“Quý cô xinh đẹp, xin hỏi em có đồng ý khiêu vũ cùng anh không?”
“Ha ha, chạy mau, đừng để Hermann nhìn thấy.”
“Ôi, ôi, bé cưng, em cũng thật nóng bỏng, em sẽ nhanh chóng làm tan chảy anh mất……”
Cô nằm trên giường anh, mơ về cảnh tượng bọn họ đã từng khiêu vũ bên bờ sông Seine, anh đội mũ lưỡi trai, giống hệt một học sinh hư trốn học, kéo cô trốn thoát khỏi đám người, hôn hít nhau trong một con ngõ vắng vẻ, để lại thứ tình yêu mãnh liệt nhưng đầy dịu dàng ở một góc phố yên tĩnh ở Paris, nơi không ai có thể làm phiền họ.
Tố Tố mở mắt, chợt nở nụ cười rạng rỡ, cô hạ quyết tâm, nhất định phải kiên cường bất khuất, đây chính là sự kiên trì mà tổ quốc và các bậc cha chú đã trao cho cô.
Abby đã đặc biệt đến tiễn cô khi cô rời đi, cô gái trẻ tỏ vẻ ghen tị và tiếc nuối trên con phố Kaufinger vào buổi chiều tà, cô nhìn Tố Tố và nói: “Cô sẽ đi tìm anh ấy, đúng không?”
Tố Tố mỉm cười gật đầu, “Cảm ơn cô vì đã chăm sóc anh ấy tại bệnh viện, anh ấy không phải là một bệnh nhân tốt tính.”
Abby kiên quyết phủ nhận, trong mắt cô lộ ra vẻ quật cường như một chú bê con, “Không, anh ấy là người tốt nhất mà tôi từng gặp.”.
||||| Truyện đề cử:
Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||
Tố Tố nghe xong cũng không vội trả lời, cô chỉ kéo vạt áo, lẳng lặng mỉm cười nhìn Abby bên dưới ánh mặt trời lười nhác.
Abby nén nước mắt, cúi đầu nói: “Tôi biết tất cả mọi người đều đang phán xét anh ấy, nhưng anh ấy là anh hùng của tôi, cả Quốc trưởng cũng vậy!”
“Chiến tranh kết thúc rồi, thế giới không còn cần đến anh hùng nữa.”
“Không, cô sai rồi, chiến tranh sẽ không bao giờ kết thúc, chỉ cần mối hận thù của chúng ta còn tồn tại.”
“Tôi phải đi rồi, sân bay không ở gần đây đâu.” Tố Tố đeo túi lên, nghiêng người đi vòng qua Abby, tiến về phía trước, “Tạm biệt, Abby.”
“Cô sẽ đưa anh ấy về chứ?” Abby đứng ngược chiều nắng ở ngã tư đường, cô túm chặt góc áo, chờ đợi câu trả lời.
Tố Tố không quay đầu lại, cô nhìn con đường trải dài phía trước, thấp giọng nói: “Có thể có…… Có thể không……”
“Anh ấy yêu cô!”
Từ xa, Abby dưới ánh nắng ngược lớn tiếng nói, “Anh ấy yêu cô…… vô cùng vô cùng yêu cô……” Những lời tiếp theo cô không thể thốt ra trọn vẹn, Abby mất đi điểm tựa nội tâm, cô bỗng bật khóc thật thảm thiết, đứng một mình giữa ngã tư lạnh lẽo quạnh vắng, nước mắt tuôn rơi khắp mặt, mãi cho đến khi có một người lính Mỹ chạy ngang qua, huýt sáo với cô trên chiếc xe jeep, “Chào quý cô, ai đã làm em buồn thế?”
Không một ai hiểu được lòng cô.
Không một ai.
Vào ba giờ chiều, máy bay quay trở lại Paris được cất cánh đúng giờ, Tố Tố và Trung úy White lại gặp nhau, đối phương nhìn cô từ trên xuống dưới với một nụ cười nghiền ngẫm, "Tâm trạng của cô có vẻ rất tốt, tìm được người cô muốn tìm rồi ư?”
“Vẫn chưa, tuy nhiên…… Chúng ta cũng nên giữ hy vọng, không phải sao?”
“Đúng thế.” Trung úy White nhún vai, xoay người quay trở lại chỗ ngồi của mình. Tố Tố cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể mỏi mệt, cô nhắm mắt lại, suy nghĩ lần nữa về kế hoạch đã vạch ra vào tối qua, kiểm tra xem mình có bỏ sót điều gì không.
Kế Văn Lương đến sân bay đón cô, thấy cô vẫn khỏe mạnh và tinh thần ổn định, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, Tố Tố nói đùa với anh, “Thưa anh Kế, em cũng chẳng phải đi xuống địa ngục.”
Kế Văn Lương cầm lấy túi xách của cô, cau mày nói: “Vâng, cô Thịnh, lúc ấy em đã cách địa ngục hai mươi km đấy.” Cách Munich hai mươi km là khu vực do Liên Xô chiếm đóng, và các quan chức của Trung Hoa Dân Quốc cũng không thân thiện với chủ nghĩa Bolshevik.
Do bị đình chỉ học tập trong thời gian chiến tranh nên cuối năm Tố Tố đã tốt nghiệp thành công, đồng thời thông qua các kênh đặc biệt của đại sứ quán, cô một lần nữa liên lạc được với Thịnh Tư Niên đang ở Liên Xô, nhưng hiện giờ người anh họ thân thiết nhất của cô, cũng là một người thực hành vĩ đại Bolshevik lại đang ở Moscow.
Điều kỳ lạ là, trước đây anh ấy đã mời cô đến du học ở Leningrad vô số lần, nhưng khi Tố Tố thực sự nộp đơn xin vào đại học Moscow để tiếp tục đào tạo chuyên sâu, cô lại bị Thịnh Tư Niên từ chối quyết liệt —— "Em tuyệt đối không được đến, tuyệt đối không được” “Nếu em vẫn còn chút lý trí thì hãy từ bỏ ý định này đi”.
Nhưng việc mà Thịnh Vĩnh Ái muốn làm, cho dù là Thịnh Tổ Uẩn có mặt trực tiếp cũng không ngăn cản được, huống hồ là một lời nhắn đến từ Thịnh Tư Niên?
Tháng 4 năm 1946, Tố Tố thuận lợi nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Moscow, kèm theo phông thư, cô nhận được một vé tàu đi từ Amsterdam đến St. Petersburg thông qua biển Baltic —— một chuyến tàu thuận buồm xuôi gió của Liên Xô.
"Em điên thật rồi, ngài Thịnh đã nhiều lần gọi điện đến, bảo em về nước gấp……”
“Bố chỉ muốn em trở về Nam Kinh để kết hôn với Chung Tử Thao mà thôi, nhưng thời thế thay đổi rồi, em có cuộc sống của riêng em.”
“Đi Liên Xô chính là cuộc sống riêng của em đó à? Em muốn làm gì? Cách mạng đi đường vòng sao?” Kế Văn Lương với tư cách là người được ngài Thịnh ủy thác, mối quan tâm của anh đã vượt quá giới hạn.
Đối mặt với Kế Văn Lương gần như tức đến hộc máu, Tố Tố chỉ nhìn anh, mím môi cười đầy ôn hòa, cô tựa như một chiếc lông vũ nhẹ tênh, càng sốt sắng, sẽ càng không bắt được, “Em đã mua vé tàu rồi, ba ngày sau xuất phát.”
“Em ——”
“Ngài Lưu đang học tập ở Moscow trong thời gian này, em sẽ nhờ anh ấy giúp đỡ.”
“Sớm biết vậy anh đã không để em tài trợ cho anh ta, một lũ cộng sản cuồng tín mất trí.” Đối lập với Tố Tố ôn tồn điềm tĩnh, Kế Văn Lương trông rất lo lắng, anh chỉnh lại kính, chống một tay lên eo, “Tình hình trong nước không được ổn, em không quay về cũng phải.”
“Em nghe nói sẽ có đánh nhau?”
“Đúng vậy, bọn cướp đỏ đang hoành hành.”
“Tất cả là do sự tham nhũng của Đảng và nhà nước.”
“Cô Thịnh!” Giọng điệu của Kế Văn Lương đã kèm theo cảnh cáo, “Đừng quên thân phận của em, anh không biết ngài Thịnh sẽ giận đến mức nào nếu nghe được những gì em nói đâu đấy.”
“Em đang nói sự thật, bố em tung hoành trên thương trường, nhất định phải có chí khí và lòng can đảm để lắng nghe sự thật.”
“Anh không tranh luận với em về chính trị nữa.” Kế Văn Lương xoay người vùi đầu vào đống công văn, giả vờ bận rộn, “Tối nay anh nhất định sẽ gửi điện tín thông báo với ngài Thịnh.”
“Vậy thì anh hãy bảo với bố em rằng, em sẽ đến Moscow tìm Tư Niên…… Và cả chồng em……”
“Thịnh Vĩnh Ái!”
“Ngày mai em sẽ đến nhận bao lì xì.” Cô chớp chớp hai mắt với Kế Văn Lương đang choáng ngợp, vui vẻ chạy ra cổng lớn đại sứ quán.
Sáng sớm ngày thứ ba, Kế Văn Lương chán nản đến nhà giáo sư Boulanger, Tố Tố đang thu dọn hành lý trên lầu, Antony vẫn chưa về, nhưng tâm trạng của bà Boulanger lại đang rất tốt, vì bà ấy đã có một đối tượng mới để chán ghét —— đám lính Mỹ tầm thường và không đủ năng lực.
“Tiếng Anh của Mỹ nghe thật khó chịu làm sao, mỗi một câu đều nghe như đang cãi nhau vậy, tôi sẽ rút lại lời phàn nàn về Anh Quốc, đám người Mỹ này mới thực sự là những kẻ thô bỉ. Ngài Kế, anh nghĩ sao?”
“Thưa bà, bà luôn có tầm nhìn thật độc đáo.”
Bà Boulanger vui như mở cờ trong bụng.
Hừ, thật là một nhà ngoại giao lém lỉnh và xảo quyệt.
Tố Tố mời anh ngồi vào bàn làm việc, hành lý của cô rất đơn giản, ngoài quần áo ra còn có sách vở, và tất nhiên, còn có "Cà phê thật" chỉ có thể lấy được ở đại sứ quán.
Kế Văn Lương mở điện tín nhận được vào tối qua ra, đặt nó lên bàn, “Ngài Thịnh nói…… Nếu em đã quyết định đi, ông ấy sẽ gửi ba nghìn đô la Mỹ cho em, đồng thời liên hệ với nhân viên đại sứ quán ở Moscow, nếu cần thiết em có thể nhờ đại sứ quán giúp đỡ.”
Tố Tố cầm lấy bức điện tín, nội dung đúng như Kế Văn Lương đã nói, nhưng cuối cùng còn có một câu “Chúc con may mắn”, trông giống chữ viết tay của mẹ cô hơn.
“Em có một người mẹ tốt.” Kế Văn Lương bất lực nói, “Đặc biệt là ông nội và người chú có liên quan sâu sắc với chính phủ Trùng Khánh.”
“Anh Kế……” Tố Tố nhìn Kế Văn Lương đang ủ rũ chán nản, không khỏi bật cười, cô vươn tay đòi bao lì xì từ anh, “Quà của anh đâu?”
Kế Văn Lương lắc đầu, đưa cho cô một phong bì đựng đô la Mỹ và nói: “Ngoài thuốc lá Camel, anh còn đổi sang đồng Rúp cho em.”
“Cảm ơn, cảm ơn anh đã chiếu cố em nhiều năm như thế.”
“Anh cũng không phải…… Chỉ nể mặt ngài Lương.”
“Anh là một người tốt.”
“Em có ý gì? Thế giới này vẫn luôn thiệt thòi với người tốt, bao dung với người xấu.”
Tố Tố nghiêng người, gấp chiếc áo khoác màu đen lại và cho vào vali, Kế Văn Lương hỏi: “Chuyến tàu vào lúc mấy giờ? Anh sẽ đưa em đi.”
“12 giờ.”
“Được rồi.”
Không ai nói gì nữa cả.
Tại nhà ga tàu hỏa Paris đông đúc người đến người đi, Tố Tố vẫy tay chào tạm biệt Kế Văn Lương, năm nay cô 26 tuổi, sinh sống tại Pháp được tám năm, sau khi trải qua chiến tranh và tái sinh, lại phải vẫy tay chào tạm biệt Paris vào thời khắc hòa bình, chào tạm biệt cả Kế Văn Lương, gia đình Boulanger, cùng với Viola đã biến mất.
Một hơi còi vang lên, tàu hỏa lao ầm ầm về phía trước, để lại tuổi xuân và mối tình đầu của cô ở Paris —— một thành phố được bao phủ bởi những tán cây ngô đồng.
Lên tàu từ Amsterdam, băng qua biển Baltic để đến St. Petersburg, sau đó lại chuyển sang tàu hỏa, ô tô, cuối cùng cô đã đến được Moscow trong trí tưởng tượng.
Tại nhà ga trung tâm Moscow, Tố Tố đã tìm thấy Thịnh Tư Niên từ xa trong đám đông, một chàng trai thon gầy với đôi mắt và mái tóc đen láy, phía sau anh còn có một anh chàng người Nga cao ráo tuấn tú, thế nhưng anh chàng này đã chào hỏi Tố Tố trước Thịnh Tư Niên một bước, “Xin chào, đồng chí Yevgenia xinh đẹp, anh là Andrew, là bạn cùng lớp và là đồng đội của Alexander.”
“Xin chào.” Tố Tố bắt tay với Andrew.
Andrew tươi cười rạng rỡ, "Em xinh đẹp như trong thần thoại vậy.”
“Cảm ơn lời khen của anh, em nhớ Alexander cũng đã nhắc đến anh trong thư……”
“Ồ? Anh ta đã nói gì thế? Anh nghĩ là không có điều gì tốt đẹp cả.”
Thịnh Tư Niên hành lễ chào Tố Tố, cúi đầu hờn dỗi, im lặng đi thẳng một mạch về phía trước.
Andrew thì thầm với cô: “Đừng lo lắng, Alexander vẫn luôn là một người khó nắm bắt, có lẽ uống chút Vodka vào là sẽ ổn ngay.”
Tố Tố cười gật đầu, “Em cũng nghĩ vậy.”
“Tối nay chúng ta uống rượu không?”
“Nếu như anh muốn tự mình hoàn thành bản báo cáo dài ba mươi trang.” Thịnh Tư Niên quay đầu lại, lạnh lùng đưa ra lời cảnh cáo.
“Tất nhiên là không rồi, tôi cần sự hỗ trợ từ anh, Alexander.” Andrew nháy mắt với Tố Tố, tựa như một cậu bé tinh nghịch.
Thịnh Tư Niên tạm thời sắp xếp cho Tố Tố ở lại một khách sạn gần đại học Moscow, sau khi Tố Tố hoàn thành thủ tục đăng ký phức tạp và dài dòng trước quầy lễ tân, cô trở về căn phòng rộng đến thái quá, “Ôi Chúa ơi, cuối cùng cũng có thể đánh một giấc thật ngon rồi.” Cô hoan hô một tiếng rồi ngã nhào lên chiếc giường lớn êm ái sang trọng.
Một tiếng bịch lớn vang lên, Thịnh Tư Niên đập mạnh chiếc vali lên bàn làm việc bằng gỗ óc chó, “Em chưa nhận được lời hồi âm từ anh sao?”
“Nhận được rồi.” Tố Tố ghé lên gối đầu, thản nhiên thừa nhận.
“Rốt cuộc là em muốn làm cái quái gì thế?”
“Em chỉ đến đây để đi học.”
“Có thật là chỉ để học thôi không?”
“Có thể cho là vậy.”
“Đừng tưởng anh không biết em nộp đơn vào ngành gì.” Anh siết chặt tay trong cơn giận dữ.
Chỉ có Tố Tố từ đầu chí cuối vẫn điềm nhiên ung dung, “Em có sở thích mới, hơn nữa mẹ em cũng đã đồng ý.”
“Ngay cả thím cũng náo loạn cùng em.”
“Anh ba, mẹ em là trưởng bối của anh, anh phải cẩn trọng lời nói đi.”
“Đừng ngăn cản anh bằng những lời này, anh đã gửi điện tín cho chú tư rồi, anh thu xếp cho em đi Mỹ. Ngay ngày mai, chậm nhất là ngày mai anh sẽ đưa em đi.”
“Anh biết đấy, em sẽ không đồng ý đâu.”
“Thịnh Vĩnh Ái! Em đừng xem anh là kẻ ngốc!”
Tố Tố bỗng ngồi thẳng người dậy, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, hỏi: “Anh ba, có phải anh đã…… Đã biết được điều gì đó…… Anh…… Từng gặp anh ấy rồi đúng không?”
“Anh không hiểu em đang nói gì.” Thịnh Tư Niên quay đầu đi, né tránh ánh mắt của cô.
Cô cười nhạt, nói đầy vẻ chắc chắn, “Anh đã gặp anh ấy rồi, đúng không?”
Thịnh Tư Niên đứng tựa vào tường, không đáp.
Tố Tố nói tiếp: “Không thành vấn đề, em sẽ tìm ra anh ấy, chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa.”
“Em điên rồi! Em biết anh ta là ai không hả?”
“Em biết, em biết rõ hơn bất kỳ ai khác.” Cô nói một cách kiên định, mang đầy vẻ cảm thương. Không ai nghe thấy tiếng khóc, cũng không ai trông thấy nước mắt, nhưng nỗi đau buồn lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và lòng quyết tâm, lại càng nặng nề hơn bao giờ hết.
Hồi lâu sau, Thịnh Tư Niên thở hắt một tiếng, cuối cùng cũng chịu thua, “Đúng vậy, anh đã gặp anh ta hai lần.”
“Ở đâu?”
“Ukraine và Moscow.”