Tề Nhạc là một người hay nói, điểm này Hà Húc trước đó không phát hiện ra.
Giống như sau khi họp báo kết thúc khúc mắc trong lòng cậu liền cởi bỏ, Hà Húc cảm giác Tề Nhạc đối với cậu giống như cũng không có căm thù như lúc đầu, ngược lại một đường thân thiện nói chuyện phiếm với cậu, thường thường nói hai chuyện xấu hổ của Tạ Thanh Dao để làm sôi động bầu không khí.
Hà Húc vịn tường bước đi thong thả, thỉnh thoảng ngẩng đầu mỉm cười đáp lại, xấu hổ đến mức không dám cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của Tề Nhạc.
Kỳ thật cậu đối với chuyện xấu hổ của Tạ Thanh Dao tuyệt không có hứng thú, vị đại kim chủ cao cao tại thượng kia dù có làm trò hề trước mặt cậu, dựa vào tố chất nghề nghiệp của cậu cũng sẽ không cảm thấy buồn cười.
Huống chi Hà Húc nghe được, Tề Nhạc nói những chuyện kia căn bản không tính là chuyện xấu hổ.
"À đúng, cái này quên đưa cho cậu. "Tề Nhạc lơ đãng sờ sờ túi, tờ giấy Lạc Đình Đình đưa cho Hà Húc còn nằm trong túi áo khoác, vì thế rút ra đưa cho Hà Húc.
Hà Húc nhận lấy, gấp lại cất vào túi áo.
"Xe của tôi đỗ khá xa, cũng không biết Tiết Lạc có thể tìm được hay không, tôi qua đó xem trước một chút. "Tề Nhạc nhìn ra xa, sau đó quay đầu dặn dò Hà Húc:" Cậu không tiện thì đừng qua đó, chờ ở đây, lát nữa chúng tôi tới đón cậu."
"Được."
Hà Húc đưa mắt nhìn Tề Nhạc chạy ra xa, lấy điện thoại di động xem tài liệu có tên là " Ghi chú Tề Nhạc" mà cậu đã rất lâu không xem, ở phía dưới cùng bổ sung một câu: Nói nhiều.
Những điều mục khác Hà Húc đã có thể thuộc làu làu, cho nên thật lâu không có mở ra xem qua phần tài liệu hướng dẫn mà cậu vì bắt chước Tề Nhạc nên mới làm, lúc này khó có được một chút gì đó mới mẻ để bổ sung.
Hà Húc sau khi bổ sung xong liền cất điện thoại di động tiếp tục chờ, ước chừng qua ba bốn phút vẫn chưa thấy bóng dáng hai người kia, trước mặt cũng không có xe đi qua, liền gọi điện thoại cho Tề Nhạc hỏi có cần hỗ trợ hay không.
"Không cần, cậu chờ một chút là được rồi, xe dừng ở vị trí hơi không tốt, Tiết Lạc đang dịch chuyển."
Y nói như vậy, Hà Húc cũng chỉ có thể tiếp tục chờ, chỉ là dưới ảnh hưởng của vết thương ở chân luôn không kiên trì được, một hồi thì phải vịn vách tường nhấc người lên để bớt đau.
Cách đó không xa truyền đến tiếng xe hơi di chuyển, Hà Húc nghiêng đầu nhìn, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi chạy tới trước mặt, ghế lái không phải Tiết Lạc, Hà Húc liền không để ý.
Xe dừng lại gần cậu, cửa xe bên cạnh bị đẩy ra, người đàn ông đeo kính gọng vàng ngồi phía sau mỉm cười gật đầu với cậu, "Tề tiên sinh, lên xe đi."
Hà Húc đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng người này hẳn là nhận lầm cậu thành Tề Nhạc, vì vậy xua tay giải thích: "Ngại quá, anh nhận lầm người rồi, tôi không phải Tề Nhạc."
Hà Húc còn chưa nói xong, đã cảm thấy thắt lưng tê dại, sau đó liền mất ý thức.
"Cùng cậu ta nói nhảm làm gì, trực tiếp đánh ngất mang đi không phải là xong rồi sao."
Người đàn ông dùng gậy điện từ phía sau làm Hà Húc bất tỉnh, tiện tay ném vào trong xe, bản thân cũng ngồi vào theo.
"Cậu thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc a."
Người đàn ông đeo kính gọng vàng ném Hà Húc vào, nghiêng người đổi hướng, bắt chéo chân, động tác tao nhã rút bao thuốc lá trong túi ra, suy nghĩ một chút không châm lửa lại nhét vào túi.
"Tôi thương cái rắm, đàn ông mà lớn lên trắng nõn, thích ngủ với đàn ông, cũng không phải ghê tởm quá sao!" Người đàn ông vốn định châm thuốc, nhưng thấy người đeo kính lại thu hồi, liền không châm, cứ như vậy kẹp ở trong tay.
Trong mắt người đàn ông đeo kính phát lạnh, đẩy kính lạnh giọng nhắc nhở: "Lời này ở trước mặt tôi nói coi như xong, bị Sách ca nghe được thì không xong đâu."
Nhắc tới "Sách ca", nam nhân tự giác biết mình lỡ lời, vội vỗ vỗ miệng, "Quên quên, Sách ca không thể nghe được lời này."
"Đi thôi, đừng để Sách ca chờ."
Quá trình Hà Húc bị người lạ cưỡng ép mang đi, Tiết Lạc trong chiếc Porsche cách đó không xa thấy rất rõ ràng, anh ta theo bản năng khởi động xe muốn đuổi theo, Tề Nhạc liền ngăn cản.
Đam Mỹ Hay"Chúng ta cũng trở về thôi."
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Tiết Lạc kinh ngạc nhìn Tề Nhạc đang nói ra những lời này, "Nhưng Hà Húc có thể gặp nguy hiểm."
"Không có gì nguy hiểm, đám người kia sẽ không làm gì. "Tề Nhạc nói vân đạm phong khinh, thúc giục Tiết Lạc mau rời đi, còn dặn dò anh ta:" Mau rời khỏi nơi thị phi này, chuyện khác không được nói cho A Dao."
Tiết Lạc quả thực không thể tin được lỗ tai mình, loại lời nói vô trách nhiệm này lại là Tề Nhạc nói ra sao? Anh ta sững sờ tại chỗ, theo lời Tề Nhạc nói rõ ràng là y biết đám người kia, nhưng đám người kia tại sao phải bắt Hà Húc?
"Đi mau, Tiết Lạc! "Tề Nhạc nhịn không được tự mình vặn chìa khóa xe.
Tiết Lạc giương mắt liếc động tác của y, khi nhìn thấy ống tay áo của y bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Khó trách phải thay đổi quần áo với Hà Húc, bọn họ vốn đã rất giống nhau, nếu Hà Húc mặc quần áo của Tề Nhạc thì bị nhận nhầm là Tề Nhạc cũng không có gì lạ.
Sau khi có suy đoán này Tiết Lạc chỉ cảm thấy sởn gai ốc, anh ta lập tức đi tìm điện thoại di động của mình, "Không được, tôi nhất định phải nói cho ông chủ."
"Tiết Lạc! "Tề Nhạc cứng rắn đoạt lấy điện thoại di động của anh ta, ý thức được dáng vẻ của mình đã dọa Tiết Lạc, liền tận lực bình tĩnh lại thuyết phục:" Anh còn không tin tôi sao? Hà Húc không sao, tôi hiểu bọn họ."
Ánh mắt Tề Nhạc rất chân thành, Tiết Lạc hơi dao động, có lẽ là thật sự không muốn phá hủy cảm tình nhiều năm như vậy của mình, Tiết Lạc cuối cùng khởi động xe theo ý nguyện của Tề Nhạc.
Tuy Tề Nhạc nói Hà Húc sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng trong lòng Tiết Lạc vẫn lo sợ bất an, khó có thể vượt qua rào cản lương tâm này.
Sau khi trở lại bên cạnh Tạ Thanh Dao, Tiết Lạc cũng vẫn không yên lòng, không lúc nào trong đầu không suy nghĩ chuyện này, công việc liên tiếp phạm sai lầm, khiến cho Tạ Thanh Dao chú ý.
Tạ Thanh Dao hỏi anh ta xảy ra chuyện gì, Tiết Lạc nghĩ đến chuyện đã đáp ứng với Tề Nhạc, há miệng vẫn không nói, liền lắc đầu cúi đầu xin lỗi.
"Mệt quá thì về nghỉ ngơi một chút đi, hiện tại vừa vặn cũng không có chuyện gì làm."
Tạ Thanh Dao càng khoan dung, Tiết Lạc lại càng cảm thấy áy náy. Rời khỏi phòng làm việc của Tạ Thanh Dao, Tiết Lạc trước tiên gọi điện thoại cho Hà Húc nhưng không có người nghe, liên tục mấy lần đều là như thế.
Tiết Lạc mơ hồ lo lắng, vội vàng gọi điện thoại cho Loan Tụng.
"Húc ca? Không phải ở cùng một chỗ với các anh sao? Chẳng lẽ các anh không tìm thấy anh ấy?"
Tiết Lạc không biết nên giải thích như thế nào, chỉ bảo Loan Tụng nhanh chóng đến chỗ Hà Húc ở nhìn một cái, xác nhận Hà Húc đã bình an trở về hay chưa.
Loan Tụng tìm qua khách sạn và phòng trọ Hà Húc ở một lần, nhưng đều không thu hoạch được gì, liền lập tức gọi điện thoại truy hỏi Tiết Lạc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiết Lạc hàm hồ nói, qua loa giải thích vài câu liền cúp điện thoại, nhưng mà lúc này anh ta lại thật sự luống cuống.
Bên ngoài đã là hoàng hôn bốn phía, Hà Húc bị người ta mang đi đã hơn năm sáu tiếng đồng hồ, cho tới bây giờ vẫn chưa bình an thoát thân, điện thoại di động cũng không có ai nhận, nói không xảy ra chuyện cũng rất khó khiến người ta tin.
Vừa vặn không khéo chính là ngay tại đây, Tạ Thanh Dao muốn liên lạc với Hà Húc cho cậumột khoản tiền làm phần thưởng cho buổi họp báo hôm nay, nhưng làm thế nào cũng không liên lạc được với cậu, bảo Tiết Lạc đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Tiết Lạc do dự, ngồi trước bàn làm việc của Tạ Thanh Dao chần chừ nửa ngày, cuối cùng vẫn không chịu nổi lương tâm khiển trách, nói ra những gì anh ta nhìn thấy.
"Hà Húc bị mấy người không rõ danh tính mang đi rồi."
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*