Gần như là cùng một lúc, Tạ Thanh Dao cũng nhận được điện thoại của bộ phận theo dõi dư luận ở công ty, biết được tin tức hắn và Hà Húc lên hot search.
Sắc mặt Tạ Thanh Dao trầm xuống nghiêm khắc mắng đối phương, nói chuyện điện thoại xong Tề Nhạc cũng vừa đọc được cái tìm kiếm nóng kia, trong hình Tạ Thanh Dao điên cuồng gọi tên Hà Húc, ý nghĩa của việc này không cần nói cũng biết.
Tạ Thanh Dao chú ý tới điểm này, đưa tay lấy đi điện thoại di động của y, "Xem mấy thứ này làm gì?"
Tề Nhạc không lên tiếng, tỉ mỉ xem xét trong lòng, suy luận ra chuyện hôm qua khi y bắt gặp Hà Húc hẳn là sau đoạn video này.
Ngày đó y gọi điện thoại cho Tạ Thanh Dao nói muốn đến biệt thự, Tạ Thanh Dao nói không tiện, y gửi tin nhắn cho Tiết Lạc, Tiết Lạc nói Tạ Thanh Dao đang bận, bảo y không nên tới đây.
Y liền cảm thấy kỳ quặc, lòng hiếu kỳ thúc đẩy nên không nghe hai người kia nói, chạy tới biệt thự lại bắt gặp Hà Húc chỉ mặc mỗi áo sơ mi của Tạ Thanh Dao. Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam, có thể làm cái gì?
Hơn nữa còn là hai đống tro chưa nguội, chỉ cần một chút lửa còn không phải muốn tro tàn lại cháy sao?
Phẫn nộ lấn át tất cả, Tề Nhạc nổi giận đánh Hà Húc, đốt sạch hình tượng ôn nhu khoan dung mà y gầy dựng nhiều năm qua, ngay cả Tạ Thanh Dao cũng nói y đã thay đổi rồi.
Được các vệ tinh vây quanh nhiều năm như vậy, Tề Nhạc lần đầu tiên cảm giác được sợ hãi, năm đó thời điểm y lựa chọn rời đi không một lời từ biệt cũng không có loại sợ hãi như vậy, y có đầy đủ tự tin Tạ Thanh Dao nhất định sẽ chờ y quay về.
Sự thật và suy đoán của y mặc dù có khác biệt nhưng cũng không kém là bao, lúc biết Tạ Thanh Dao có niềm vui mới y có chút không yên tâm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Hà Húc y mới xác định, Tạ Thanh Dao chính là yêu y, yêu đến không thể nào bỏ xuống được.
Tạ Thanh Dao ở trước mặt người khác đối xử với Hà Húc rất cẩn thận như một đứa nhỏ chưa đủ lớn, trong mắt y chẳng qua chỉ là thủ đoạn cấp thấp muốn y ghen mà thôi, Tề Nhạc cho tới bây giờ thậm chí chưa từng để Hà Húc vào mắt.
Loại mặt hàng kém chất lượng này, dùng trong trường hợp khẩn cấp có lẽ tạm được, nhưng sử dụng lâu dài thì không đủ tư cách.
Nhưng mà cho đến hôm nay, tuy rằng Tạ Thanh Dao lựa chọn chia tay với Hà Húc, trở lại bên cạnh y, nhưng trong lòng Tề Nhạc lại không kiên định như trước khi y còn ở nước ngoài.
Hoài nghi Hà Húc gặp chuyện không may, y đều có thể cảm nhận được sự sụp đổ của Tạ Thanh Dao qua màn hình. Y có thể tự lừa mình rằng đây là bởi vì Hà Húc đã làm bạn với Tạ Thanh Dao quá nhiều năm, Tạ Thanh Dao không nỡ chia tay cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng sau khi y đánh Hà Húc, lần đầu tiên Tạ Thanh Dao lạnh mặt với y, nói y quá đáng. Tề Nhạc đánh người làm tổn hại hình tượng cũng cảm thấy hối hận, vì thế chủ động đề nghị tìm Hà Húc đích thân ra mặt xin lỗi, Tạ Thanh Dao cư nhiên đồng ý.
Thậm chí khi y vui sướng nhìn người gặp họa lúc Hà Húc xấu hổ, Tạ Thanh Dao lại chủ động giúp Hà Húc giải vây, còn trách cứ y cố ý làm khó Hà Húc.
Cái này cũng không có gì, là y nổi lên tâm tư xấu trước, nhưng sau đó thì sao? Hà Húc đưa ra yêu cầu mất mặt như vậy ở nhà hàng, lúc mọi người bên cạnh đều nhạo báng bọn họ, điều Tạ Thanh Dao quan tâm lại là dạ dày Hà Húc không tốt.
Ở một số phương diện Tạ Thanh Dao là người cực kỳ chú trọng chi tiết, hắn sẽ không dễ dàng quan tâm người khác, mà một khi đã chủ động quan tâm, liền chứng minh phân lượng của người này ở trong lòng hắn không thấp.
Hà Húc là ngoại lệ trong tất cả mọi người ngoại trừ y.
Tuy rằng không muốn tin, nhưng Hà Húc đã tạo thành uy hiếp đối với y. Tề Nhạc lo âu đến cực điểm, nhưng y cũng biết hiện tại y cùng Tạ Thanh Dao đi nháo ầm ĩ lên sẽ chỉ làm Tạ Thanh Dao cách y ngày càng xa.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*.
||||| Truyện đề cử:
Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||
Y và Tạ Thanh Dao là hai cá thể giống nhau, Tạ Thanh Dao không bỏ y xuống được, đồng thời Tề Nhạc cũng không thể rời khỏi Tạ Thanh Dao.
Một khi phát hiện đối phương bỗng nhiên có vốn liếng để kết thúc mối quan hệ này, tựa như con cá sau khi mắc câu vẫn liều chết giãy dụa, nếu như y túm quá chặt, sẽ chỉ có thể rơi vào cảnh ngộ công dã tràng.
Tề Nhạc vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, y hít sâu một hơi, khiến bản thân trấn tĩnh lại, hiện tại tất cả vẫn chưa phải là kết quả xấu nhất, y chỉ cần chậm rãi để Tạ Thanh Dao nhìn thấy những mặc xấu của Hà Húc.
Nhưng vấn đề trong lòng kia, Tề Nhạc làm thế nào cũng không vượt qua được.
"A Dao, anh có yêu Hà Húc không? " Một lúc lâu sau, Tề Nhạc cuối cùng vẫn hỏi hắn.
Tạ Thanh Dao dừng lại, dường như rất cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, sau đó cầm tay Tề Nhạc lắc đầu, "Không."
Tề Nhạc nhìn chăm chú Tạ Thanh Dao, y không cần cẩn thận phân biệt Tạ Thanh Dao rốt cuộc có phải đang nói thật hay không, y chỉ cần đạt được kết quả này liền an tâm.
"Em trở về cũng được một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa công khai với bên ngoài. " Tề Nhạc nắm tay Tạ Thanh Dao, bên môi nở nụ cười:" Không bằng nhân cơ hội này, mở một cuộc họp báo làm sáng tỏ quan hệ giữa anh và Hà Húc, thuận tiện tuyên bố chuyện em trở về."
Phản ứng đầu tiên của Tạ Thanh Dao là muốn cự tuyệt, vì vậy liền không trả lời ngay. Nếu như tổ chức họp báo, làm sáng tỏ quan hệ giữa hắn và Hà Húc không khác gì đẩy Hà Húc lên đầu sóng ngọn gió, để cho cậu mang tiếng xấu.
Nghĩ đến lần trước mình lợi dụng cậu trở về gặp cha mẹ, biểu tình kinh ngạc cùng thương tổn kia của Hà Húc đến nay hắn cũng không quên được, ngay cả nhìn nhiều một cái cũng cảm thấy như đang chịu tội, Tạ Thanh Dao thật sự không đành lòng cũng không muốn tổn thương cậu thêm một lần nào nữa.
Sự chần chừ của Tạ Thanh Dao đã nói lên tất cả, Tề Nhạc cười lạnh rút tay về, trong nụ cười mang theo nước mắt, "Cho nên lời A Dao vừa nói, là giả sao?"
Một bên là người yêu tưởng chừng mất đi rồi lại có được, một bên là thế thân tận chức tận trách, Tạ Thanh Dao khó có thể lựa chọn, nhưng hắn đã làm tổn thương một người trong đó, cũng không thể tổn thương người kia nữa.
Tạ Thanh Dao liều mạng ở trong đầu tìm kiếm lỗi lầm của Hà Húc, muốn thuyết phục chính mình, rốt cục hắn tìm ra được một cái cớ để cho bản thân cảm thấy thoải mái hơn.
Hà Húc nói ở bên hắn chỉ vì tiền, nếu đã như vậy, bây giờ lại đi nói chuyện tình cảm không phải sẽ rất buồn cười sao?
Tạ Thanh Dao quyết định, một lần nữa cầm tay Tề Nhạc, hứa hẹn với y: "Được, nghe theo em, anh sẽ nhanh chóng sắp xếp họp báo."
Trên đường đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, Hà Húc nhịn không được hắt xì một cái, vừa quấn chặt áo khoác liền nhận được điện thoại của Tạ Thanh Dao.
Tạ Thanh Dao trong ba câu nói ngắn gọn tỏ rõ ý đồ, Hà Húc hít hít mũi, trầm mặc hai giây nhẹ nhàng cười nói: "Được, không thành vấn đề."
Không phải chỉ là bị mắng sao, nhiều năm như vậy điều cậu am hiểu nhất chính là cái này.
Hà Húc đồng ý thoải mái như vậy mà không đưa ra yêu cầu nào khác, Tạ Thanh Dao cuối cùng vẫn áy náy, liền hỏi cậu: "Em không muốn đưa ra điều kiện gì sao?"
Nào biết Hà Húc chỉ ngửa đầu nhìn bông tuyết bay xuống, cười như không cười nhếch khóe miệng, "Tôi không xứng."
Ba chữ, ngắn gọn rõ ràng, lộ ra một loại bất lực sâu sắc.
"Đây không phải là việc em phải làm, xem như bồi thường, tôi có thể đáp ứng cho em một yêu cầu."
Nếu mấy ngày hôm trước Tạ Thanh Dao hỏi cậu, có lẽ cậu sẽ không chút do dự mượn tiền Tạ Thanh Dao cho Từ Phượng Chi phẫu thuật, nhưng mà hiện tại Từ Phượng Chi đã về quê, cậu cũng không muốn lại tình nguyện vướng vào những chuyện này.
"Nếu như ngài nhất định phải phát thiện tâm, vậy --" Hà Húc đưa tay đón lấy tuyết rơi, nắm trong lòng bàn tay, vỡ tan, "Có thể thả cho tôi tự do không?"
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*