Sau khi cậu ấy rời đi vào ngày hôm đó, tôi đã bình tĩnh lại và tự hỏi rằng, nụ hôn vừa nãy thì tính là gì đây?

Coi như là bằng chứng cho sự không rõ ràng của chúng tôi.

Mối quan hệ mập mờ có thể nếm trải vị ngọt của tình yêu mà không cần phải gánh lấy trách nhiệm của tình yêu.

Tôi biết rõ bản thân chưa sẵn sàng dấn thân vào một mối quan hệ mới, cho nên vẫn chần chừ không nhắc tới, giống như một người phụ nữ chuyên lừa dối tình cảm với chiếc lốp dự phòng. Chu Dương cũng hiểu được chuyện ấy, cậu ta đã làm tất cả những gì mình có thể rồi và chỉ còn chờ tôi chủ động nữa mà thôi.

Lúc tôi viết văn án đến khúc nam chính nói, giả sử khoảng cách giữa chúng ta là 100 bước và em không có dũng khí bước tới, vậy anh sẽ là người thực hiện 100 bước này, chỉ cần em không lùi về phía sau và sẵn sàng đứng yên đợi anh.

Đây là một nhân vật thâm tình được thiết lập một cách giả tạo. Thực tế là tôi đi năm mươi bước, hi vọng anh cũng có thể đi năm mươi bước, hoặc là nếu em yêu anh nhiều một chút, em có thể đi chín mươi chín bước, nhưng hi vọng bước cuối cùng sẽ là anh hoàn thành.

Đôi bên cùng hướng về nhau mới có ý nghĩa.

Không ai có thể một mình hâm nóng tình cảm mãi được.

Chu Dương cũng không ngoại lệ.

Cậu ấy hỏi quan hệ giữa hai chúng tôi là gì.

Tôi đáp lại bằng một nụ hôn, chúng tôi là mối quan hệ cậu ấy nói muốn hút thuốc thì hôn cậu ấy.

Thực ra chỉ là một mối quan hệ tiến thoái lưỡng nan.

Trên tình bạn, dưới tình yêu.

Thế nên cho dù ngày hôm đó cửa sổ suýt chút nữa bị chọc thủng, cậu ấy cũng không muốn "thừa thắng xông lên", thậm chí mấy ngày sau trở nên lạnh nhạt hơn một chút, phảng phất thể hiện tính cách không chịu khuất phục.

Đại khái nó có nghĩa là “Ông đây không phải là một con c.h.ó chỉ biết nịnh bợ, cũng không phải là một chiếc lốp dự phòng và càng không muốn mối quan hệ mập mờ không tên.”

Tôi không có thời gian chú ý đến những cảm xúc nhỏ nhặt của cậu ấy, bởi vì mẹ của Giang Diệp Húc đã tìm được đến công ty.

Đã gần ba tháng kể từ cuộc điện thoại giữa tôi và mẹ, trong khoảng thời gian này, tôi mới biết rằng mẹ tôi đã làm quen được bạn mới, mỗi ngày họ đều đi khiêu vũ ở quảng trường cùng nhau sau giờ làm việc, cực kỳ sảng khoái. Về phần bác Diệp, có thể cuối cùng đã phát hiện rằng mẹ tôi đang tránh mặt bà ấy, và sau một cuộc tán dóc vô cùng gượng ép thì mới biết được chuyện tôi cùng con trai bà ấy đã ly hôn.

Cho nên mới nói, Giang Diệp Húc đã làm cái quái gì trong ba tháng nay vậy???

Tôi chỉ vừa nhận được tin đó từ mẹ vào buổi sáng, mà tôi đã thấy bác Diệp đang đứng bên cột điện đợi tôi, ở vị trí giống hệt con trai bà sau khi tôi vừa tan làm và bước xuống dưới lầu.

“Tiểu Manh!” Bà ta có đôi mắt cực kỳ sắc bén nên ngay khi nhận ra tôi, thì liền nhanh như chớp chạy đến bên cạnh kéo cánh tay tôi lại, “Ôi, lâu lắm rồi mới gặp con, sao lại gầy như thế này.”

… Mẹ ruột còn không nói chuyện như thế với tôi.

Gớm thật sự.

Tôi âm thầm dùng sức hất bàn tay mập mạp của bà ta ra, cười khan vài tiếng, “Bác à, sao bác lại trợn mắt nói nhảm thế kia, cháu tăng hai cân lận đấy.”

Bà ta rút tay lại, vẫn bám theo tôi như cục kẹo dẻo dai nhách, nói với giọng điệu khi nãy, “Hai chúng ta là ai mà xa cách đến thế, trước đây không phải con còn gọi bác là mẹ sao? Bây giờ ly hôn rồi lại thành người lạ à?”

Tôi không muốn khách khí với bà ta chút nào, “Rốt cuộc bác tới tìm tôi có chuyện gì? Nếu vì chuyện ly hôn thì người có lỗi là con trai bác, hơn nữa căn hộ tôi cũng không muốn lấy, đã chia xong hết rồi.”

“Con bé này sao lại ăn nói như thế, con làm như bác tới đây chỉ vì cái nhà kia vậy.” Bà âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt vẫn là giả bộ khiển trách.

Tôi mới không thèm chịu thua, “Vậy bác ở đây làm gì? Con trai bác không có ở đây đâu, bác đến nhầm chỗ rồi.”

Nếu vẫn còn một chút cảm tình thì đó là trước khi họ phân chia tài sản. Tôi có thể đoán được tại sao bà ta không đến gặp Giang Diệp Húc trước, vì bà ta lo lắng sẽ làm phiền công việc của con trai mình. Còn tôi thì tính là cái đinh gì.

Bà ta vỗ nhẹ vào tay tôi, quả nhiên bắt đầu rồi, “Bác đến để nói chuyện với cháu. Hai người các cháu là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, tình cảm nhất định rất sâu đậm, sao lại ly hôn? Vả lại đàn ông ấy mà, chỉ phạm chút sai lầm nhỏ thôi, biết sửa là được rồi. Mỗi ngày Tiểu Húc đều bận rộn với công việc của nó, con cũng không ở nhà, vì vậy chuyện mới xảy ra. Bác nói con nghe, quyết định ly hôn của hai đứa quá nông nổi, tranh thủ giành thời gian hàn huyên với nhau một chút, giải thích rồi xóa bỏ hiểu lầm là được…”

Bà ta nói liên miên không ngừng, thậm chí còn nói về việc sắp xếp một bữa tối cho tôi và Giang Diệp Húc, sau khi ăn xong thì chúng tôi có thể tái hôn rồi.

CMN! Tôi thật sự không nói nên lời, liền im lặng mở cửa, im lặng đi về nhà, mãi cho đến cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, lập tức lên tiếng đánh gãy lời bà ta, “Bà im đi được không?”

“Hả?” Bà ta sửng sốt trước tiếng quát của tôi.

Cũng không trách được, trước kia tôi một hai đều nhỏ nhẹ vâng lời bà ấy.

Tôi thật sự không muốn lại phải diễn vở kịch đạo đức gia đình ở trước cửa công ty một lần nữa, trực tiếp đánh nhanh thắng nhanh nói, “Bà biết không, người mà con trai bác tìm có bối cảnh gia đình rất tốt, so với tôi tốt hơn nhiều. Vì vậy, tôi cảm thấy bà tìm cô ta làm con dâu thì hơn. Bà cũng đừng tới làm phiền tôi nữa, tôi không đòi tiền bà đã ‘mượn’ của mẹ tôi đã là tận tình tận nghĩa rồi.”

Khi về, tôi sẽ nhờ mẹ chuyển nhà luôn.

Cặp mẹ con này cũng thật quá đáng.

Người phụ nữ trung niên này coi trọng sự nghiệp của con trai mình nhất. Trước kia ghét bỏ tôi làm ở công ty nhỏ không có tương lai, không giúp được gì cho Giang Diệp Húc, còn không bằng ở nhà làm nội trợ sớm sinh vài đứa con.

Lúc ấy tôi trở về bằng cách nào nhỉ?

Ồ, lúc ấy tôi đã giả làm một cô gái ngoan ngoan biết vâng lời, r.ắ.m cũng chưa đánh cái nào.

Nghe tin “con dâu tương lai” của mình là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn nào đó, bà mẹ “vĩ đại” này lập tức tạm biệt tôi và tìm đến nhà con trai.

“Ăn dưa vui không?” Sau khi tiễn được bà ta, tôi đi tới đạp Chu Dương đang giả vờ đứng đợi ở trạm xe buýt bên cạnh.

Thằng nhóc này lén lút theo dõi toàn bộ quá trình, giống hệt lúc trước nghe trộm điện thoại của tôi ngoài ban công vậy.

Cậu ấy cười mỉm né tránh rồi đưa cho tôi một viên kẹo, nháy mắt với tôi, “Không ăn dưa, chị ăn kẹo đi.”

Lại là vị bạc hà.

Tôi vừa ăn kẹo vừa ậm ờ nói: “Cậu lại biết tôi muốn hút thuốc à?”

Cậu ấy đứng bên cạnh, một tay đút túi quần, hơi nghiêng đầu nhìn tôi, “Khi tâm trạng chị không vui thì liền nghĩ đến hút thuốc.”

“Cắt.”

Sau đó hai chúng tôi cũng không lên tiếng nữa. Những chiếc xe nối đuôi qua lại, đoàn người đi lên đi xuống, còn chúng tôi đứng đó bất động như hai khúc gỗ.

Sắc trời ngày càng tối dần. Thời điểm đèn đường sáng lên, viên kẹo trong miệng tôi cũng tan chảy.

Tôi liếm liếm môi, mở miệng nói: “Chu Dương.”

“Hả?” Cậu ta vẫn chưa tức giận, tốt tính đáp lại.

“Cuộc sống này không phải Galgame, cũng không phải Otome game.” Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, khóe miệng giật giật, “Mà là một bãi s.h.i.t”

Lúc tôi nhìn thấy tên Giang Diệp Húc trời đánh đó, tôi đã bị đánh bật trở lại thực tế.

“Cám ơn cậu, mấy ngày trước đây tôi thật sự rất vui vẻ, cậu đã làm cho tôi có cảm giác mình là nữ chính trong Otome game đấy. Nhưng cậu xem đi, hiện thực chính là một đống hổ lốn. Nhất là cuộc sống trước kia của tôi, ngay cả tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết cũng không phải, nhiều lắm thì là một bộ phim đạo đức gia đình.”

“Thực ra thì đó chỉ là ngụy biện thôi. Cậu kém tôi năm tuổi, đang ở độ tuổi tha hồ yêu đương say đắm. Nhưng với tôi thì không, tôi đã trải qua một cuộc hôn nhân vô cùng thất bại, cũng đã mất đi nhiệt huyết và sự tự tin trong một mối quan hệ từ lâu.”

“Tôi rất tham lam, muốn thỏa sức yêu đương một cách không ngần ngại. Nhưng mặt khác tôi lại cực kỳ hèn nhát, và không muốn chịu trách nhiệm cho bất cứ kỳ vọng nào.”

“Vì vậy, tôi nghĩ rằng thật khó xử khi chúng ta cứ mãi trì hoãn như thế này."

Một chiếc xe chạy ngang qua, giữa tiếng động cơ gầm rú, Chu Dương nhẹ giọng nói câu gì đó lọt vào tai tôi.

Cậu ấy nói: “Em thật lòng hy vọng chúng ta cứ làm chậm trễ cuộc đời của nhau.”

Chiếc xe lao vút đi, để lại một vệt khói cay xè.

Cậu ấy vẫn đang nói tiếp, “Em đã nói với chị là em học nấu ăn để theo đuổi người ta, nhưng em không nói với chị rằng sau khi chia tay em vẫn luôn ghét nấu nướng. Giống như lúc trước làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng vẫn chia tay thì có ích gì. Nhưng sau khi nấu cho chị một lần, em cảm thấy rất được, rất có ý nghĩa.”

"Chị nói đúng, ngay từ đầu đối với chị quả thật là gặp sắc nảy lòng tham. Cho dù lần đó ăn thịt nướng mượn rượu tỏ tình, cũng có một phần là mua vui.”

Cậu ấy dừng một chút, thanh âm khàn khàn, “Nhưng đối với chị hiện tại, em thật sự nghiêm túc.”

“Em cảm thấy ngay cả khi đó chỉ là một việc nhỏ nhàm chán, chỉ cần em ở bên chị, nó sẽ trở nên rất thú vị. Cho dù đó là ăn cơm, tán dóc hay thậm chí hàng ngày cùng đi làm đều rất thú vị. Mà tất cả những thứ này đều là bởi vì chị. Thành thật mà nói, rất ít người bằng lòng lãng phí thời gian cùng em nói nhảm, những năm gần đây, chị là người duy nhất.”

“Cuộc sống là một bãi c.ứ.t c.h.ó, nhưng điều đó không ngăn cản được việc em thích chị.”

Cậu ấy quay mặt lại, chống lại tầm nhìn của tôi, ánh mặt tựa hồ phản chiếu ánh đèn đường.

“Vì vậy, em có thể đợi đến lúc chị đã chuẩn bị sẵn sàng. Chẳng sao cả.”

Lời này giống như đang nói rằng, tôi được phép đứng ở vị trí chín mươi chín bước, chờ tôi chuẩn bị sẵn sàng và bước một bước cuối cùng.

Tôi không biết làm thế nào để trả lời cậu ấy. Cậu ấy quả thật đánh vào phần mềm yếu nhất trong trái tim tôi một cách chính xác. Những gì tôi đã nói trước đây là đúng, ấn tượng tốt của tôi đối với cậu ấy đều xuất phát từ những điều nhỏ nhặt.

Cuối cùng tôi nói: “Lại đây đi. Cúi đầu xuống.”

Cậu ấy có chút bối rối, nhưng vẫn tiến lại đây, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn tôi.

Tôi hôn cậu ấy, vẫn là cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.

Cậu ấy không nhúc nhích, khẽ cười một tiếng, nhướn mày: “Lại muốn hút thuốc sao?”

Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy, nhẹ nhàng nói: “Không phải, chỉ là muốn hôn cậu thôi.”

Chu Dương nhìn tôi một cách thắm thiết, ngay lúc tôi tưởng rằng cậu ấy định hôn đáp trả thì cậu ta đột nhiên vươn tay xoa nhẹ tóc tôi.

Tôi: “???”

“Hôm nay không phải lúc.” Cậu cười, “Em cảm thấy bây giờ chị không được lý trí cho lắm. Chờ chị tỉnh táo trở lại, nếu chị còn muốn hôn em thì em sẽ luôn ở bên chị.”

Tôi nản chí, nghẹn ngào nói lảng sang chuyện khác, “Sao tôi cảm thấy cậu ngày càng không biết phân biệt lớn nhỏ thế nhỉ? Trước kia mỗi một tiếng đều gọi chị, bây giờ thì đến cả đầu tôi cũng dám sờ.”

Cậu ta nhếch miệng cười, trên mặt không có chút xấu hổ nào, “Ngại quá, tình cảm có chút thay đổi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play