"Trốn vào nhà vệ sinh! Đó là cách duy nhất!"

Tiểu Xảo nhìn tôi chăm chú, đôi mắt sáng như sao.

"Đừng sợ, có tớ ở đây."

Tôi chợt nghĩ đến những gì Tiểu Xảo đã nói.

29

Tiểu Xảo bắt đầu đếm ngược:

"Ba...."

"KHÔNG!"

Theo bản năng, tôi bắt đầu lao về phía giường,dùng bàn tay còn lại ôm chặt cậu ấy.

"Tiểu Dương! Cho dù là cậu ngăn cản tớ, cậu cảm thấy chúng ta sẽ sống sao?!"

Tôi cắn chặt môi, cơ thể không khỏi run rẩy, trong miệng đã có vị tanh của máu.

"Tiểu Dương! Đi mau!"

Tiểu Xảo hét vào mặt tôi và đẩy tôi ra.

Trái tim tôi đã tan vỡ, khắp người tràn ngập nỗi buồn.

Tôi ước gì đây chỉ là một giấc mơ.

Tôi nhìn sâu vào mắt Tiểu Xảo.

Trong giây phút đó, tôi nín thở đỡ Chu Thái, đá tung cửa lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh, Yến Hiên rúc vào trong góc, kinh hãi nhìn tôi.

Sau khi ổn định xong Chu Thái, tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Yến Hiên.

" Cậu đang làm cái gì!" Yến Hiên hét lên.

“Tôi sẽ giết cô.” Tôi nghiến răng nói.

Thể chất của tôi tốt hơn cô ấy nhiều nên tôi dùng một cước đá cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh.

Yến Hiên bắt đầu đập mạnh vào cửa.

Tôi phớt lờ cô ấy, dựa vào cửa và từ từ trượt ngã xuống.

"Bang_ bang_bang"

Một loạt tiếng nổ lớn vang lên bên tai tôi.

Cửa nhà vệ sinh bị đập vỡ.

Tôi dùng thân mình bảo vệ Chu Thái và ngồi im bất động.

"Chúc mừng Tiểu Dương, Chu Thái, Yến Hiên đã vượt qua Bách Quỷ tầng thứ ba:

"Bóng ma đen tối."

Tôi thực sự muốn khóc.

Nhưng trên mặt tôi không biết từ lúc nào đã đầy nước mắt và hiện tại tôi không thể khóc được nữa.

30

Tôi giúp Chu Thái ra khỏi nhà vệ sinh, toàn bộ phòng 612 đã cháy thành than.

Yến Hiên cuộn tròn trên mặt đất, hấp hối.

Vì ở xa trung tâm vụ nổ nên cô ta chỉ bị mất nửa cái mạng, giờ đang sống dở chết dở.

Ở trung tâm phòng 612, những mảnh vỡ nằm rải rác trên mặt đất.

Tôi nhìn đống bừa bộn dưới đất mà nước mắt lại trào ra.

Đột nhiên, một tia sáng từ không trung xuất hiện, gắn vào cánh tay bị chặt đứt của Chu Thái và nửa cơ thể cháy đen của Yến Hiên.

Vết thương nhanh chóng lành lại.

"Pah, pah, pah."

Người dẫn chương trình vỗ tay và giọng điệu cao lên:

"Mặc dù đây là một loại trò chơi nghe vẻ cảm lạnh nhưng nó vẫn rất thú vị."

"Cảm ơn mọi người vì màn trình diễn tuyệt vời vừa rồi."

Tôi như mất trí nói:

"Vì trước đây chúng tối có thể hồi sinh nên bây giờ chúng tôi cũng có thể làm được điều này!"

"Hãy đổi mạng của tôi lấy mạng của Tiểu Xảo!

"Làm ơn......"

Chu Thái nắm lấy tay tôi thật mạnh ra hiệu cho tôi bình tĩnh lại.

Tôi hít một hơi thật sâu:

"Cậu ấy đã chết vì chúng ta... và nếu không có cậu ấy, sao chúng ta có thể thoát chết trong gang tấc."

"Nếu tôi có thể thay thế cô ấy... hãy để bạn tôi được sống trở lại."_ tôi nói với người dẫn chương trình.

Người dẫn chương trình lạnh lùng ngắt lời tôi:

“Sống chết do số mệnh quyết định, thành bại do trời định, không cần phải nói nhiều nữa.”

Rồi ông ta lại cười và nói:

"Tiểu Dương, bạn đã sẵn sàng tiếp nhận những ký ức lúc trước chưa?"

Đột nhiên có bàn tay ma quái hiện ra, bốn sợi ký ức chậm rãi trôi nổi.

"Ờ!"

Các sợi kí ức xuất hiện trước mặt mọi người.

Tôi vô cảm:

" Tiểu Xảo đã chết, trí nhớ cũng vô dụng, ông có thể giao trí nhớ của cậu ấy cho tôi được không?"

Người dẫn chương trình không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, ông ấy mới chậm rãi nói:

“Được.”

Một sợi chỉ trí nhớ khác trôi nổi trước mặt tôi.

Bàn tay ma quái lại búng ngón tay, sợi chỉ nhảy lên, đâm vào lông mày của tôi.

Đột nhiên sự mệt mỏi ập đến với tôi.

Trong lúc bàng hoàng, tôi dường như đã mơ.

31

Tên tôi là Tiểu Xảo.

Tôi không thích cái tên này.

Cuộc sống của tôi giống như hạt cát, luôn trôi theo chiều gió.

Nghe có vẻ hơi phù phiếm.

Tôi là người tàn tật.

Khi cha tôi là một tay cờ bạc, về nhà hành hạ vợ con.

Có một lần bố động tay động chân với mẹ, tôi đã lấy hết can đảm đứng chắn trước mặt bà ấy.

Và rồi từ ngày đó trở đi, tôi không bao giờ nghe thấy nữa.

Bác sĩ trong thị trấn cho biết đây là bệnh điếc do màng nhĩ bị thủng nặng.

Mẹ tôi khóc và hỏi tại sao tôi không thể chịu đựng, nhẫn nhịn mà lại xông lên, đứng chắn trước mặt chịu sự tra tấn của bố thay cho bà ấy làm gì?

Mẹ tôi bảo chỉ cần nhẫn nhịn thì mọi chuyện sẽ qua.

Nói là vậy nhưng bà ấy lại dùng hai trăm đô la mà bà ấy đã bí mật giấu để mua cho tôi một cặp máy trợ thính.

Loại plug-in, nhìn trông cồng kềnh và hơi buồn cười.

Cũng giống như cuộc sống của tôi.

Ngoại trừ giờ học, tôi sẽ tháo máy trợ thính ra ngay lập tức.

Bằng cách này, tôi sẽ không bị bạn bè chỉ trỏ, xô đẩy hay cười nhạo.

Tôi đã học được cách kiên nhẫn, nói thẳng ra là nhẫn nhịn.

Sau khi bị điếc, tôi thích nhìn chằm chằm về hướng bên ngoài thị trấn với vẻ mong chờ.

Tôi nghe nói bên ngoài nơi xa đó có những trường đại học lớn hơn cả thị trấn và có những thành phố có thể thay đổi vận mệnh của con người.

Tôi muốn vượt qua kỳ thi đại học.

Phải vượt qua kỳ thi này bằng mọi giá.

Thế giới bên ngoài hẳn phải khác.. tôi muốn đặt chân tới đó.

Với cặp máy trợ thính đơn giản đó, tôi đã nỗ lực và được nhận vào một trường đại học trên tỉnh.

Nhưng khi tôi mặc bộ quần áo cũ đầy bụi bặm và đeo chiếc máy trợ thính, tôi lúng túng giới thiệu bản thân.

Không có tiếng vỗ tay nào mà thay vào đó là những ánh mắt tò mò, lén lút nhìn tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác áp bức khó chịu, giống hệt như khi còn ở nhà với bố mẹ.

Do khiếm thính lâu ngày nên tôi nói giọng bị nghèn nghẹt.

Bạn cùng phòng Yến Hiên luôn lớn tiếng trêu chọc tôi ở nơi công cộng:

“Cậu nói cái gì cơ?”

Điều này luôn mang lại tiếng cười cho cô ấy.

Vì điều này mà chúng tôi đã có một số xích mích.

Đêm đó, Yến Hiên dẫn hai nam sinh vào ký túc xá.

Anh ta ấn đầu tôi và bắt tôi phải quỳ xuống xin lỗi.

Tôi càng chống cự thì họ càng tàn nhẫn.

Tôi tuyệt vọng.

Hoá ra bên tong và ngoài thị trấn nơi tôi ở không có sự khác biệt.

Thế giới luôn luôn như vậy.

Kể từ ngày đó, việc bắt nạt tôi vẫn tiếp diễn thường xuyên.

Nghe nói Yến Hiên nhà có chút giàu có, nhà trường cũng rất coi trọng cô ấy.

Tôi không dám phản kháng nữa.

Tôi chợt hiểu mẹ lời mẹ tôi nói.

Sự bao dung và trốn chạy có thể là liều thuốc độc để làm dịu cơn khát, nhưng ít nhất chúng có thể làm dịu đi nỗi đau hiện tại.

Sau đó tôi lại bị bắt nạt tiếp.

Họ bao vây tôi, một nhóm nam nữ túm đầu tôi và ấn vào bồn cầu.

Yến Hiên bẻ chiếc máy trợ thính và ném nó ra ngoài cửa sổ như rác.

Tôi còn bị đẩy xuống đất và họ dùng một chân dẫm nát tay tôi.

Nhìn họ cười một cách tùy tiện, tôi lặng lẽ run lên.

Đột nhiên.

Một chiếc ghế bay vèo trong không khí, đập vào chân những kẻ bắt nạt đó.

Tôi nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, cao ráo,đang bước đi chậm rãi.

Tốc độ vững chắc.

Hai bên lao ra và đánh nhau.

Cô gái này có thân hình cường tráng, khí thế nguy hiểm, không một chút tỏ ra sợ bọn bắt nạt kia.

Trong lúc bế tắc, cô ấy lấy điện thoại di động ra, mở đoạn video tôi bị bắt nạt và chậm rãi nói điều gì đó.

Sắc mặt đám người bắt nạt kia hơi thay đổi, nghiến răng nghiến lợi xoay người rời đi.

Tôi ngơ ngác và xấu hổ nhìn cô gái này.

Cô ấy cười toe toét với tôi và đưa tay ra.

Mặt trời đang chiếu sáng ngoài cửa sổ.

Thế giới dường như không... tệ quá mức với tôi.

Như số phận đã an bài, cô ấy đã nhiều lần cứu tôi khỏi việc bị bắt nạt.

Cô ấy tên là Tiểu Dương.

Tên rất hay, cây dương bé nhỏ đứng sừng sững, kiên cường.

Cô ấy học cùng ngành với tôi, bố cô ấy lại giữ chức vụ lãnh đạo trong trường đại học nên Yến Hiên không dám chọc tức cô ấy.

Tôi và cô ấy như hai người đến từ hai thế giới khác nhau, mỗi lần nói chuyện với cô ấy, tôi lại co rúm người lại, thậm chí muốn trốn tránh.

Nhưng có một ngày, Tiểu Dương ngăn cản tôi.

"Tại sao cậu luôn phải chịu đựng điều đó"

"Cậu có thể dũng cảm hơn."

Tôi nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.

"Dũng cảm có ích gì? Liệu tôi có bị đánh nặng hơn không?"

Tiểu Dương cau mày:

"Cậu không có thứ gì muốn bảo vệ sao?"

"Có thể là phẩm giá, có thể là mục tiêu, có thể là con người."

"Đây là những điều cần bảo vệ đó."

Tôi rùng mình.

Đột nhiên tôi nghĩ đến lời nói của mẹ.

“Không, tôi không có điều kiện tốt như cậu"

"Khi cậu nói tôi hãy dũng cảm lên, nói thật tôi thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình chứ đừng nói đến việc bảo vệ những thứ khác."

Tiểu Dương nhìn tôi suy nghĩ hồi lâu, nghiêm túc nói:

"Cậu không cần phải dũng cảm đối đầu với ai đó ngay lập tức."

"Sẽ luôn có người sẵn sàng đứng về phía cậu và sẽ luôn có cách để trở nên mạnh mẽ hơn đang chờ đợi cậu"

"Cậu có thể dành thời gian từ từ tìm ra thứ mình muốn bảo vệ và trở nên mạnh mẽ hơn vì nó từng chút một cũng được coi là dũng cảm."

Cô ấy vỗ vai tôi và nói có phần hào hiệp:

"Đừng than khóc nữa"

"Trước khi trở nên mạnh mẽ hơn, nếu gặp khó khăn gì hãy đến với tôi, Tiểu Dương ".

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng và không cầm được nước mắt.

Có sự can thiệp của Tiểu Dương, Yến Hiên không gây rắc rối cho tôi nữa.

Chúng tôi cũng chính thức trở thành bạn tốt.

Mùa thu đông đang đến gần, tôi tự mình đan một chiếc khăn quàng đỏ để bày tỏ lòng biết ơn đối với Tiểu Dương.

Đây là món quà duy nhất tôi có thể tặng vì tôi đang thiếu tiền.

Nhìn thấy cô ấy hạnh phúc và được giữ ấm bôe chiếc khăn, trái tim lo lắng của tôi cũng giảm bớt.

Khi Tết đang đến gần, Tiểu Dương bất ngờ mời tôi đến trung tâm thành phố chơi.

Đây là lần đầu tiên tôi đến một khu vực sầm uất, đông đúc người qua lại, tôi vô thức co rúm người lại, lưỡng lự không muốn tiến về phía trước.

Tiểu Dương bảo tôi ngẩng cao đầu, sau đó nắm tay tôi đi về phía trước.

Cô ấy mua cho tôi vài bộ quần áo mới bất chấp sự phản đối của tôi.

"Wow! Đúng là người đẹp vì lụa"

" Tiểu Xảo, cậu trông thật tuyệt khi mặc như thế này!"

Cuối cùng, cô ấy đưa tôi đến một căn phòng có cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ.

"Đây là cửa hàng lắp máy trợ thính chuyên nghiệp nhất tỉnh này"

Tôi ngơ ngác đứng nhìn cô ấy:

“Tại sao…”

Tiểu Dương siết chặt tay tôi ra hiệu đừng căng thẳng:

“Cái cũ cậu dùng đã lâu, lại còn bị bẻ gãy rồi dẫm nát dưới chân."

"Hôm nay là sinh nhật của cậu, đây là món quà tớ dành cho cậu."

Máy trợ thính mới nhẹ, vô hình và không còn gây khó chịu.

Sống mũi tôi chợt cay cay, tôi vứt bỏ sự kiềm chế cuối cùng và ôm chặt lấy Tiểu Dương.

"Cám ơn cậu.Đây là lần đầu tiên tớ nhận được quà, cũng là món quà tuyệt vời nhất."

Khi mặt trời lặn, tôi miễn cưỡng trở về ký túc xá.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.

Tiểu Dương xách vali bước vào một cách bất cẩn.

Một cô gái mọt sách theo sát phía sau.

Cô ấy khiêm tốn mỉm cười với tôi:

“Xin chào, tôi tên Chu Thái.”

Tiểu Dương cũng như tôi, đều sống trong phòng bốn người.

Vì vậy, cô ấy đã tham khảo ý kiến của cố vấn, đồng thời khuyến khích bạn cùng phòng Chu Thái cùng nhau chuyển đến ký túc xá 412.

Sắc mặt Yến Hiên tái xanh, nhưng cô ta lại bất lực không dám làm gì.

"Chu Tài là sinh viên top đầu ở trường đại học này."

" Tớ nói, luôn có biện pháp trở nên mạnh mẽ hơn, tớ cũng mang đến cho cậu một vị học bá tốt."

Chu Thái bất đắc dĩ mỉm cười gật đầu với tôi.

Tôi có cảm xúc lẫn lộn và nhớ lại tất cả những điều này một cách thầm lặng.

Là học bá số một trong lớp, Chu Thái không hề có chút kiêu ngạo nào, cô ấy thường xuyên dạy kèm cho tôi và Tiểu Dương, đồng thời luôn trả lời các câu hỏi một cách kiên nhẫn và nhẹ nhàng.

Kiến thức mang lại cho tôi cảm giác thỏa mãn và phương hướng đúng đắn.

Tiểu Dương và Chu Thái đã cho tôi niềm tin.

Thế giới cuối cùng cũng có màu sắc.

Có lẽ.........

Tôi đã tìm thấy thứ gì đó mà tôi muốn bảo vệ.

Có lẽ tôi thực sự đang dần trở nên mạnh mẽ hơn.

32

Nhưng số phận giống như những trò đùa, luôn khó lường trước.

Không có cảnh báo trước, tôi nhận được một số tin nhắn bằng hình ảnh.

Trong ảnh là người gần như khỏa thân trong phòng tắm công cộng.

Là... Tiểu Dương.

[Tối mai 11 giờ đến cổng Cơ sở phía Bắc, có xe đón.]

[Hãy đến đúng giờ, nếu không bức ảnh sẽ lan truyền khắp diễn đàn trường]

【Gọi cảnh sát hoặc cầu cứu, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.. tự chịu 】

Cơ thể tôi run lên, trong tiềm thức tôi muốn đi tìm Tiểu Dương, nhưng cô ấy lại ra ngoài thi đấu với tư cách là thành viên đội tuyển của trường.

Chu Thái nhận thấy có điều gì đó bất thường liền lấy điện thoại của tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tớ sẽ thử dùng một số biện pháp để theo dõi tìm ra IP của đối phương."

Một lúc lâu sau, Chu Thái tức giận nói:

“IP đến từ ký túc xá của chúng ta.”

Hai chúng tôi nhìn nhau: "Yến Hiên!"

Khi bị thẩm vấn trực tiếp, Yến Hiên không chịu thừa nhận.

Chu Thái nheo mắt lại, nói từng chữ một:

"Cậu thật sự không có lá gan, nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai đứng sau?"

"Nếu không, căn cứ hiện tại chứng cứ, ta có thể đưa cậu đi cục cảnh sát."

Yến Hiên lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó cười lạnh nói:

“ Tao được con trai gia đình ông Trương nhìn trúng, tao hiện tại coi như là người của anh ấy rồi"

"Trước đây tôi không để ý tới, nhưng bây giờ tôi đã biết cách ăn mặc và làm điệu, thực sự rất khác."

Thế lực của Trương gia không chỉ giới hạn ở các trường đại học, các bộ phận quyền lực thực sự cũng tham gia và họ là những " ông lớn" ở địa phương.

Có tin đồn rằng Trương Cường coi trường đại học như vườn sau của mình và dùng mọi cách để chơi đùa với các bạn nữ cùng lớp.

Hóa ra... tất cả đều là sự thật.

Còn Yến Xuân chính là cánh tay đắc lực bẩn thỉu giúp đỡ Trương Cường làm mọi việc.

"Tại sao lại lén lút quay phim Tiểu Dương?!"

Tôi tức giận túm lấy cổ áo cô ấy.

"Mày không phải quan tâm nhất Tiểu Dương sao?"

"Điều này sẽ khiến mày phải vâng lời tao".

“Còn nữa, anh Trương Cường ghét làm mọi chuyện trở nên rắc rối ".

"Nếu mày gọi cảnh sát, hoặc mách lẻo với Tiểu Dương ".

"Ha ha, anh ấy không ngại để Tiểu Dương cùng cha nó chết đâu".

"Hoặc là đến cuộc hẹn, hoặc là công khai ảnh, chọn một đi."

Giọng điệu của cô ta tràn ngập niềm vui sướng khi trả được thù, sau đó kiêu hãnh rời đi.

Tôi hơi tuyệt vọng.

Gọi cảnh sát thì không được, cũng không thể đặt cược vào Tiểu Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play