Qua vài ngày tiếp theo, sau khi tan làm Chu Dương đã bí mật đến gặp tôi: “Ngày mai chị rảnh không?”

Bận rộn một thời gian dài, cuối cùng cũng rảnh rỗi được hai ngày, nên có vẻ anh chàng muốn hẹn hò với tôi đây. Tôi cầm lấy chiếc túi đi cùng cậu ấy, “Yo, sao đây chàng trai? Cậu tính mời tôi ăn tối, xem phim, hay là đi công viên giải trí?"

Cậu ấy nghẹn ngào nhìn tôi, “Sao chị biết vậy, em đang định rủ chị đi công viên giải trí đấy.”

“Hôm chúng ta ăn cơm nhìn vẻ mặt của cậu là biết rồi, dễ đoán thế mà.” Tôi buồn cười vỗ vai cậu ấy, "Cậu không nghĩ ra được trò mới nào sao?”

Cậu ấy trịnh trọng nói, “Em thấy được lắm. Chắc chắn sẽ rất thú vị đối với chúng ta.”

Tôi ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu ấy, “Tôi có chuyện thú vị hơn, cậu muốn làm không?”

Cậu ấy phấn khích bước lại gần: “Chuyện gì?”

Tôi kề sát bên tai cậu ấy, nhẹ giọng nói: “Chiều ngày mai tới chỗ của tôi nhé, nhà tôi cũng khá to đấy.”

Hiếm khi thấy được lỗ tai Chu Dương đỏ bừng.



Ngày hôm sau khi đến chỗ tôi, khuôn mặt ửng hồng trông thấy rõ. Từ trên xuống dưới đều được trau chuốt một cách chỉnh tề, một chiếc áo phông trắng sạch sẽ đến thái quá và chiếc quần jean màu xanh. Nếu đến gần hơn, vẫn có thể ngửi thấy hương bạc hà trên người cậu ấy, giống như mùi sữa tắm.

“Chà, long trọng như vậy à?” Tôi dựa vào khung cửa, cười nói, “Tắm luôn rồi?”

Cậu ấy cười híp mắt, “Vừa dọn dẹp thôi.”

Tôi không thèm vạch trần cậu ta, quay người bước vô nhà, “Vào đi, tự đổi dép nhé.”

Cậu ấy vừa thay giày ở cửa, vừa nói với tôi, “Không ngờ chị còn chuẩn bị sẵn một đôi dép lê cho em.”

Cái tên không biết xấu hổ này.

Tôi ngồi trên sô pha trong phòng khách, trở mặt xem thường, “Đó chỉ là vật dụng cần thiết của phụ nữ độc thân sống một mình mà thôi.”

Cậu ta đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi, “Nói như vậy sẽ khiến cho em hiểu lầm là chị đang ngỏ ý mời em ở chung đấy.”

Tôi cắt ngang, “Cậu hiểu lầm còn ít à? Đừng nói với tôi là hôm nay cậu đến đây mà không có bất cứ suy nghĩ gì khác.”

Cậu ấy nhíu mày, “Đúng là em cũng có chút suy nghĩ, nhưng mà không biết có phải hiểu lầm hay không.”

Một phụ nữ trưởng thành độc thân mời một người đàn ông trưởng thành độc thân khác đến nhà mình, lẽ nào còn có gì gọi là hiểu lầm?

Tôi buồn cười nhìn cậu ấy, từ trong ngăn kéo dưới bàn trà lấy ra mấy cuốn băng trò chơi, quơ quơ, “Không biết có hiểu lầm gì không? Tôi mời cậu đến là để chơi game.”

Cậu ấy sửng sốt một chút, giật giật khóe miệng, “Dĩ nhiên là không.”

Đây là một trò chơi đánh phó bản dành cho hai người, mà tôi đã chơi khi còn học đại học. Mấy ngày trước vừa tìm thấy nó lúc đang dọn dẹp đồ đạc, nên ngẫm nghĩ tính chơi lại. Tiếc là người từng chơi với tôi hồi đó — Giang Diệp Húc, giờ đang ở nước ngoài.

“Cậu chơi được không?” Tôi giải thích một số luật chơi cho Chu Dương, khiêu khích hỏi.

Tương tự như trò vượt qua rừng rậm và băng hỏa nhân, nó khó khăn hơn nhiều.

Cậu ta vô cùng tự tin nói, “Dễ như ăn cháo.”

Nửa giờ sau đó, Chu Dương đã ngỏm tổng cộng năm lần. Sau khi dòng chữ “GAME OVER” to tướng hiện ra, cậu ấy chống cằm, khoanh chân ngồi trên thảm trong phòng khách, hoàn toàn là dáng vẻ hoài nghi nhân sinh này.

Tôi quyết định “an ủi” cậu ta: “Quên đi, cậu đã cố hết sức rồi.”

Chu Dương đau lòng nhìn tôi.

Tôi có chút ân hận, “Tôi nghĩ rằng cậu sẽ chơi tốt hơn thế này, có điều chỉ là đùa thôi.”

“Đánh giá một người qua vẻ bề ngoài không tốt chút nào.” Cậu ấy nghiêm túc sửa lỗi cho tôi, “Em không giỏi điều khiển cho lắm… Hơn nữa, em cũng không phải là tên cặn bã.”

Câu cuối cùng tưởng như không đầu không đuôi, nhưng thực ra lại có ngọn nguồn sâu xa. Có một lần tôi và Mạnh Giảo đang pha cà phê trong phòng trà, cô ấy phàn nàn với tôi về lối ăn mặc của Chu Dương vô cùng giống một tên tra nam, vừa dứt lời thì Chu Dương bước vào, làm cho Mạnh Giảo không dám buôn chuyện nữa.

Xem chừng là cậu ta có nghe thấy.

Nói sau lưng người khác tự biết đuối lí, tôi đi theo cậu ấy nói: “Đúng vậy, tôi biết chứ. Nếu cậu là một tên cặn bã thì tôi đã không mời cậu chơi game, mà thay vào đó trực tiếp bẻ gãy xương cậu rồi.”

“Cám ơn chị, lời an ủi có hiệu quả lắm.” Cậu ta ngoài cười nhưng trong không cười.

Tôi đi theo và nói tiếp, “Này, giữa chúng ta không cần khách sáo.”

Cậu ấy đứng thẳng dậy, nhìn về phía tôi, “Đúng vậy, chúng ta có quan hệ gì đây?”

Mối quan hệ giữa chúng tôi là gì?

Ai mà biết được.

Mối quan hệ đồng nghiệp? Tình bạn? Mối quan hệ giữa người theo đuổi và người được theo đuổi?

Nó khá giống mối quan hệ không bình đẳng của tôi với Giang Diệp Húc lúc trước, nhưng Chu Dương không hẳn nhiệt tình như tôi hồi đó. Tôi cũng có chút cảm tình với cậu ấy, vì vậy tôi không ngại lảm nhảm cùng cậu ấy, tôi sẽ tìm kẹo khi tôi muốn hút thuốc, và khi tôi muốn chơi game tôi sẽ nghĩ đến cậu ấy đầu tiên.

Nhưng cậu ấy muốn xác nhận mối quan hệ ngay bây giờ sao? Tôi cứ cảm thấy như chưa đến lúc cho lắm.

Lúc này chưa đâu vào đâu cả, nhiều lắm thì tử vi cũng mới chỉ được viết một nửa mà thôi.

Thấy tôi im lặng, Chu Dương cũng không ép nữa, duỗi eo nhẹ nhàng chuyển đề tài: "Được rồi, em không thỏa mãn được sở thích chơi game của chị, nên em chưa làm tròn bổn phận của một người đang theo đuổi. Thế này đi, em mời chị ăn lẩu.”

Tôi nhìn cậu ấy.

Cậu ấy lại cười, “Không ăn lẩu cũng được, em mời chị ăn món do đầu bếp Chu Dương đích thân trổ tài.”

...

Lúc tôi đứng trong siêu thị đẩy xe hàng nhìn Chu Dương ở phía trước chọn đồ, còn đang tự hỏi thế nào lại thành ra như này.

Quên đi, có lợi mà không nhận mới là n.g.u

Chu Dương cầm một bó cần tây bỏ vào trong xe, tôi mới hoàn hồn, “Không phải cậu không thích ăn cần tây à?”

Cậu ấy cũng không hỏi sao tôi lại biết được chuyện này, cười nói: “Chị thích ăn còn gì.”

Xem ra, cả hai chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào những thứ trong khay cơm của người khác khi dùng bữa trưa dành cho nhân viên.

Tôi đem đồ ăn bỏ trở lại, “Cậu mua thứ mà cả hai chúng ta đều thích ăn không được sao? Tôi biết cậu hiểu tôi mà, cảm ơn nhé.”

“Có à?” Cậu ta suy nghĩ một lúc, “Trước đây, em từng nghĩ là bản thân biết rất rõ về chị, nhưng lại không biết rằng chị còn uống rượu, hút thuốc và cả taekwondo nữa, mới đây còn phát hiện chuyện chị thích chơi game với bộ điều khiển.” Sau đó, cậu ấy hướng về phía tôi gật đầu, “Có thể thấy được là em cần đào sâu hơn nữa để hiểu thêm về chị.”

Tôi phớt lờ ý tứ khác trong lời nói của cậu ấy, “Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm. Một số người chỉ yêu những đối tượng được xây dựng từ tâm trí của họ mà thôi.”

Chẳng hạn như tôi đối với Giang Diệp Húc.

Cậu ta lại tập trung lựa bắp cải, trong miệng lẩm bẩm, “Có lẽ vậy. Nhưng càng nhiều, thì em càng chắc chắn rằng mình thích chị.”

Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ mà nói ra những lời đó. Tôi trấn tĩnh bản thân một chút, hỏi cậu ta: “Cậu biết nhiều vậy sao?”

Cậu ta chuyển sang khu bán thịt, giọng điệu hiển nhiên, “Sao có thể chứ. Trước kia, em cho rằng chị vô cùng đẹp trai trong các cuộc họp thường lệ, giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, ưu tú. Nhưng sau đó em lại thấy chị xem phim hoạt hình trong giờ nghỉ trưa, liền cảm thấy chị gái này sao lại mâu thuẫn như vậy, sao cô ấy lại dễ thương đến thế. Hình tượng cũng không sụp đổ gì cả, thích chính là vẫn thích.”

Tôi bĩu môi, “Cậu không cần phải kể mấy chuyện này…”

Cậu ấy cầm một miếng sườn heo nhìn về phía tôi, hơi nghiêng đầu, “Chị thấy xấu hổ à?”

Tôi không nói lên lời, “Gần ba mươi tuổi đầu còn xem hoạt hình, cậu nghĩ sao?”

"Em không nghĩ vậy,” cậu ấy buồn cười nói, "Không phải em đã nói rất dễ thương sao."

Cho nên đó là lí do vì sao tôi lại có cảm tình. Bởi vì Chu Dương là một người đàn ông đôi khi rất biết cách nói chuyện.

Cậu ấy nhận ra sự khác thường của tôi, nhíu mày, “Không thể nào? Hóa ra chị muốn ăn cái này sao?”

Tôi nhún vai đầu hàng, “Cảm ơn, đúng là tôi bị chọc ghẹo.”

Cậu ta đặt gói thịt bò vào trong xe đẩy, có chút ngoài ý muốn nói, “Mấy cô bạn gái trước đây cũng không thích em khen họ dễ thương. Họ thích tính từ như xinh đẹp hơn.”

Bởi mới nói tại sao tôi vẫn chưa xác nhận mối quan hệ. Vì Chu Dương là một thằng c.h.ó đôi khi thực sự không thể nói chuyện cùng.

Tôi giúp cậu ấy đẩy xe đến quầy bán gia vị, quái gở nói: “Ở trước mặt người mình theo đuổi nói về bạn gái cũ, cậu đúng là thâm tình hiếm thấy.”

Cậu ấy cầm một bao dấm chua bỏ vào trong xe, “Em đoán là nhà chị chắc chắn thiếu giấm.”

“Vậy cậu lấy thêm xì dầu đi.” Tôi dương dương tự đắc hếch cằm, “Trong nhà tôi xì dầu cũng không đủ.”

Cậu ấy nở nụ cười, “Không sao, nhà em có.”

Nói chuyện phiếm một hồi, trên đường trở về sau khi thanh toán hóa đơn, cậu ấy đột nhiên đề cập tới, “Em mới yêu đương hai lần thôi, đều là chia tay trong hòa bình. Lần gần đây nhất cũng đã gần hai năm rồi.”

Tôi có qua có lại, “Tôi yêu đương một lần, còn đã từng kết hôn. Mới ly hôn cách đây chưa đầy hai tháng.”

Cậu ấy gật đầu, “Vậy thì chúng ta khá hợp nhau.”

Tôi nhìn cậu ấy cười, “Không không, tôi là người bước ra từ nấm mồ, lý lịch của chúng ta không khớp với nhau.”

Cậu ấy làu bàu, “Vậy thì em phải kết hôn rồi ly hôn cho xứng với chị.”

Tôi phối hợp đáp, ““Đúng vậy, khi nào cậu kết hôn thì tôi sẽ tiếp tục yêu đương, thế là xứng đôi vừa lứa.”

Cậu ấy xách túi đồ ăn đưa đến trước mặt tôi, nháy mắt, “Vậy trước khi kết hôn thì chúng ta ăn cơm đã.”

Lúc này mới vừa đi đến lầu dưới, trùng hợp có một cụ già đi ngang qua nghe thế liền nói: “Đôi trẻ muốn kết hôn phải không? Chúc mừng các cháu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play