Thiếu gia Mackensen luôn thành công trong giới phụ nữ chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ phải trải qua một buổi sáng xấu hổ như vậy, không, chính xác là rạng sáng.
Màn trình diễn trên giường của anh chẳng những ngắn ngủi và yếu ớt, dĩ nhiên điều này là do có sự góp sức của Bộ Nội vụ Liên Xô, hơn nữa anh vậy mà lại còn ngủ thiếp đi sau khi xong việc.
Ôi, tất cả là do giường của Tố Tố quá ấm, đồng thời anh luôn cảm thấy xung quanh cô có một cảm giác an toàn khó lòng giải thích. Heinz có chút sợ hãi, chẳng lẽ anh cũng giống như tên Karl ngu ngốc đó, coi Tố Tố là mẹ của mình, điều này…… Điều này không ổn lắm.
“Sáng tốt lành.” Tố Tố mặc bên ngoài váy ngủ một chiếc áo len màu xám nhạt, mái tóc đen dài được tết lỏng, trông cô như một người vợ dịu hiền xinh đẹp, lại còn yêu anh rất nhiều, đôi mắt đen láy sâu hút của cô đang nói với anh rằng, cô yêu anh vô cùng sâu đậm, mặc dù biểu hiện của anh đêm qua không được đạt yêu cầu.
Không hề phóng đại chút nào, nhìn mà xem, điều đầu tiên cô làm khi bước đến chính là hôn anh, “Ngủ ngon chứ?”
“Không tệ.” Heinz nằm trên gối, dưới chăn là cơ thể trần truồng của anh, thành thật mà nói, anh thực sự có hơi ngượng ngùng, vẫn cảm thấy áy náy về chuyện đêm qua, anh đảm bảo với quốc trưởng rằng, anh tuyệt đối không phải là một tay súng siêu tốc yếu đuối, ừm…… Mặc dù quốc trưởng đã tự sát trong hầm trú ẩn……
“Anh yêu, anh phải quay về đi thôi.” Tố Tố nhìn bầu trời đang dần chuyển trắng bên ngoài cửa sổ, nhắc nhở anh đây không phải là quán rượu ở Berlin, cũng không phải lâu đài của bá tước ở Munich, mà là mỏ than Shakhty ở Siberia, và họ vẫn đang bị bọn người Ivan giám sát.
Heinz lau mặt, cố gắng làm bản thân tỉnh táo, anh quấn ga trải giường ngồi dậy, giọng vẫn khàn khàn, “Đúng vậy, anh phải quay lại trước lúc bình minh, nếu không bọn Ivan mù chữ sẽ dùng súng bắn phá chỉ vì anh mất tích, em biết đấy, Shakhty không thể sống thiếu anh.”
“Đúng vậy, em cũng không thể sống thiếu anh.” Tố Tố vô cùng hợp tác, mở bộ quần áo bị anh nhào thành quả bóng tối qua ra và đưa cho anh.
Lúc mặc quần áo Heinz mới phát hiện ra, trên chiếc áo khoác rách rưới và chiếc quần lót cũ nát của anh có rất nhiều vết chắp vá ngoằn ngoèo xấu xí và ngốc nghếch, nhưng ít nhất chúng sẽ không còn bị gió lùa vào những buổi chiều tối mùa hè và buổi sáng sớm mùa đông nữa.
Có Chúa mới biết từ mùa xuân đến mùa đông anh chỉ mặc chiếc áo khoác này, nhưng anh bảo đảm sẽ nhất quyết thay quần lót trong phạm vi tối đa, suy cho cùng anh cũng không muốn bị mắc phải căn bệnh tiềm ẩn khó chữa nào đấy, mặc dù…… Bị mắc bệnh hoa liễu* ở Shakhty là rất khó.
*Bệnh hoa liễu là bệnh lây truyền qua qhtd
Tố Tố đang chuẩn bị bữa sáng, Heinz ôm cô từ phía sau, không ngừng hôn lên tóc và mặt cô, “Em yêu, hôm qua em đã thức suốt đêm à? Anh không biết em lại làm nhiều việc đến vậy đấy.”
Tố Tố đập trứng gà, cho nước và muối vào, chuẩn bị làm cho anh món trứng hấp, nhưng cái ôm trơ trẽn của anh đã gây cản trở cho cô, có điều cô lại không nỡ nói ra điều đó, dẫu sao anh bạn nhỏ Heinz luôn tràn ngập niềm tin và lòng đầy háo hức phấn khởi trong chuyện giường chiếu đã phải chịu một bước thụt lùi lớn trong cuộc đời mình vào đêm qua, cô sợ làm tổn thương anh, “Tay nghề của em không được tốt, vì vậy em đã học được rất nhiều điều từ bà hàng xóm ở Moscow, mặc dù trông vẫn khá tệ.”
“Không không không, đây là những mảnh vá đẹp nhất và thanh lịch nhất anh từng thấy.”
“Giơ tay lên em rót ít nước đã………… Điều này không thể lừa được em, nhưng em tin rằng sau này sẽ tốt hơn, em sẽ cố gắng.”
“Em thực sự là sứ giả được Chúa trời phái đến, thế giới của anh vì em mà ngập tràn hy vọng.” Heinz nói những lời yêu thương cường điệu bằng thái độ chân thành nhất, anh nắm tay cô đưa lên miệng và hôn thật say sưa, vì quá mải mê nên anh không phát hiện ra những dấu kim tiêm trên đầu ngón tay cô, nhưng không sao cả, tình yêu của anh là thật, anh có thể từ bỏ tất cả vì cô, hừm…… Ngoại trừ mẹ anh và xúc xích Đức, “Em đã cứu anh hết lần này đến lần khác, mạng sống của anh là của em, bé cưng.”
Tố Tố cười trong nước mắt, cô nói: “Được rồi, em sẽ tạm thời chấp nhận, mong anh hãy tôn trọng quyền giám hộ của em.”
“Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ cố gắng hết sức.”
Cả hai đều không giải thích, nhưng cả hai đều biết mình đang hứa hẹn với nhau điều gì.
Trong lúc Heinz ăn trứng hấp, Tố Tố đứng ngay phía sau anh, tranh thủ mọi lúc để bôi thuốc lên gáy cổ, gốc tai và khóe mắt giúp anh.
“Tai anh ổn không?”
“Lúc ổn lúc không, anh không để ý nhiều nữa, đôi khi không nghe rõ cũng tốt.”
Sau khi ăn xong, anh đặt bát xuống và tán thưởng: "Ôi em yêu, cách chế biến món trứng hấp này thật đặc biệt. Tiếc thật, anh không nên ăn nhanh như thế, anh phải chậm rãi khiến mình nhớ ra trứng gà có mùi vị gì mới đúng.”
Tố Tố lại nói: “Không thành vấn đề, em đã mang một giỏ trứng gà từ Moscow đến đây, anh có thể vô tư hồi tưởng lại mùa hè này.”
Chúa ơi, rốt cuộc cô đã mang theo bao nhiêu hành lý từ Moscow đến Shakhty? Nhìn thân hình gầy gò của cô, Heinz lại đau lòng vô cùng, “Nghe này bé yêu, anh rất biết ơn vì em có thể đến đây, thực ra ở đây anh sống khá tốt, em không cần phải mang theo nhiều thức ăn như vậy, dù sao em cũng là một quý cô thanh lịch……”
“Chủ yếu là có sự giúp đỡ của Andrew.”
“Hừm…… Vậy thì lại càng không được, em phải giữ khoảng cách với những bạn học nam bụng dạ khó lường kia đi, bạn của anh trai gì chứ? Là đàn ông ai mà không biết đây chỉ là cái cớ để lấy lòng, em nhất định đừng để bị mắc lừa.”
“Anh có vẻ biết rất rõ điều này?” Tố Tố nheo mắt hỏi.
Heinz cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, Tố Tố vừa nheo mắt anh đã lập tức xếp cờ im trống* như chuột nhìn thấy mèo, anh phải duy trì hình tượng lương thiện và trung thành, tuyệt đối không được để lỡ lời chỉ vì tên ngốc Andrew kia được.
*Hành quân lặng lẽ, Hán ngữ thành ngữ, ghép vần là yǎn qí xī gǔ - 偃旗息鼓, nghĩa là xếp cờ im trống, chỉ bí mật hành quân, không bại lộ mục tiêu; sau ý chỉ ngừng chiến hoặc âm thầm chấm dứt hoạt động, hoặc ngừng làm việc gì đó
“Bé yêu, anh phải đi rồi, mặc dù anh rất muốn ở bên em mãi mãi.”
Tố Tố nói: "Trước hết anh phải có hy vọng, nhưng em cũng không muốn anh có bất kỳ gánh nặng gì. Anh hiểu ý em chứ Heinz? Em đến Shakhty không phải vì em muốn có được thứ gì đó, em chỉ muốn khiến bản thân tuyệt vọng, hoặc tìm kiếm một cơ hội khác. Em không bao giờ muốn anh phải đau khổ vì em, nếu một ngày nào đó anh thực sự không tiếp tục được nữa, em vẫn có thể hiểu anh, và vẫn mãi yêu anh……”
“Ôi em yêu, lời nói của em sẽ làm tan nát trái tim anh mất.” Anh dang tay ra, dồn hết sức lực ôm cô thật chặt, mãi đến khi cánh tay bị thương của anh bắt đầu nhoi nhói, mãi đến khi sợi dây thần kinh căng chặt của anh cuối cùng cũng đạt đến giới hạn, mắt anh đỏ hoe, nhưng cô sẽ không bao giờ trông thấy những giọt nước mắt của anh, anh bình tâm lại một lúc mới nói, “Giữa chúng ta không cần bất kỳ sự đảm bảo nào cả, em hiểu lòng anh mà…………”
Họ ôm nhau thật chặt, cùng sưởi ấm cho nhau, tại Shakhty hoang vu cằn cỗi, trên cao nguyên Siberia rộng lớn vô ngần, họ vừa cô độc, lại vừa may mắn, tình yêu vĩ đại vĩnh cửu sẽ chữa lành cho họ giữa thời đại tàn khốc và đẫm máu này.
Đương nhiên, trước khi rời đi, anh vẫn không quên hôn cô từ bệ cửa sổ, đồng thời nhắc lại với cô, “Đêm qua là tình huống đặc biệt, em đừng lo, sau này nhất định sẽ khá hơn, khá hơn rất rất nhiều.”
Tố Tố không khỏi nhếch khóe miệng, cô nhìn anh, trong mắt tràn ngập nét dịu dàng, “Em tin anh, tin anh trăm phần trăm, lần sau gặp lại, Romeo thân yêu.”
Anh không phải là hậu duệ của người Anglo-Saxon*…… Heinz ậm ừ, âm thầm lặng lẽ lẻn về doanh trại.
*Anglo-Saxon hay Anh-Sắc là một dân tộc sống tại Đảo Anh từ thế kỷ 5 CN. Họ bao gồm những người có gốc từ các bộ lạc German tới từ lục địa châu Âu, và những cư dân bản địa tiếp nhận một số khía cạnh của văn hóa và ngôn ngữ Anglo-Saxon
Hầu hết mọi người vẫn còn đang ngủ, Karl nằm ngay bên cạnh anh, ngay khi anh vừa nằm xuống, Karl bất chợt mở mắt ra, khiến Heinz sợ hãi toát cả mồ hôi trán.
Karl thì thầm: “Chỉ huy, anh đi gặp mẹ ư?”
“Ừ.”
Anh đáp lại qua loa.
Nhưng Karl vẫn đeo bám không buông, "Anh ngủ với mẹ à?”
Heinz xoay người lại trừng mắt nhìn anh, “Im mồm!”
Karl càng thêm chắc chắn, “Nhất định hai người đã ngủ với nhau rồi, ôi người mẹ đáng thương của tôi, trông cô ấy sạch sẽ như thế, ngàn vạn lần đừng để bị lây rận từ anh.”
“Chỉ huy, chấy rận và anh đã yêu nhau rồi, chúng nó sẽ không rời đi dễ dàng đâu.”
“Đồ ngu ngốc, câm miệng lại cho tôi!”
Lời nói của Karl luôn tỏ tường, Tố Tố thực sự đã bị lây rận, những con rận bé nhỏ ấy đang hoành hành trên làn da mỏng manh của cô, để lại hàng loạt vết sưng đỏ li ti.
May mắn thay, cô vẫn còn giữ rất nhiều phấn rệp có công lực cao, vì vậy cô đã vào phòng tắm thường xuyên hơn, Heinz cũng rất nhiệt tình đun nước nóng cho cô, mặc dù anh không dám nói với cô rằng trong “Đống củi” này có rất nhiều người chết.
Gần đây anh đang lên kế hoạch lấy lại vinh quang của mình, nhưng tên Andrew đáng ghét và bọn Ivan mù chữ độc ác ngu xuẩn ấy đã phá hỏng mọi thứ, đầu tiên sẽ bám lấy Lili Marleen của anh suốt cả ngày, sau đó lại điên cuồng bám lấy anh —— hoặc là yêu cầu anh dẫn cả đội xuống hầm mỏ, hoặc là bảo anh kéo xe tải chở phương tiện, khá lắm nhóc con, nhiều lần vào nửa đêm, bọn Ivan không ngủ mà lại vác súng trên vai ra lệnh cho anh làm thế này thế nọ, hơn nữa việc này còn xảy ra nhiều lần ngay trước phòng thư ký, điều đó khiến anh tức giận vô cùng, anh không muốn để Tố Tố nhìn thấy cảnh tượng anh bị đánh đập và bị bắt làm nô lệ quanh năm.
Nàng Lili Marleen của anh đã đủ đau khổ rồi, anh khẩn cầu Chúa, đừng khiến cô buồn phiền thêm nữa.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ tìm được cơ hội trước khi nhóm sinh viên rời khỏi Shakhty, trong lúc mọi người đều đang ngủ say, anh đã lẻn vào phòng tắm, bắt được cô gái duyên dáng và quyến rũ nhất đêm nay.
“Tắm cùng nhau chứ?” Heinz lột trần nửa thân trên, nói với thân hình nhỏ nhắn đầy mê hoặc bên dưới vòi hoa sen.
Tố Tố không đáp, cô vẫn còn ngượng ngùng, nghĩ rằng mình không nên nói gì vào lúc này.
Heinz mỉm cười ôm cô từ phía sau, làn nước ấm làm quần anh ướt sũng, anh áp sát vào da cô, hôn thật chậm từ sau gáy cho đến đôi môi mềm mại ấy, siết chặt lấy cô bằng đôi cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, không cho cô chút cơ hội trốn thoát nào, “Em yêu, để anh nhìn em thật rõ nào……”
“Đừng…… Đừng như vậy……”
Ánh mắt anh nóng rực, chứa đựng cả nỗi mê mẩn, khiến toàn thân cô nóng bừng bừng.
Khi bị ngập trong làn nước, trông cô lại càng yếu đuối đáng thương hơn.
Heinz không ngừng hôn cô, liên tục thì thầm, “Em yêu, em đẹp đến nao lòng.”
Lần này cho vào Tố Tố vẫn cảm thấy hơi đau rát, nhưng cô đã có thể thích nghi dần, và Heinz cũng không phụ sự mong đợi mà kiên trì được mười lăm phút……
Ít nhất vẫn tiến bộ hơn lần đầu tiên rất nhiều, Heinz tự an ủi mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT