Hà Húc từ trại tạm giam trở về, ở trong phòng bệnh nhìn thấy Tạ Thanh Dao ít nhiều có chút ngoài ý muốn, nhưng ngoài ý muốn qua đi là một loại phẫn nộ khó tả.
Cậu từ chỗ Hà Vi nghe được ngọn nguồn toàn bộ sự việc, từ sau khi Hà Vi nhận nhầm Tề Nhạc là mình, Tề Nhạc liền nắm chắc tâm tư Hà Vi muốn gặp Hà Húc, vẫn lấy thứ này làm điều kiện để uy hiếp Hà Húc.
Buổi tối trước khi xảy ra chuyện, Tề Nhạc đưa địa chỉ của Hà Húc cho Hà Vi, cũng nói cho ông ta biết Hà Húc vẫn luôn tìm cách muốn đưa ông ta trở lại ngục giam, Hà Vi sau khi nghe xong vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ, nổi giận đùng đùng tới tìm Hà Húc đối chất thì thấy Hà Húc và vị luật sư năm đó đưa mình vào ngục vừa nói vừa cười từ trên lầu đi xuống, mắt liền đỏ lên.
Chờ đến khi ông ta phục hồi tinh thần lại, Hà Húc đã đổ máu ngã xuống đất trước mắt mình, trên mặt cậu còn không hiểu sao lại xuất hiện một tia biểu tình cuối cùng cũng được giải thoát.
Nhưng mà chuyện này Tạ Thanh Dao một ngày trước khi đến trại tạm giam cũng đã biết.
Nhưng Tạ Thanh Dao không chỉ không nói cho cậu biết, thậm chí còn không có hành động gì với Tề Nhạc.
Hà Vi tuy nói là vì đi tìm cậu đối chất, nhưng đao kia rõ ràng chính là dưới cơn thịnh nộ hướng về Huân Duệ, Tạ Thanh Dao biết rõ điểm này, thế nhưng nửa điểm cũng không thấy tức giận sao?
"Ở bệnh viện đi, mấy ngày nữa tôi sẽ tìm người đưa cậu ấy ra nước ngoài."
Tạ Thanh Dao đứng dậy đi về phía Hà Húc, đưa tay cầm bàn tay đã bị gió bên ngoài thổi đỏ của Hà Húc, mi tâm hơi nhíu lại, kéo vào trong ngực mình.
Đổi lại trước kia Hà Húc cho dù bất mãn cũng không dám làm ra biểu hiện gì với Tạ Thanh Dao, nhưng lần này liên lụy Huân Duệ, cậu liền nén giận đến cực điểm, xụ mặt dùng sức rút tay về.
"Ngài vẫn còn che chở cho anh ta? "Hà Húc giương mắt lạnh lùng nhìn Tạ Thanh Dao, bên môi lộ ra một tia cười lạnh," Sự thiên vị của Tạ tổng thật khiến người ta hâm mộ."
"Cái gì? "Tạ Thanh Dao nghi hoặc hỏi.
"Không có gì, chúc hai người trăm năm hảo hợp."
Hà Húc nói xong quay đầu bước đi, Tạ Thanh Dao nhất thời phản ứng không kịp quên cả đuổi theo, lúc phục hồi tinh thần lại thân ảnh Hà Húc đã không thấy tăm hơi.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc ra khỏi bệnh viện, bên ngoài gió tuyết càng lúc càng dữ dội, đến mức không mở mắt ra được. Hà Húc che gió tuyết đi về phía trước, trong lòng vô cùng thất vọng.
Tài xế xe ven đường ấn còi hai tiếng với cậu, Hà Húc nghiêng đầu, cửa sổ ghế lái phụ hạ xuống, Cố Khanh An xuyên thấu qua kính gọng vàng hướng cậu ý vị thâm trường gật đầu mỉm cười.
Một khắc kia Hà Húc không hiểu sao lại ngầm hiểu ý Cố Khanh An, cậu trầm mặc mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào.
Cậu cái gì cũng không hỏi, Cố Khanh An cái gì cũng không nói. Nhưng trong lòng hai người đều biết rõ, điểm cuối cùng chiếc xe này phải đi là biệt thự của Tiêu Sách.
Lần này Hà Húc không cần người dẫn đường, hỏi Cố Khanh An vị trí của Tiêu Sách rồi đi thẳng tới đó. Hà Húc đi rất nhanh, lúc chạy tới trước mặt Tiêu Sách hơi thở còn hơi bất ổn, nhưng cậu lại không cho mình thời gian thở, đi thẳng vào vấn đề nói với Tiêu Sách: "Chuyện kia tôi đáp ứng anh, cần tôi làm gì?"
Tiêu Sách dự liệu được Hà Húc sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới cậu sẽ nóng vội như vậy, bất giác nghiền ngẫm liếc cậu một cái, "Sao, họ Tạ làm cái gì có lỗi với cậu?"
"Cần tôi làm gì. "Hà Húc không trả lời, chỉ trầm giọng lặp lại một lần nữa.
Không nhận được câu trả lời, Tiêu Sách cũng không giận, tiện tay đẩy chụp đèn trang trí bên cạnh, nụ cười lười nhác: "Đơn giản, làm cho anh ta yêu cậu, tín nhiệm cậu, sau đó lừa anh ta một vố, chỉ vậy thôi."
Hà Húc vừa mới tràn đầy tự tin, lúc này nghe xong, không khỏi có chút nhụt chí, cậu nhíu mày, "Không thể nào, tôi làm không được."
"Cậu phải tin tưởng chính mình, cậu có năng lực làm được. "Tiêu Sách đứng dậy, đi qua chế trụ bả vai Hà Húc, cúi người nhìn cậu cười nói:" Yêu phải thật lòng đổi thật lòng, cậu có thể không yêu anh ta, nhưng diễn xuất cậu không phải am hiểu nhất sao?"
Hà Húc nhìn lại, đáy mắt Tiêu Sách có sự tàn nhẫn cùng dã tâm rất lớn, hắn có thể đối với mình không đề phòng như vậy, chứng tỏ cũng có một chút tín nhiệm.
Dừng một chút, Hà Húc vẫn là bộ dáng khó xử, cậu lại một lần nữa nói "Không được".
"Như vầy đi, sau khi chuyện thành tôi đưa cho cậu một nửa số tiền, sau đó mỗi người đi một ngả, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng."
Tiêu Sách là một thương nhân uy tín, chuyện hắn nói nhất định có thể làm được, Hà Húc không có lý do gì không tin hắn. Cân nhắc nhiều lần, Hà Húc nhận định chuyện này đối với cậu nhiều lợi vô hại, vì thế không từ chối nữa, sảng khoái đáp ứng.
Từ biệt thự của Tiêu Sách đi ra, tuyết đã ngừng rơi. Ánh mặt trời rực rỡ từ trong tầng mây lộ ra, phản chiếu sắc đỏ trên khuôn mặt tái nhợt của Hà Húc.
Cố Khanh An đang dựa vào đầu xe hút thuốc, dư quang quét qua liền tắt điếu thuốc, xua tan mùi thuốc phía sau mỉm cười giúp cậu mở cửa xe.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc không lập tức lên xe, ngược lại vươn tay về phía Cố Khanh An, làm động tác xin thuốc lá.
Cố Khanh An hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền để ý tới ý tứ của cậu, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đưa qua, ngay sau đó đốt bật lửa cùng đưa tới.
Hà Húc nghiêng đầu ngậm điếu thuốc do anh ta châm, kẹp trong tay hút mạnh một hơi, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, thuận miệng cười hỏi như đang nói chuyện phiếm bình thường: "Tiêu tổng thích người như thế nào?"
Đi theo bên người Tiêu Sách lâu như vậy, nam nhân nữ nhân muốn leo lên giường Tiêu Sách vô số kể, dạng người gì Cố Khanh An đều đã gặp qua.
Người ngoài sáng trong tối thích Tiêu Sách có thể bắt được một bó lớn, nịnh nọt anh ta ý đồ lôi kéo ra một ít sở thích của Tiêu Sách cũng nhiều không đếm xuể, nhưng trắng trợn đưa tay lôi kéo tình báo như vậy thật đúng là lần đầu gặp phải.
Cố Khanh An bị Hà Húc chọc cười, anh ta dùng giọng điệu nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi Hà Húc: "Sao vậy, cậu thích Tiêu tổng?"
"Thích a. "Hà Húc thừa nhận, còn khen Tiêu Sách như thật," Người đẹp trai nhiều tiền còn có đầu óc, ai mà không thích?"
"Điều này khiến tôi rất bất ngờ. "Cố Khanh An nghịch bật lửa ở trong tay, ăn ngay nói thật:" Tôi vẫn cho rằng cậu thích họ Tạ."
"Cũng không sai, đây không phải là vì yêu mà sinh hận sao. "Hà Húc cười tự giễu theo lời anh ta nói, hút thuốc nhìn về phía xa xa, nhiệt độ đáy mắt từng chút lạnh xuống, giọng nói của cậu cũng dần dần lạnh theo, nỉ non lẩm bẩm:" Đuổi theo một người trong lòng đã có người khác thì có ý nghĩa gì chứ, không bằng đuổi theo một ông chủ mới nói lời giữ lời, chỉ nói đến tiền không nói tình cảm, không phải được hơn sao?"
Hà Húc thẳng thắn có chút quá mức, điều này làm cho Cố Khanh An đã gặp qua nhiều chiêu thức cùng mưu kế như vậy không khỏi hai mắt tỏa sáng, anh ta cười nhẹ lại châm một điếu thuốc, sau đó kề sát vào lỗ tai Hà Húc.
Khói thuốc theo ngữ điệu ôn hòa không nhanh không chậm nhào vào lỗ tai, tay cầm điếu thuốc của Hà Húc bất giác dừng lại, cẩn thận nghe xong lời thì thầm của Cố Khanh An, lông mày thanh tú không khỏi nhíu lại, nghiêng đầu xác nhận hỏi: "Chỉ như vậy thôi?"*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Nghe tuy rằng không quá đáng tin, nhưng đúng là như vậy. "Cố Khanh An nhẹ nhàng gạt tàn thuốc cháy ra, cuối cùng không quên dặn dò cậu một câu:" Nếu cậu muốn thực hiện, đừng nói là tôi dạy cậu."
Tác giả có lời nói:
Đoán trúng có thưởng
Tiêu Sách thích người như thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT