Minh Duệ bần thần đưa một tay lên ôm mặt. Còn Cảnh Duệ vẫn đứng đó, gương mặt không để lộ một chút cảm xúc nào.
Đám đông ngày một ồn ào, chủ tịch Dương cố gắng kiềm nén cơn tức giận, nói vào micro:
- Các vị thông cảm! Con tôi nói bậy bạ nên phải được dạy dỗ! Dù gì nó cũng chỉ là đứa trẻ còn đang học Đại học!
- Bố?
Minh Duệ bắt đầu không khống chế được cảm xúc:
- Bố vì anh ta mà đánh con?
Chủ tịch Dương còn bực bội, ông quát:
- Mày là người gây náo loạn ở đây mà còn đổ lỗi cho ai nữa hả!?
Không khí bỗng trầm xuống. Một khoảng không yên ắng đáng sợ trước khi Minh Duệ cười khổ đáp:
- Bao nhiêu năm cố gắng của con cũng chẳng bằng một dự án thú vị của anh ta, đúng không?
Thấy sự việc vượt tầm kiểm soát, Dương Cảnh Duệ vội cắt ngang:
- Minh Duệ! Có vấn đề gì về nhà giải quyết!
- Anh câm miệng đi!
Tất cả đều hết sức ngỡ ngàng với câu nói của Minh Duệ. Cậu quay ngoắt sang nhìn bố mình rồi gằn giọng:
- Tại sao? Tại sao tôi cố gắng nỗ lực từng ngày… tôi đâm đầu vào học tập và làm việc… cuối cùng ông vẫn không công nhận tôi?
Cơn giận của chủ tịch Dương lúc này chuyển thành sự ngạc nhiên. Nhìn gương mặt đứa con trai hiền lành bỗng dưng biến thành hung tợn khiến ông hoảng loạn trong phút chốc:
- C- Con sao thế?
- Suốt bao nhiêu năm qua… anh ta mang tiếng là đổ đốn, hư hỏng rồi gây chuyện… Vậy mà ông chưa bao giờ từ bỏ hy vọng cho anh ta thừa kế tập đoàn… phải không?
Cả lời nói lẫn biểu cảm của Minh Duệ đều hiện lên sự căm ghét thấy rõ. Chủ tịch Dương chậm rãi nói:
- Nếu là chuyện thừa kế, ta vẫn chưa quyết định đứa nào sẽ chiếm phần hơn. Cả tài sản công ty lẫn đất đai nhà cửa!
Minh Duệ nói lớn:
- Rõ ràng anh ta như một thằng đầu đường xó chợ mà ông vẫn chưa quyết định được hay sao!?
Một giây im lặng, cậu hạ giọng, nghẹn nào nói:
- Uổng công tôi… chừng đó năm trời… thuê hết đám này đến đám nọ… gây sự, đổ oan cho anh ta…
- Minh Duệ… con đang nói gì thế? Con…?
- Mà cuối cùng thì sao? Ông liên tục dùng quyền lực để bọn nhà báo phải im miệng, âm thầm làm dịu đi những tin đồn gây bất lợi anh ta…
- …
- Đừng tưởng tôi không biết… Mỗi tháng ông vẫn gửi tiền vào tài khoản anh ta đều đều. Tôi có thuê bọn nó trấn lột bao nhiêu cũng không hết… Ông luôn miệng nói rằng mặc xác Cảnh Duệ, nhưng tại sao vẫn cho phép anh ta tham gia vào dự án của công ty? Hả!?
Chủ tịch Dương thở dài:
- Dù sao đi nữa, Cảnh Duệ vẫn là con trai của ta.
Minh Duệ bỗng sấn tới nắm lấy cổ áo của chính bố ruột mình:
- Nó là con trai ông thì tôi là gì!?
Sự việc càng ngày càng đi xa. Cảnh Duệ hoảng hồn chạy tới đẩy em trai mình ra:
- Mày làm cái gì vậy!?
Đôi bàn tay của Minh Duệ xiết chặt. Cậu vừa đứng vững lại sau vài bước loạng choạng. Ánh mắt của chàng thiếu niên trẻ pha lẫn một chút nóng của lửa hận:
- Còn hỏi à? Tất cả không phải đều do anh hay sao?.. Cuộc sống của tôi sẽ tốt đẹp biết bao nếu như anh chết đi…
Câu từ nói ra đến đâu, dân tình hoang mang đến đấy. Một số người bắt đầu giơ điện thoại lên quay phim. Vậy mà Minh Duệ vẫn không dừng lại. Đôi mắt cậu phản chiếu ánh đèn mạnh mẽ hơn trước, hình như còn có một chút nước.
- Dương Cảnh Duệ… anh có biết từ nhỏ, bố lúc nào cũng cưng chiều anh hơn tôi không? Mỗi lần tôi làm sai đều bị đánh đến nhừ tử dù tôi chỉ mới 5 tuổi… Còn anh, anh có làm sai thì bố cũng nhắm mắt cho qua… Bởi vì trong mắt ông ta, anh chính là con cả, là người thừa kế, những gì tốt đẹp nhất đều dành cho anh!
- …
- Tôi biết là do mẹ tự vấp cầu thang và anh không xứng đáng bị như thế… Nhưng lần đầu tiên nghe bố mắng chửi anh tôi đã rất phấn khích… khoảnh khắc đó, tôi đã quyết định im lặng để mình trở thành đứa con cưng duy nhất trong cái gia đình này.
Chủ tịch Dương sốc đến mức cơ thể muốn khụy xuống. Người ông cứng như đá, ba hồn bảy vía cứ như là bay hết đi vậy.
Còn Cảnh Duệ, anh cảm thấy xót xa cho cái tâm lý méo mó của em trai mình. Trước đó, anh không chống trả vì bọn giang hồ là người của Minh Duệ. Anh ấy muốn em trai mình được thỏa mãn một chút, để xoa dịu đi vết thương tuổi thơ của cậu.
Gần đây, người ngoài cứ tưởng Cảnh Duệ thay đổi từ một kẻ hư hỏng thành một người có chí làm ăn. Nhưng không, xưa nay anh chưa hề trộm cắp, chưa hề kiếm chuyện. Chỉ là bản chất thật đang bị một lớp màn đen che phủ, chờ ngày được tin tưởng.
Lớp người ở dưới xôn xao. Phó Thụy chép miệng kèm theo chút tức tối:
- Thằng Minh Duệ này bị điên rồi.
Bỗng dưng Phó Thụy cảm nhận lực xiết của Lâm Tuyết khi bám vào cánh tay anh mạnh hơn một chút. Anh nghiêng đầu lo lắng:
- Em ổn không? Hay chúng ta về trước ha?
Lâm Tuyết không trả lời, đôi mắt cô rưng rưng nhìn chằm chằm vào chàng trai của mình trên sân khấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT