Tố Tố lớn lên trong một đại gia tộc phức tạp từ khi còn nhỏ, điều này đã hình thành nên tính cách hiền thục và bền bỉ của cô, cũng như sự quan tâm đối với thói quen của những người xung quanh. Điểm này khiến cô nhận được rất nhiều lời khen ngợi và lòng yêu mến, ngay cả bà Boulanger đáng sợ cũng bị ngọn lửa dịu dàng của cô thu phục, huống hồ là Viola -- dưới sự trợ giúp của Tố Tố, cô đã trở thành một đầu bếp người Pháp phụ trách cho bữa trưa hôm nay.

Tuy nhiên sự việc là như thế này, bữa trưa dù có ngon đến đâu thì cũng không thể mở tiệc ngay được, nguyên nhân là vì trên lầu vẫn còn một gã già quái gở lập dị sống một mình đang chờ đợi được cứu rỗi.

Hermann dang hai tay ra, bất lực nói: "Xem ra tôi chỉ có thể đi gõ cửa cầu xin sự tha thứ thôi, mặc dù tôi cũng không biết tôi sai ở chỗ nào." Anh vừa đi vừa phàn nàn, "Lạy Chúa, cớ sao tên Heinz này còn khó hầu hơn cả phụ nữ cơ chứ."

Tố Tố đặt tạp dề xuống, nhẹ giọng nói với Viola, "Tớ lên xem sao." Cô cũng theo sau Hermann đi lên cầu thang.

Hermann gõ cửa một hồi, vô cùng kiên nhẫn mà khuyên nhủ, "Thằng khốn Heinz, anh bị mất bình tĩnh vì chuyện gì vậy hả? Nếu anh ghen tị với tôi và Viola, tôi hứa trong tối nay sẽ lập tức tìm cho anh một cô nàng Pháp trẻ trung xinh đẹp."

Bên trong cánh cửa vang lên tiếng sư tử gầm thét, "Cút đi, để tôi yên!"

Biểu hiện cáu gắt của Heinz càng thêm khẳng định phỏng đoán của Hermann, vì vậy anh quyết định, "Tôi bảo này người anh em, nếu anh không chờ nổi thì bây giờ tôi sẽ lập tức gọi một cô gái lên lầu cho anh --"

"Cút khỏi đây đi --" Heinz mở rầm cửa, thứ chào đón anh không phải là gương mặt nhếch nhác của Hermann, mà là đôi lông mày hơi nhíu lại của Lili Marleen, mắt cô đen sẫm, sáng trong, ẩm ướt, mang theo nét thần bí và dịu dàng của phương Đông, phản chiếu rõ nét mặt đần độn của anh.

Ôi, điều này thật tệ hại.

Heinz bị đông cứng cực nhanh, tựa như pho tượng David ở Florence, vẫn đứng thẳng bất động tại Quảng trường Tòa thị chính.

"Thưa ngài Thiếu tá, ngài thực sự không định dùng bữa trưa sao?" Tố Tố hỏi vô cùng trịnh trọng, mỗi một từ ngữ, mỗi một cách xưng hô đều mang đến sự xa cách.

Hermann cười xấu xa, trêu chọc: "Đương nhiên rồi, tôi nghĩ anh ta cần lời ru của mẹ hơn đấy."

"Tại sao lại không?" Heinz cất cao giọng, đầy vẻ uy lực, như thể đang phát biểu trên sân khấu, "Tôi vô cùng mong chờ, quý cô Thịnh xinh đẹp."

Rất tốt, Thiếu tá Heinz một ngày trước vẫn còn bị líu lưỡi, lúc này cuối cùng cũng phát âm chính xác, sự tiến bộ này rất rõ ràng, tất cả là do anh đã luyện tập nhiều lần trong khi say khướt và nằm mơ trên giường của cậu bé Bonnet.

Thế nào, âm uốn lưỡi của anh có phải đã mang theo vẻ sang trọng của quý tộc Junker cùng với sự cám dỗ chết người của một sĩ quan Đức hay không, khiến người khác không thể cưỡng lại cũng không thể cự tuyệt, phải biết rằng, bất cứ cái tên dài hay một cái họ cổ nào phát ra từ lưỡi của anh, cũng là một vinh dự tuyệt vời cho chủ nhân của cái tên ấy.

Nhưng, cũng đừng quá cảm động, Isabelle, ồ, không, quý cô Thịnh, em là người đặc biệt, người đặc biệt duy nhất.

Anh nhướng mày, nhếch miệng nhìn cô, cho cô một nụ cười phổ biến khắp Châu Âu.

Tố Tố vội vàng cúi đầu, cô phải tập trung cao độ mới có thể nhịn cười. "Được rồi, vậy chúng tôi sẽ đợi anh trong phòng ăn."

Ngọn lửa cháy nhen nhóm trên đỉnh đầu anh đã bị hình bóng của Tố Tố dập tắt, gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi đến, như đưa anh đến vùng đất băng giá Siberia.

Ôi, tất cả là do lũ Slav đáng chết bẩn thỉu đó, khiến anh chỉ còn 23 ngày, à không, chỉ còn 22 ngày để nói lời từ biệt với Lili Marleen.

Hermann cố gắng đánh thức anh, "Cầm lòng một chút đi Heinz, ánh mắt của anh tựa như con sói đói khát ba ngày trời vậy, dù các cô nàng có táo bạo đến đâu cũng sẽ bị anh dọa chạy mất thôi."

"Thật vậy à?" Heinz sờ lên mặt mình, lộ rõ vẻ bối rối và nghi hoặc. Vẻ mặt này thật đáng yêu làm sao, khiến Hermann cũng không kìm được mà muốn vuốt ve mái tóc ngắn màu vàng óng của Heinz, và đương nhiên, anh đã bị tên Heinz ngạo mạn ngất trời này chặn lại giữa đường.

Hermann cười đến mức không đứng dậy nổi, "Tôi bảo này Heinz, thật sự là anh nên đứng trước gương soi thử mà xem, nhìn xem vẻ mặt vừa rồi của anh trẻ con đến cỡ nào, tôi rất tò mò, trước khi nhập ngũ có phải mỗi đêm anh đều ôm chặt tay quý bà bá tước để nghe khúc hát ru ngủ đúng không."

"Cút." Heinz bảo vệ mái tóc của mình, giơ chân đá vào mông Hermann, "Hermann, đồ thối tha khốn kiếp!"

Khi đồng hồ điểm đến một giờ, Heinz thay một chiếc áo sơ mi trắng, chải chuốt kỹ lưỡng mái tóc ngắn rồi mới xuống lầu. Anh bước đi thật thong dong, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước đến trước bàn ăn đối diện với Viola và Tố Tố, cúi người hành lễ, "Chiều tốt lành, các quý cô."

Thật giống một quý ông bước ra từ lâu đài cổ, Viola thầm nghĩ.

Tên nhóc này thật khéo giả vờ, Hermann giũ khăn ăn, nhìn về phía Heinz với nụ cười xấu xa trên mặt.

Tố Tố vội cúi đầu, bỏ lỡ ánh mắt khiến người ta đau đầu từ phía đối diện.

Hermann thực sự là một người bạn tốt, Tố Tố vô cùng biết ơn anh. Có anh ở đây, trên bàn ăn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ khoảng trống nào. Anh hết lời khen ngợi tài nấu nướng của Viola, và tất nhiên vẫn không quên cảm ơn sự giúp đỡ từ Tố Tố. Vừa khiến các quý cô bật cười, vừa có thể tán gẫu với Heinz về chút động thái ở tiền tuyến, đương nhiên đó đều là một số thông tin công khai không hề tầm thường cũng không quá nghiêm trọng.

Bầu không khí bữa trưa thật dễ chịu, mắt Hermann rơi vào món ăn Trung Quốc duy nhất trên bàn, "Tôi biết món này, bọn tôi đã từng ăn nó khi đóng quân ở Reims, cái tên rất đặc biệt, tôi nhớ nó được gọi là 'Anh yêu em'."

"Khụ khụ khụ......" Heinz sặc sụa vì bắp cải tím, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên một màu đỏ bừng, không ngừng ho khan.

Viola rõ ràng là người cổ động nhiều nhất, hai mắt cô sáng lên, nhìn Hermann bằng ánh mắt thâm tình đầy chân thành, "Thật vậy sao anh yêu, có một món ăn mang tên lãng mạn đến thế cơ á? Người Trung Quốc thật đáng yêu."

Tố Tố liếc mắt lên bàn ăn, thứ mà họ đang tranh luận sôi nổi chỉ là một đĩa cà tím xào thơm ngon. Heinz lấy khăn ăn che miệng, vẫn còn chưa ho xong.

"Uống chút nước đi, Heinz." Hermann ân cần vỗ lưng anh, "Người anh em đáng thương của tôi, từ lúc trở lại Paris, đầu óc đã hỏng bét, thân thể cũng hỏng bét theo, đúng là xui xẻo tột cùng mà."

Heinz nhân cơ hội trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt xanh đục ngầu, tỏ vẻ phản đối nghiêm trọng. Tố Tố đi vào bếp rót một cốc nước ấm, đặt xuống trước mặt Heinz, "Uống nước xong sẽ thấy dễ chịu hơn."

Heinz nhanh chóng nói cảm ơn bằng tiếng Pháp, bưng cốc thủy tinh uống sạch thứ nước thánh của thiên thần, kể từ giây phút này trở đi, mọi tâm trạng vụn vỡ sau khi say rượu giữa đêm khuya của anh đều đã được khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Đương nhiên, điều này sẽ bóp chặt lồng ngực anh một chút, dù sao cõi lòng anh cũng đã tan nát rất nhiều lần rồi.

Điều đáng sợ anh không ngờ được chính là, Tố Tố sau khi ngồi xuống vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với Hermann: "Còn một món khác, gọi là gongbaojiding, người phục vụ ở Reims có nhắc đến nghĩa của món này không?"

"Tất nhiên rồi." Hermann trả lời quá nhanh, vì vậy mà Heinz cũng không có cơ hội ngăn cản, "Nghĩa là lấy anh nhé. Nói thật, tôi cho rằng người Trung Quốc lãng mạn hơn người Pháp nhiều, dù chỉ với một món ăn cũng có thể dùng để diễn đạt tình yêu. Em nghĩ sao? Em yêu."

Viola gật đầu, "Giống như Isabelle vậy, xinh đẹp lại còn bí ẩn, em rất sẵn lòng làm bất cứ điều gì lãng mạn cho cậu ấy."

Hermann ôm ngực, "Ôi, em yêu dấu, anh thật đau lòng khi nghe em nói như thế."

Viola vui mừng khôn xiết, "Vậy thì anh nên ăn một miếng 'Em yêu anh' để lấp đi nỗi đau ấy."

Trên bàn ăn tràn ngập những tiếng cười vui vẻ giữa Hermann và Viola, Heinz lại cảm thấy hối hận sâu sắc giữa tiếng cười này, sớm biết như thế, anh nhất định sẽ không rời khỏi phòng ngủ, càng không mở cửa phòng. Anh đang bị cười nhạo, bị lăng nhục, mối tình đầu đáng thương của anh đang bị cơn gió lạnh tàn nhẫn dập tắt.

Nhưng anh lại vô tình để ý thấy Lili Marleen ngồi đối diện mình đang cúi đầu cất giấu một nụ cười, nụ cười này tựa như những bông hoa tulip nở rộ trên đỉnh Jungfrau, khiến người ta không thể bỏ lỡ. Giây tiếp theo, khóe mắt cô được nâng lên, mang đến cho anh vẻ dịu dàng dễ gần cùng với vị ngọt của gió xuân.

Lạy Chúa, vô số đóa hoa diên vĩ thơm ngát đang nở bung trên lưng anh, nỗi phấn khích của anh không thể diễn tả bằng lời, cảm giác này còn mông lung hơn cả việc được trao huân chương chiến đấu.

Anh muốn hò hét, muốn chạy điên cuồng trên cánh đồng tuyết Siberia, muốn trèo lên dãy Alps, muốn chỉ huy sư đoàn thiết giáp 101 trên chiến trường mặt trận phía đông để phá tan hàng phòng ngự vũ trang của người Slav......

Heinz rất chắc chắn rằng, Chúa trời tạo ra Lili Marleen chính là để tra tấn anh vô cùng vô tận.

Đúng vậy, chắc chắn là như thế.

Bữa trưa kết thúc trong bầu không khí phấn khởi, Hermann đề nghị ra ngoài đi dạo, Heinz đang định từ chối thì nghe thấy Tố Tố nói: "Thích hợp để vận động, điều này không tồi chút nào."

Viola cũng rất hào hứng, "Tôi biết gần đây có một vườn hồng Julie Gravero rất đẹp, mọi người thấy thế nào?"

Hermann đương nhiên đồng ý, nhưng dường như không ai để ý đến ý kiến cá nhân của Heinz.

Anh tựa như một cái gai, một gã già độc thân không ai quan tâm, mỗi khi lên tiếng đều sẽ bị chối bỏ.

Sau khi đến vườn hồng, Viola và Hermann nhanh chóng bị Tố Tố và Heinz bỏ lại, cặp đôi trẻ yêu đương cuồng nhiệt này chỉ biết nấp giữa những bụi hoa hồng, ngoại trừ hôn nhau thật thắm thiết thì không có ý định làm chuyện gì khác.

Heinz và Tố Tố bước đi song song với nhau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, từng đóa hoa hồng đang nở rộ, đây là một khung cảnh và bầu không khí vô cùng tuyệt mỹ, nhưng anh lại có hơi hồi hộp, nói đúng hơn là -- cực kỳ hồi hộp, cực kỳ cực kỳ hồi hộp.

"Alexander là anh họ của tôi, anh ấy đang theo học tại đại học St. Petersburg, bọn tôi thỉnh thoảng vẫn trao đổi thư từ."

"Cái...... Cái gì?"

Lời giải thích đột ngột của Tố Tố đã khiến anh không thể hồi phục tinh thần, anh vốn nghĩ rằng cô đang giận anh, thậm chí là chán ghét đến tột cùng, xét cho cùng thì anh cũng đã từng ngu ngốc đưa ra vô số lời nhận xét đáng sợ về thành phần chủng tộc ngay trước mặt cô. Nhưng cô lại bảo với anh rằng, gã Slav khốn kiếp mà cô đã trao đổi thư từ...... Không không không, một người Trung Quốc đáng yêu và là anh họ của cô, chứ không phải một vị hôn phu khó hiểu hay một người tình vô căn cứ nào đó.

Chúa ơi, anh biết cô đã sớm có cảm tình sâu đậm với anh, mấy ngày nay nhất định cô đã phải vượt qua sự mất ngủ và nỗi đau khổ, cố gắng tìm cơ hội để giải thích với anh, nhìn mà xem, đây chính là bằng chứng --

"Khụ khụ......rõ ràng vấn đề này đã được Vệ quốc quân điều tra rồi." Heinz đặt một tay ra sau lưng, tay kia nắm chặt thành quyền, đặt lên môi giả vờ hắng giọng, "Cảm ơn vì lời thú nhận của em, quý cô Thịnh."

Tố Tố ngẩng đầu nhìn anh, không khỏi bật cười.

Trong mắt Heinz, ánh mắt của Tố Tố ngập tràn gợn sóng của con sông Seine, nụ cười cô tựa như gió xuân, tựa như mật ngọt, luôn khiến anh không thể cưỡng lại được.

"Em đang cười gì vậy?" Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, cố gắng nói chuyện với cô bằng những từ ngữ bình thường nhất.

"Không có gì." Tố Tố lắc đầu, nụ cười của cô thật bí ẩn khó lường, "Chỉ là cảm thấy ngài Thiếu tá đôi lúc cũng rất đáng yêu."

"Thật sao?" Vừa dứt lời anh đã lập tức hối hận, dáng vẻ cất cao giọng háo hức lạ thường này của anh không khác gì một con gà tây đang la hét rồi bay tán loạn.

Chết tiệt thật, anh phải làm hòa một ván thôi, anh phải khiến cho Lili Marleen biết rằng, anh tuyệt đối không phải một kẻ tâm thần bị mất kiểm soát cảm xúc, những xúc cảm thăng trầm của anh cũng là do cô mà ra, ôi, Lili Marleen xinh đẹp, khiến người ta phải đau lòng.

Heinz nhanh chóng nghiêm mặt, trang trọng nói: "Tôi không thể không nhắc nhở em, thưa quý cô, liên kết Thiếu tá Đế quốc với từ ngữ đáng yêu, là không đúng."

"Rất không đúng." Anh nhấn mạnh lần nữa.

Tố Tố vẫn mỉm cười, tiếp tục bước về phía trước, căn bản không hề bị gương mặt nghiêm nghị cứng đờ của anh dọa sợ.

Heinz càng thêm thất vọng, anh cảm thấy mình bị vô hình trong mắt cô, anh đã hoàn toàn bị cô nhìn thấu, anh không thể nghĩ ra cách nào khác để đối phó với nụ cười của cô ngoại trừ bó tay chịu trói.

Anh xong đời rồi, anh đã bị rơi vào cái bẫy của sự dịu dàng, không thể trốn thoát được nữa.

"Ngài Thiếu tá rất thường hay hát tình ca dưới nhà các cô gái sao?" Tố Tố đi trước anh một bước, quay đầu hướng góc nghiêng xinh đẹp tuyệt trần về phía anh, sau lưng cô là ánh mặt trời êm dịu cùng với những khóm hoa hồng đỏ rậm rạp, cảnh tượng này thật sự rất giống một bức tranh thời Trung cổ nổi tiếng, Heinz nghĩ, những nơi cô đến, không có góc nào là không đẹp.

"Cũng không hẳn, nhưng tôi không hiểu tại sao em lại hỏi như vậy, thưa quý cô." Lưng anh thẳng đứng, dáng người cao gầy gần như hoàn hảo, mái tóc vàng nhạt phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Anh nói như thế, quả thực mà nói thì anh như đang giả vờ vậy, Tố Tố bất ngờ xoay người lại, dừng bước, đứng ngay trước mặt anh, khẽ cau mày nhìn anh thật chăm chú, cặp mắt đen lay láy tuyệt đẹp của cô tựa như mặt hồ phản chiếu hàng chân mày xuất chúng của anh, cô kiễng chân, ngày càng gần với anh hơn, chẳng lẽ......chẳng lẽ cô muốn hôn anh sao? Tuy rằng anh không bận tâm đến sự chủ động của cô, đúng vậy, anh hiểu điều đó, khó ai có thể cưỡng lại được sức quyến rũ từ vẻ ngoài điển trai của thiếu gia Mackensen, nhưng......anh muốn anh là người chủ động trong nụ hôn đầu giữa bọn họ hơn, anh tự lấy kinh nghiệm nhiều năm của mình ra thề rằng, anh chắc chắn sẽ không khiến cô thất vọng.

Vậy chúng ta hãy bắt đầu đi, ngay dưới ánh nắng dịu nhẹ của tháng năm, trong phông nền là những đóa hồng đỏ thắm, bắt đầu một mối tình lãng mạn và đẹp đẽ......

"Mặt anh bị làm sao vậy?"

Ôi, ác mộng, đây quả thực là một cơn ác mộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play