Hà Húc đẩy cửa rời đi, Tạ Thanh Dao đưa mắt ra hiệu cho Tiết Lạc đuổi theo, Tiết Lạc lập tức hiểu ý đi theo sau, bảo Hà Húc lên xe.

Bên ngoài hiện là tháng lạnh nhất của mùa đông, Hà Húc lần trước đã có kinh nghiệm đội gió lạnh về nhà, lúc này cũng không tự làm khó mình, rất tích cực ngồi vào hàng ghế sau.

Tiết Lạc nhìn qua nhìn lại quan sát gương mặt sưng đỏ của Hà Húc, bộ dạng muốn nói lại thôi, Hà Húc nửa híp mắt tựa lưng vào ghế cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, vì vậy thuận miệng hỏi một câu: "Anh muốn nói gì sao?"

"Tề thiếu trước kia sẽ không làm chuyện quá đáng như vậy, hôm nay đơn giản là có nguyên nhân, tôi và cậu đều biết cảnh tượng lúc nãy có hơi thất lễ, nhưng vẫn hy vọng cậu có thể hiểu cho y, đừng để ở trong lòng."

Hà Húc nghe vậy chỉ cười khẽ, hừ một tiếng: "Hiểu rồi, đây không phải là tiết mục bắt ghen của vợ cả đó sao?"

Tiết Lạc im lặng, hồi lâu chỉ lặp lại một câu "Y trước kia không phải như vậy", liền khởi động xe không tiếp tục đề tài này nữa.

Trước kia Tề Nhạc như thế nào, giờ phút này Hà Húc cũng không cảm thấy hứng thú, dù sao cậu đã không còn dựa vào vai diễn Tề Nhạc này để vượt qua ngày tháng nữa, không cần phải hiểu thêm nữa.

Hà Húc nghiêng người mệt nhọc ngáp một cái, điều hòa trong xe mở hết tốc lực, hệ thống sưởi ấm làm khuôn mặt cậu nóng bừng, càng thêm buồn ngủ, Hà Húc hơi chợp mắt, chỉ chốc lát đã ngủ sâu.

Không biết đã ngủ qua bao lâu, Hà Húc bị Tiết Lạc đánh thức, mơ hồ đáp một tiếng liền đẩy cửa xuống xe, đi ra ngoài mới phát hiện mình đang đứng trước cửa một khách sạn.

Hà Húc ngẩn người, cơn buồn ngủ tiêu tán hơn phân nửa, quay đầu kỳ quái nhìn Tiết Lạc một cái, có chút không rõ nguyên do.

Tiết Lạc cũng từ trên xe xuống, mang theo cậu đi tới quầy lễ tân dò hỏi, "Cậu có mang chứng minh thư không?"

Hà Húc lắc đầu, nghĩ thầm ai lại vô duyên vô cớ mỗi ngày đều mang theo chứng minh thư, cậu chỉ đi làm như bình thường, làm sao nghĩ tới hôm nay lại có nhiều tiết mục ngoài ý muốn như vậy.

Tiết Lạc liền đưa chứng minh thư của mình ra, bảo quầy lễ tân thuê một phòng đơn, sau đó giao thẻ phòng cho Hà Húc.

"Tạ tổng có biết không? " Hà Húc không nhận thẻ, ngược lại cảnh giác nhìn chằm chằm Tiết Lạc, trong ấn tượng anh ta không phải rất khinh thường mình sao, đây lại là chuyện gì xảy ra nữa?

Ý thức được Hà Húc đang suy nghĩ gì, Tiết Lạc đỏ tai, quay đầu đột nhiên lắp bắp: "Cậu, cậu đang nghĩ gì vậy? Là Tạ tổng lo lắng cậu trở về ở căn nhà gần hiện trường cháy không an toàn, bảo tôi tìm cho cậu một khách sạn.

"Ồ, thì ra là như vậy a."

Lúc này Hà Húc mới yên tâm nhận thẻ phòng, nói cảm ơn rồi đi thẳng về phía thang máy, Tiết Lạc do dự một lúc lâu vẫn gọi cậu lại.

"Chuyện tối nay, vẫn phải xin lỗi cậu. " Tiết Lạc ngừng một chút, bổ sung:" Tôi thay Tề thiếu xin lỗi cậu."

"Tạ tổng nói vậy sao?"

"Không, là tôi."

Hà Húc không đáp lại, quay lưng khoát tay đi vào thang máy, không khỏi cảm khái mị lực của Tề Nhạc thật đúng là không nhỏ, không riêng gì Tạ Thanh Dao, ngay cả Tiết Lạc cũng khăng khăng một mực đứng về phía y.

Mơ mơ hồ hồ ở bên ngoài lăn qua lăn lại một ngày, Hà Húc mệt đến dính giường liền ngủ, khi mở mắt ra trời đã sáng choang.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc sờ điện thoại xem thời gian, phát hiện Tạ Thanh Dao gửi tin nhắn tới, bảo cậu nghỉ ngơi hai ngày, không cần đến công ty.

Nhìn không ra Tạ Thanh Dao rốt cuộc là xuất phát từ quan tâm hay chỉ là bởi vì Tề Nhạc không muốn nhìn thấy cậu, nhưng không cần đi làm chuyện tốt đẹp này ai mà không thích, Hà Húc không vội rời giường, để điện thoại di động xuống nằm một hồi.

Lề mề đến thời gian trả phòng, Hà Húc làm xong thủ tục ngồi xe buýt trở lại chỗ ở, dây niêm phong đã được gỡ bỏ, tiểu khu lại khôi phục bộ dáng bình thường, ngoại trừ cửa sổ tối đen như mực kia thoạt nhìn vẫn có chút dọa người, không hề thay đổi.

Hà Húc mua một phần sữa đậu nành làm bữa sáng muộn, cầm chìa khóa leo lên tầng bảy, thở hổn hển mở cửa phòng.

Căn nhà bốc cháy đêm qua ở ngay đối diện, lúc đội phòng cháy chữa cháy tới dập lửa khó tránh khỏi lan đến chỗ cậu, Hà Húc vừa mở cửa đã nhìn thấy nước chảy đầy sàn.

Đồ dùng trong nhà và vật trang trí đều gặp tai ương, Hà Húc không quan tâm những thứ khác, vội vàng vọt vào phòng ngủ tìm con búp bê bằng gỗ kia, may mà vị trí đặt không phải đặc biệt thấp, lúc này mới may mắn sống sót.

Gọi điện thoại liên lạc với chủ nhà để xử lý sự việc, Hà Húc lấy tiền mang theo chứng minh thư không thể không ở bên ngoài thêm ngày nữa.

Làm xong thủ tục vào ở, Hà Húc vừa chuẩn bị gọi điện thoại thông báo cho Loan Tụng một tiếng, trong di động liền hiện thông báo có cuộc gọi đến.

Tạ Thanh Dao.

Hà Húc hơi do dự, vẫn bấm nghe máy.

"Đi ra ngoài một chuyến, tôi sẽ gửi địa chỉ cho em."

Tạ Thanh Dao tìm cậu, bình thường sẽ không có chuyện tốt gì.

Ôm tâm tình này, Hà Húc cũng không sốt ruột phải đi, cố ý kéo dài đến thời hạn cuối cùng còn chưa lên đường, Tạ Thanh Dao lại nhịn không được gọi điện thoại tới thúc giục, thậm chí gọi Tiết Lạc tới đón cậu.

Rơi vào đường cùng Hà Húc chỉ có thể đi đến điểm hẹn, trên đường phân tích một lần mấy loại khả năng Tạ Thanh Dao có thể tìm cậu, nhưng không có thu hoạch gì.

Hà Húc vắt óc suy nghĩ cũng không có kết quả, phiền muộn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc quay đầu lơ đãng thoáng nhìn thấy khóe miệng Tiết Lạc vẫn nhếch lên giống như tâm tình không tệ, vì vậy nghiêng đầu hỏi: "Anh trúng xổ số hả?"

Lúc này Tiết Lạc mới hoàn hồn, bên môi vẫn khó nén ý cười, "Không có."

"Vậy sao anh lại cười vui vẻ thế?"

Tiết Lạc không trả lời, thừa nước đục thả câu nói: "Lát nữa cậu sẽ biết."

Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng Tây kiểu Pháp ở trung tâm thành phố, Tiết Lạc thay Hà Húc mở cửa xe, dẫn cậu một đường đi tới vị trí có tầm nhìn tốt nhất trên lầu.

Trên chỗ ngồi vốn có hai người, Tạ Thanh Dao ngồi ở hướng đối diện với cậu, mà một người khác đưa lưng về phía cậu, Hà Húc không cần nhìn mặt cũng nhận ra.

Cảm thấy ánh mắt Tạ Thanh Dao thay đổi, người đưa lưng về phía Hà Húc xoay người lại, sau đó đứng dậy nghênh đón, cười kéo Hà Húc ngồi vào chỗ.

Khi Tề Nhạc tới gần cậu, Hà Húc gần như theo bản năng lùi lại một bước, nếu không có Tiết Lạc ở phía sau, Hà Húc cảm thấy mình còn có thể trốn xa hơn một chút.

Hà Húc không rõ đã xảy ra chuyện gì, đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Tạ Thanh Dao, Tạ Thanh Dao liền mở miệng giải thích: "Là sau khi A Nhạc tỉnh táo lại cảm thấy áy náy với chuyện xảy ra ngày hôm qua, muốn tìm cậu ra mặt xin lỗi."

"Sự tình tôi đều đã nghe A Dao kể, ngày hôm qua là tôi quá xúc động, chẳng phân tốt xấu liền đánh người, là tôi không đúng, thật sự rất xin lỗi."

Hà Húc đại khái đã hiểu nhưng cũng không hiểu lắm, ngày hôm qua Tề Nhạc không quan tâm chuyện gì đã muốn tìm cậu tính sổ, cũng không giống như Tạ Thanh Dao dỗ dành vài câu là có thể nghe lọt.

Hơn nữa Hà Húc vô luận nhìn thế nào cũng cảm giác bữa cơm trước mặt này là Hồng Môn Yến, nhất là Tề Nhạc ngồi bên cạnh cậu rất thân thiện, giống như hôm qua không có chuyện gì không vui xảy ra.

"A Nhạc đã nói như vậy, còn cậu thì sao? "Tạ Thanh Dao hỏi cậu.

Hà Húc thầm nghĩ y nói như vậy thì liên quan gì đến mình, xin lỗi thì phải tha thứ? Nhưng mà trên mặt cũng đã treo lên ý cười, giơ ly rượu cùng Tề Nhạc chạm cốc, "Hiểu lầm thôi, nói thẳng ra là tốt rồi, tôi một chút cũng không để ý."

Mới là lạ! *Nó ghim hết đó nha*

"Vậy thì tốt quá, tôi còn sợ cậu không tha thứ cho tôi." Tề Nhạc cười híp mắt rót cho Hà Húc một ly rượu," Xem ra A Dao thật sự rất hiểu cậu.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

*Hôm nay 2 chương nhó các vị mau đến khen tui. Khen xong thì ngày mai 3 chương hê hê*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play