nhưng chỉ kẹp trong tay ngẩn người, một hơi cũng không hút.
Mãi cho đến khi đốt hết cả điếu thuốc, nhân viên trường quay chung quanh không tìm thấy người mới chạy tới, gọi cậu đi qua quay một phân cảnh thế thân.
Hà Húc tắt điếu thuốc, theo người quay phim trở lại hiện trường, trước mắt là một bể bơi ngoài trời khổng lồ.
Lúc này phải quay phần bơi lội, Tề Nhạc lại không biết bơi, cho nên cảnh này cần Hà Húc thay.
Nhưng Hà Húc cũng hiểu, cho dù Tề Nhạc biết bơi, cảnh này cũng phải do cậu thay thế.
Mùa đông tháng chạp, Tề Nhạc làm sao có thể chà đạp chính mình hướng cái hồ đầy nước lạnh nhảy xuống, đương nhiên là để cho cậu trở về chịu tội rồi.
Hà Húc quay lại phòng thay đồ thay quần áo, cởi được một nửa nhìn qua gương thấy vết bầm tím trên người, lại mặc quần áo vào.
Thợ trang điểm đang trang điểm cho Tề Nhạc, không rảnh tay để ý đến cậu. Sau khi được cho phép, Hà Húc cầm phấn nền sang một bên che vết bầm, vết bầm phía trước dễ bôi hơn một chút, nhưng ở sau lưng liền khiến Hà Húc mất nửa ngày sức lực cũng bôi không xong, liền nắm chặt phấn nền đi tìm người khác hỗ trợ.
Loan Tụng từ sáng sớm đến bây giờ vẫn không xuất hiện, cũng không biết có phải Tạ Thanh Dao sau đó thật sự tính sổ đuổi người đi hay không, Hà Húc chờ không được Loan Tụng, cũng chỉ có thể tìm người khác giúp đỡ.
Chỉ là sắp quay, người đến người đi trong phim trường đều đang chuẩn bị, Hà Húc lắc lư nửa ngày cũng không tìm thấy người có thể giúp mình.
"Để tôi giúp em bôi."
Bỗng nhiên, phía sau vang lên thanh âm của Tạ Thanh Dao.
Bước chân Hà Húc cứng đờ, đưa lưng về phía Tạ Thanh Dao điều chỉnh biểu tình trên mặt, cười híp mắt quay đầu nhìn Tạ Thanh Dao, "Tề tiên sinh đang nhìn ngài kìa."
Cách đó không xa Tề Nhạc ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bên này, trên mặt tuy rằng duy trì thể diện mỉm cười, nhưng người sáng suốt ai cũng nhìn ra được y đang mất hứng.
Nhưng Tạ Thanh Dao lại giống như nhìn không ra, đưa tay đòi đồ trên tay Hà Húc, động tác biểu tình đều là không cho cự tuyệt.
Hà Húc đứng bất động, không đưa cũng không đi, cứ như vậy giằng co với Tạ Thanh Dao.
Thẳng đến khi nhân viên hiện trường tới thúc giục diễn viên, Tạ Thanh Dao mới trực tiếp tiến lên đoạt phấn nền từ trong tay Hà Húc, kéo cậu ấn lên tường, cúi đầu không nói một lời bắt đầu giúp cậu bôi lên vết bầm tím.
Tạ Thanh Dao xuống tay rất nặng, Hà Húc đau đến muốn chạy, nhưng hai tay bị trói ngược ra sau lưng không thể động đậy, chỉ có thể trốn trong phạm vi nhỏ tại chỗ, tay Tạ Thanh Dao mấy lần cũng không bôi trúng Hà Húc, rốt cuộc ý thức được điều gì.
"Rất đau?"
Ngài nghĩ sao? Hà Húc muốn hỏi ngược lại như vậy, nhưng cậu không có gan, "Ừ" một tiếng thừa dịp Tạ Thanh Dao phân tâm vội vàng bứt ra khỏi kìm sắt của hắn, đoạt lại phấn nền đi qua bên cạnh, "Tự tôi làm là được rồi."
"Bên kia không phải đang thúc giục à, đừng lãng phí thời gian."
Tạ Thanh Dao lại bắt người về, chỉ là lúc này động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không bao lâu liền bôi xong toàn bộ vết bầm tím.
Hà Húc nhanh chóng thoát thân, vừa mới nắm vạt áo chuẩn bị cởi ra, bỗng nhiên cảm giác một bàn tay ngăn cản động tác của cậu, tiếp theo bên tai vang lên tiếng cười nhẹ của Tề Nhạc.