1.

Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa "lách cách", tôi vội vàng nhét giấy ly hôn trong tay vào trong ngăn kéo, làm bộ như không có việc gì xuống lầu.

"Trong phòng bếp có cơm, để em đi hâm nóng lại cho anh?"

Đoàn Châu cởi áo khoác, liếc mắt nói: "Không cần."

Ba chữ, đơn giản lại lạnh lùng.

Cuối cùng anh vẫn nói thêm một câu: "Cám ơn".

Cám ơn cái gì?

Cám ơn tôi mười tháng qua mỗi ngày đều như vắt tranh đợi anh về nhà?

Dù gì trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là vợ chồng, không phải đối tác làm ăn, việc chờ đợi này cũng đáng để khách sáo với nhau vậy sao?

Cùng nhau gần một năm, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự hiểu Đoàn Châu.

"Bội Bội, ngày mai tôi phải đi sớm."

Tôi co quắp đứng ở góc tường phòng ngủ, nhìn Đoàn Châu đem gối đầu, chăn mền của mình chuyển đến phòng khách.

Đó là thói quen của anh.

Đêm trước mỗi chuyến công tác đều ngủ phòng khách.

Anh nói vì không muốn quấy rầy tôi ngủ, nhưng thực tế, vì công việc mà Đoàn Châu thường xuyên không ở nhà, vậy nên bình thường chúng tôi rất ít khi nằm chung một giường.

Tôi mở miệng, định nói với anh rằng tôi không ngại bị quấy rầy.

Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Quên đi, dù sao không lâu sau liền đề nghị ly hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play