Hà Húc cảm thấy hai người bọn họ không cần tiếp tục nói về chuyện này nữa, dập tắt điếu thuốc trong tay chủ động kết thúc đề tài, sau đó đi về phía cầu thang.
Đỗ Minh Vũ vội vàng đuổi theo, cậu ta vẫn muốn cứu chữa một chút, nhưng thật sự một kẻ học hành không đến nơi đến chốn, cái gì cũng nói không nên lời.
Xuống tầng phòng bệnh, Hà Húc vốn định trực tiếp rời đi, nhưng dù sao cũng là đêm ba mươi, Hà Húc đứng trước hành lang suy nghĩ một chút, vẫn đi qua nhìn Từ Phượng Chi một cái.
Giữa bọn họ cũng chính là gặp một lần về sau liền cắt đứt, cậu hẳn là cũng sẽ không tới nữa.
Hà Húc mới vừa đi tới cửa, Từ Phượng Chi tựa hồ đã nhìn thấy bóng dáng của cậu, trước khi cậu còn chưa thò đầu đã xông ra cửa hô: "Mày tới làm gì?"
"Mẹ...... mẹ đừng nói như vậy...... "Đỗ Minh Vũ vội vàng xoa dịu bầu không khí.
"Mắng chửi người có khí thế như vậy, trong thời gian ngắn e rằng không chết được. Nếu không bà hỏi bác sĩ xem, có phải chẩn đoán nhầm hay không? "Hà Húc nhịn không được cãi lại.
"Nếu mày không định đi ghép gan thì nhanh chóng biến mất khỏi mắt tao, nhìn mày nhiều một cái tao cũng thấy ghê tởm."
Hà Húc vẫn luôn không nghĩ ra, tại sao lại có người mẹ có thể nói ra lời ác độc như vậy với con mình?
"Tôi chỉ có một vấn đề, hỏi xong tôi sẽ đi, không ảnh hưởng đến mắt của bà." Hà Húc cay đắng cười, mang theo tia chờ mong cuối cùng hỏi: "Hơn hai mươi năm nay, bà có từng nghĩ sẽ yêu thương tôi dù chỉ một ngày, chỉ một ngày thôi không?"
"Không có."
Giống như một mảnh lá khô rơi xuống vực thẳm, lặng lẽ không một tiếng động, nhưng đủ để cho tất cả vỡ vụn.
"Được, tôi biết rồi, không quấy rầy bà nữa."
Hà Húc quay lưng lại, vành mắt liền đỏ lên. Đáp án đó cậu cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng cậu vẫn tự chuốc lấy cực khổ, cuối cùng cảm thấy quá khó chịu.
"Này, bà ấy, bà ấy khẳng định không phải ý này... "Đỗ Minh Vũ vội đưa tay kéo cậu.
"Đỗ Minh Vũ, mẹ nói cho con biết, cho dù mẹ chết ở đây, cũng không cần con ghép gan cho mẹ! "Từ Phượng Chi quát Đỗ Minh Vũ, lạnh như băng nhìn Hà Húc," Muốn làm, cũng là tên bạch nhãn lang này làm!"
Hà Húc dừng bước, nhịn không được khẽ cười một tiếng.
"Tôi mười mấy tuổi bị bà buộc bỏ học đi ra ngoài làm công, khắp nơi nhìn sắc mặt người khác mà kiếm sống, vì đưa tiền cho cái hố không đáy là các người, tôi mười chín tuổi liền đi làm một kẻ không có mặt mũi, bồi ăn bồi cười bồi ngủ cho người khác, bà cho rằng là tôi nguyện ý sống một cuộc đời như vậy?"
Hà Húc nói rất nhiều, nhưng Từ Phượng Chi lại không xúc động nửa phần, cậu rốt cục nản lòng thoái chí, "Được, bà đã nói tôi là bạch nhãn lang, tôi nợ bà, tôi đây trả lại toàn bộ cho bà, trước kia không phải có Na Tra cắt thịt trả mẹ sao, tôi đem toàn bộ thân thể này trả lại cho bà."
Từ Phượng Chi ngẩn người, Hà Húc sẽ đáp ứng bà ta, là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng lời Hà Húc nói là có ý gì, bà ta lại không kịp phản ứng.
Hà Húc không cho bà ta thêm thời gian suy nghĩ, gạt Đỗ Minh Vũ ra rồi kiên quyết rời đi.
Cậu đi qua cuối hành lang, bước chân nặng nề như đúc xi măng, thất hồn lạc phách ngồi xuống ghế dài, Hà Húc cúi đầu im lặng thật lâu, bỗng nhiên từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ mini, hướng cổ tay vạch một đường.
Cậu cắt không sâu, nhưng máu tươi vẫn không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, không bao lâu liền theo tay chảy xuống.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Tạ Thanh Dao vừa mới từ cửa thang máy bước ra, liền thấy Hà Húc ngồi trên ghế dài cắt cổ tay như người mất hồn, lập tức xông tới đoạt lấy dao trong tay cậu, nắm chặt cổ tay cậu kéo đến phòng làm việc của bác sĩ.
Hà Húc bối rối một hồi, sau khi bị kéo hai bước thì thấy rõ là Tạ Thanh Dao, liền rút tay về, thản nhiên nói: "Không có việc gì, tôi cắt không sâu."
"Đừng tưởng rằng ở đây làm khổ nhục kế, tôi sẽ không tìm em tính sổ. "Tạ Thanh Dao tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn khẩn trương bắt lấy cổ tay Hà Húc, giống như sợ cậu lại làm chuyện gì tổn thương mình.
"Tính sổ? Tính gì? Hà Húc kinh ngạc, nhưng sau đó liền cười khổ, làm sao ai cũng muốn tìm cậu tính sổ, cậu rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Hà Húc lại rút tay, "Tôi muốn yên tĩnh một chút, được không?"
"Ai dạy cậu, muốn yên tĩnh thì phải cắt cổ tay mình?" Tạ Thanh Dao dùng sức nắm chặt không cho cậu cơ hội thoát ra, mạnh mẽ áp giải người đến văn phòng bác sĩ.
Bác sĩ giúp Hà Húc rửa sạch vết thương, Tạ Thanh Dao lúc này mới phát hiện trên cổ tay Hà Húc không chỉ có một vết cắt, khá nông, nhưng rất nhiều.
Tạ Thanh Dao nhịn xuống không phát giác ngay tại chỗ, chờ bác sĩ băng bó xong vết thương của Hà Húc, sắc mặt bình tĩnh kéo Hà Húc ra bên ngoài.
Hà Húc bị hắn kéo lảo đảo đi tới cầu thang, vừa mới dừng lại đã bị Tạ Thanh Dao đẩy lên tường, sau đó chợt nghe thấy giọng nói chất vấn của Tạ Thanh Dao: "Bắt đầu từ khi nào?"
Bả vai đập mạnh vào tường, Hà Húc nhíu mày, chậm rãi mới phản ứng lại Tạ Thanh Dao đang nói gì, nhếch khóe miệng hồi đáp: "Áp lực lớn mà, lại không cho hút thuốc, chỉ cắt chơi thôi."
"Cắt chơi? Cái này có thể cắt chơi sao?"
Hà Húc chỉ nghe giọng nói của Tạ Thanh Dao đã biết hắn sắp bùng nổ, nhưng cậu cũng không có gì phải sợ, chẳng hề để ý liếc về phía Tạ Thanh Dao hỏi hắn: "Tạ tổng tìm tôi không phải chỉ là muốn thuyết giáo chứ, không phải muốn tính sổ sao?"
Tạ Thanh Dao sửng sốt, dường như mới nhớ ra mình tới đây còn có chuyện khác, "Ngày em không nhận điện thoại của tôi, có phải em đã gặp A Nhạc rồi không?"
Hà Húc nhớ lại hồi lâu, mới nhớ ra mình và Lạc Đình Đình đã gặp Tề Nhạc, vì thế gật đầu, "Đúng."
"Em nói gì với cậu ấy? Hay là Lạc Đình Đình kia nói gì đó?"
"Không nhớ rõ."
Tạ Thanh Dao đè bả vai Hà Húc lại, nhịn không được cất cao ngữ điệu, rồi lại giống như lo lắng sẽ làm Hà Húc sợ, lại cố gắng hạ giọng, "Nói thật với tôi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao cậu ấy đột nhiên bị kích thích lớn như vậy?"
"Vậy chỉ có thể hỏi Tạ tổng ngài mà thôi. "Hà Húc đột nhiên nhớ lại chuyện ngày đó, cậu ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Dao, trong mắt có chút trêu tức:" Không phải ngài muốn xem mắt với Lạc Đình Đình sao? Chỉ sợ Tề ảnh đế chịu không nổi."
Lần này, đến phiên Tạ Thanh Dao trợn tròn mắt.
Hắn buông Hà Húc ra, bỗng nhiên thở dài một tiếng.
Hà Húc dựa vào vách tường, nhìn bộ dáng Tạ Thanh Dao luôn cảm thấy hắn có thể tự mình tới tìm cậu, tuyệt đối không phải bởi vì chuyện đơn giản như vậy, vì thế chủ động hỏi: "Ngài hẳn là còn có chuyện khác đi, muốn tôi làm gì?"
Tạ Thanh Dao bị vạch trần tâm sự, vẻ mặt trở nên hơi không tự nhiên, trước khi đến tìm Hà Húc hắn liền rối rắm không thôi, hơn nữa vừa mới nhìn thấy Hà Húc như vậy, hắn cảm thấy mình không nên đưa ra loại thỉnh cầu này với Hà Húc nữa......
Nhưng nếu không nhắc tới, Tề Nhạc lại gặp nguy hiểm sớm tối.
Tạ Thanh Dao đi tới đi lui, trong lòng phiền loạn không thôi. Hắn không muốn liên lụy Hà Húc, nhưng hắn thật sự bó tay hết cách, tìm Hà Húc đây chỉ là mở rộng một chút khả năng.
Tạ Thanh Dao suy nghĩ thật lâu, vẫn nói thẳng ra bệnh tình của Tề Nhạc, cuối cùng nhìn Hà Húc khó xử mở miệng: "Tôi muốn... để em làm một việc."
*Tạ Thanh Dao: Ngày nào không chơi ngu thì ngủ không ngon!*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT