Trưa hôm sau,
Kết thúc bữa tiệc chia tay cũng là lúc Liên Thành và Hà Dĩnh bước qua cánh cổng giữa khu Hồ và khu Bắc, họ đã chính thức trở thành môn sinh khu Hồ. Cả hai nhìn về phía khu Bắc phía sau cánh cổng đang dần dần được khép lại.
Sau khi cánh cổng được khép lại hoàn toàn. Liên Thành đưa túi đồ cá nhân cho Hà Dĩnh cầm rồi nói:
- Bạn đem về phòng trước dùm tôi, tôi phải đi tham quan xem khu Hồ này có gì đặc biệt.
Vừa dứt lời Liên Thành đã dùng khinh công phóng nhẹ khỏi mặt đất lên không trung rất cao rồi đi mất. Hà Dĩnh trố mắt ngây người nhìn Liên Thành mà chưa kịp nói gì, khi định thần lại thì anh ấy nhìn theo hướng Liên Thành nói lớn:
- Này tên kia, tự nhiên để lại đống đồ rồi bỏ đi vậy hả? Chưa được phân công chỗ ở mà đem hành lý về phòng gì chứ? Mau quay lại đây coi!
Nhưng thực tế Liên Thành đã đi rất xa nên chẳng nghe thấy lời của Hà Dĩnh. Hà Dĩnh bất lực có chút nhăn nhó xách hai túi đồ to đi tìm chỗ để tạm.
Cả khu Hồ hôm nay cũng đang rất nhốn nháu khi nghe thông tin sẽ có hai môn sinh mới từ khu Bắc chuyển đến, mà còn là hai môn sinh xuất sắc đứng top đầu của trường.
Liên Thanh bay phóng lung tung một vòng để nhìn ngắm khu Hồ, xem ra nơi đây khác khu Bắc khá nhiều dùng vẫn cùng một trường. Từ cách bày trí trong các phòng học đến ngoài trời đều khá khác biệt. Vừa phóng trên cao quan sát khu Hồ Liên thành vừa nghĩ: "Xem ra khu Hồ chẳng có gì thú vị, so ra khu Bắc vẫn hơn nhiều".
Một lát sau Liên Thành dừng chân ở một nơi đang rất đông đúc, đó chính là căn tin, vì đang dùng khinh công đi trên không trung nên anh ấy sẵn tiện lao một mạch từ bên ngoài hành lang vào. Do di chuyển quá nhanh và đột nhiên ngay lúc Liên Thành lao tới thì có một người đang bưng tô mỳ từ cửa căn tin bước ra, nên Liên Thành đã không dừng lại kịp lúc. Trong chớp mắt, một cú va chạm không lường trước đã xảy ra, Liên Thành và người anh vừa đụng nằm sõng xoài ngay hành lang của ban công. Tô mì nóng hổi thơm lừng trên tay người đó đổ lê láng trên sàn, nhưng cũng may nước súp mì nóng đã không tạt trúng vào ai cả. Liên Thành định thần đứng dậy, vội bước đến đỡ người mình vừa đụng trúng, đó là một nam sinh. Người kia cũng ổn định tinh thần đứng dậy, bỗng anh ta nắm lấy cổ áo Liên Thành nhìn thẳng mặt Liên Thành nói:
- Làm cái trò gì vậy? Muốn chết hả tên kia?
Tất cả mọi người có mặt ở căn tin nghe thấy ồn ào liền bước đến đứng xung quanh hóng chuyện.
Liên Thành biết mình là người có lỗi vội nói:
- Tôi xin lỗi, do tôi sơ ý, sự cố thôi mà, tôi mua tô mì khác đền cho bạn.
Người kia vẫn chưa hết tức giận nhưng khi nhìn thấy bản tên của Liên Thành thì liền bất ngờ buông cổ áo anh ấy ra nói:
- Nhậm Liên Thành lớp 7D. Bạn không phải môn sinh khu Hồ?
Liên Thành mỉm cười đáp:
- Cách đây 30 phút thì đúng là vậy nhưng giờ tôi là môn sinh khu Hồ rồi.
Liên Thành cũng nhìn bảng tên của người trước mắt rồi nói:
- Đồng Dạt Trung lớp 3H, rất vui được quen biết với bạn.
Liên Thành đưa tay về phía Dạt Trung, Dạt Trung cũng nở nụ cười bắt tay Liên Thành đáp:
- Làm quen mà tốn một tô mì, tôi còn chưa ăn được miếng nào đấy.
Liên Thành cười đáp:
- Tôi đã nói là tôi sẽ đền cho bạn.
Dạt Trung xua tay:
- Thôi bỏ đi.
Những tưởng giữa cả hai sẽ xảy ra cuộc ẩu đả nhưng lại hoàn toàn ngược lại. Sau một hồi nói chuyện thì cả hai biết được đối phương cũng sẽ đến phòng họp giảng viên theo lệnh của thầy hiệu trưởng.
Mấy nữ sinh đứng hóng chuyện nhìn thấy Liên Thành đã khen không ngớt lời, có người còn vui mừng vì giờ khu Hồ có thêm một mỹ nam nữa ngoài Thiệu Huy.
————————
Sau khi học xong hai tiết học buổi sáng thì không còn tiết học nào trong ngày hôm nay. Nhược Vũ dùng cơm trưa xong thì trở về phòng nghỉ ngơi. Một lát sau cô đến khu tập luyện để ôn bài và luyện tập một số loại binh khí.
Cô luyện tập chăm chỉ vì muốn bản thân tiến bộ nhanh nhất có thể qua từng ngày, không chỉ đơn thuần là niềm đam mê võ thuật hay muốn có thành tích tốt trong những kỳ kiểm tra mà sâu thẳm trong lòng cô là một lý do uẩn khuất nào đó không thể giải bày, tâm sự cùng ai.
Vì tự tập luyện sau giờ học nên cô không mặc đồng phục mà mặc một chiếc quần đen hơi ôm sát đôi chân thon dài cùng chiếc áo thun đen trơn dày dặn, một nửa vạt áo trước bỏ vào quần, phối cùng đôi giày bata đen cổ cao và mái tóc hơi xoăn dài màu nâu hạt dẻ được bới gọn gàng trong rất soái tỷ.
Cô bước đến khu vực luyện tập phi đao còn gọi là đao phóng, một loại vũ khí nằm trong danh mục vũ khí thuộc loại phóng ném. Chúng thuộc ám khí tức là loại vũ khí chuyên dùng để đánh lén đối thủ.
Cô cầm trên tay năm cây phi đao tương ứng với năm tấm bia trước mắt cách nơi cô đứng tầm 5 mét. Cô quăng một lượt năm cây phi đao lên không trung rồi dùng công lực giữ thanh phi đao lơ lửng trên bàn tay mình. Ánh mắt cô đầy tập trung nhìn những tấm bia phía trước, sau khi xác định được vị trí muốn phóng đến trong vòng chưa đầy 1 giây, cô lập tức vung tay về phía trước, chỉ trong chớp mắt, những cây phi đao lơ lửng trên tay cô khi nãy đã ghim chặt ở ngay giữa năm tấm bia. Cả năm cây phi đao đều ghim vào vòng tròn nhỏ nhất của từng tấm bia không chút sai lệch.
Cô tiếp tục lặp lại thêm lần nữa, nhưng khi thanh phi đao được ném đến tấm bia chính giữa đang lao đi thì có một nguồn công lực đang lao đến như một cơn lốc. Thanh phi đao lao thẳng về phía "cơn lốc" nhưng đã bị người đang lao tới nhanh như chớp đó chụp lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT