Trương Ánh Linh thấy như vậy thì hụt hẫng một phen, vì hiếm lắm mới có thể gặp Phan Văn Trị một lần trong đời, đến cả khi nằm mơ thì cô vẫn không thể tưởng tượng được là sẽ gặp, đang đứng buồn rầu ủ rũ.

Bà chủ của Trương Ánh Linh đi ra thấy cô đã đến nhưng lại đứng buồn rầu trước cửa quán, mà không chịu đi vào bên trong để thay đồ để làm thì liền lên tiếng gọi:

"Ánh Linh sao đến rồi không vào bên trong để thay đồ rồi ra làm đi con."

Ánh Linh đang buồn rầu nhưng khi nghe bà chủ nói vậy thì cũng quay người ra phía sau lịch sự đáp lại: "Dạ còn xin lỗi ạ, con xin phép vào bên trong thay đồ rồi ra làm ngay đây ạ."

Trước khi Ánh Linh rời đi thì cô có tiếc nuối mà ngoái nhìn ra phía cửa một nữa, rồi bước vào bên trong.

Cô đi đến tủ sắt phía sau của quán nơi để đồ làm của mình và những người khác, Ánh Linh để cặp xuống rồi kéo khóa ra để lục tìm chìa khóa mở tủ, lấy được chìa khóa rồi cô mở cửa tủ của mình ra cẩn thận kéo khóa cặp lại rồi để cặp của mình vào bên trong tủ.

Với tay qua bên cạnh để lấy chiếc tạp dề của quán mang vào, sửa soạn lại một chút xong xui thì quay người bước ra bên ngoài để làm. Ánh Linh bắt đầu một ngày làm việc mệt mỏi nhưng cũng cố vui vẻ cười nói với khách hàng.

- ---------------

Còn bên của Phan Văn Trị khi trợ lý của anh là Vũ Hàn lái xe rời khỏi quán bánh mà Trương Ánh Linh làm rồi, trước khi đi khuất thì anh cũng đã quay qua nhìn thấy Trương Ánh Linh, khi thấy cô Phan Văn Trị như có một cảm giác quen thuộc như đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.

Nhưng anh cũng thôi không để tâm đến nữa vì anh còn phải đến chỗ của mình làm, công việc thì bận rộn suốt ngày nên cũng chẳng có thời gian mà để tâm đến ai, Văn Trị cũng chỉ cho là đã gặp Ánh Linh lúc nào đó nên thấy quen thuộc thôi, bởi vì suy nghĩ như vậy nên Trương Ánh Linh và Phan Văn Trị lại một lần nữa lướt qua nhau.

Văn Trị đến chỗ chụp hình anh bước xuống xe với một thần thái ngút trời, bao nhiêu fans nữ fans nam của anh điều vay kín trước cửa chỗ anh làm việc, xung quanh điều ồn ào nhưng tiếng hò reo kêu la:

"Anh Văn Trị có thể nhìn em một cái không." "Anh trị cho em xin chữ chữ ký và chụp hình chung với anh đi có được không."

Phan Văn Trị đã quen với những điều này nên cảm thấy rất bình thường, anh luôn cố tỏ ra vẻ mặt tươi nhất để chào hỏi fans, có người thì tặng quà, có người thì tặng hoa, Phan Văn Trị cũng không từ chối mà nhận lấy hết tất cả các thư mà fans tặng, nhận lấy quà, trên miệng Văn Trị luôn nở một nụ cười vui vẻ.

[...]

Nhưng một lúc sau khi bước vào được tới bên trong thì nụ cười đó đã tắt hẳn đi, thay vào đó là vẻ mặt mệt mỏi, vì hôm qua anh đã phải đi quay phim đến ba, bốn giờ sáng, và chỉ có thể ngủ được nữa tiếng trên xe rồi đến thẳng chỗ chụp hình, Văn Trị đi thẳng vào trong phòng make-up ngồi trước gương để cho thợ make-up sửa soạn lại cho mình.

Vừa ngồi yên cho nhân viên làm Văn Trị vừa than vãn ở trong đầu:

"Mệt quá đi mất nếu biết trước được mệt như thế này đã không làm diễn viên làm gì cho mệt rồi, nhiều khi chỉ muốn làm một người bình thường thì đã tốt lắm rồi."

Nhưng dù Phan Văn Trị có than vãn như thế nào đi chăng nữa thì hiện thực vẫn là hiện thực, anh vẫn là một diễn viên, vẫn là người của công chúng, nhiều khi Văn Trị muốn có sự riêng tư cũng không được vì lúc nào Phan Văn Trị cũng bị các phóng viên quay quanh hỏi về cuộc sống hiện tại hoặc là chụp hình lén và cũng như những thứ khác nữa, chẳng lúc nào anh có không gian riêng tư cả.

Một lúc sau khi anh đã cho thợ sửa soạn tóc tai xong cho mình rồi thì Phan Văn Trị tự tin diện đồ bước ra bên ngoài để chụp hình, nhưng tấm ảnh của anh điều là những ảnh nam thần đẹp trai khiến cho bao nhiêu người mê muội, vẻ đẹp hút hồn đến nỗi ai cũng muốn có được anh.

Nhưng một người như anh thì chưa phải dính vào tin đồn hẹn hò nào hết, mỗi lần dính vào thì anh luôn ngay lập tức đính chính không cho thuyền đi xa khơi quá.

Một lúc sau khi đã chụp được kha khá hình rồi thì thợ chụp cho anh được cho nghỉ ngơi một lúc, Vũ Hàn thấy vậy thì vội chạy lại đưa nước cho Văn Trị uống rồi nói: "Tốt lắm đó Văn Trị cố gắng lên sau buổi chụp hình này thì cậu có thể về nghỉ ngơi rồi, à mà tôi có chuyện này muốn nói..."

Phan Văn Trị vừa uống nước vừa nghe trợ lý nói những khi thấy anh ta ấp úng thì liền hỏi: "Có chuyện gì thì cậu cứ nói đi không cần phải ấp úng làm gì đâu, cậu cũng biết tôi là một người không thích người khác giấu mình điều gì mà đúng không làm việc với tôi lâu vậy rồi chắc cũng phải hiểu tính tình của tôi chứ."

Vũ Hàn liền đáp lại: "Vì tôi biết rõ tính khí của cậu nên mới không nói thẳng ra đó, thiệt ra thì vài bữa nữa tôi phải về quê gấp vì có một số chuyện cần làm, nên là tôi định kiếm trợ lý mới cho cậu thay thế tôi vài ngày, cậu thấy được không."

Phan Văn Trị chỉ bình thản đáp lại: "Được anh cứ tìm trợ lý mới đi, nhưng mà anh chỉ được về quê vài ngày thôi đó không được nghỉ luôn đâu ha, với lại nếu kiếm được trợ lý mới rồi thì đưa lại nhà của tôi để tôi biết mặt, và còn xem trình độ có được không còn nếu tôi không đồng ý thì anh phải tìm người khác rồi đó, thôi tôi vào chụp ảnh đây cầm giùm chai nước đi."

Phan Văn Trị nói xong thì đưa chai nước cho Vũ Hàn rồi quay người đi vào bên trong để tiếp tục công việc, Vũ Hàn nhìn chai nước rồi lại ngước mắt lên nhìn Phan Văn Trị rồi lắc đầu nói:

"Nếu tôi với cậu không là bạn thân, nếu tôi không làm trợ lý của cậu, nếu tôi không gặp cậu thì chắc bây giờ cuộc đời của tôi cũng khá là nhàn nhã rồi...đúng là mắc nợ mà."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play