Chính Thê

5


2 tháng

trướctiếp

 

Hoàng hậu trầm mặc ở Phượng Nghi cung xem tấu chương, sau chuyện cá ngân tương, y không thể không tự mình giám sát xử lý những chuyện vụn vặn dịp tế tổ ở Sùng Ngô.

Nhưng gần đấy tinh lực y rất kém, xem sổ con nửa canh giờ đã cảm thấy đôi mắt mệt mỏi đầu óc choáng váng

Vì thế y đặt sổ con xuống, tĩnh tọa chốc lát.

Thị nữ để bình trà xuống, nhỏ giọng khuyên một cách lo âu: "Hoàng hậu, mời thái y sang đây chẩn bệnh đi."

Hoàng hậu nói: "Không thể."

Thâm tâm y có chút lo lắng mơ hồ, lại không dám xác định rốt cuộc là có phải hay không...

Y còn nhớ mùa thu năm đó, khi cử tử tân khoa dự thi tại đại điện, y nhìn thấy toa thuốc kia ở Thái Y Viện, là thuốc phá thai do Hoàng thượng chính tay viết.

Chén thuốc ấy, là của phu quân y đích thân đút cho y uống hết, bấy giờ Hoàng thượng vẫn dịu dàng thân thiết với y, nhẹ nhàng dỗ dành y, nói y mắc bệnh thương hàn, uống xong chén thuốc kia là sẽ khỏe lên.

Y tin.

Đó là lần cuối cùng trong đời y tin tưởng phu quân của mình.

Hoàng hậu im lặng chốc lát, hỏi: "Dạo này Tiêu Thái hậu thế nào?"

Thái hậu cũng không phải mẫu thân ruột thịt của Hoàng thượng.

Năm đó, mẫu thân của Thất hoàng tử có xuất thân thấp hèn, đã bị chôn vùi trong tranh đoạt hậu cung từ lâu.

Vì vậy, Tiêu Hoàng phi xuất thân từ Tiêu gia đã nhận Thất Hoàng tử đến dưới gối mình, sau đó bà được phong làm Tiêu Thái hậu, nhất thời danh tiếng vô lượng.

Tiêu Thái hậu, là cô cô của Hoàng hậu, năm ngoái bà sinh bệnh, bệnh mỗi tháng một nặng, sợ rằng không thể đồng hành trong chuyến đi Sùng Ngô.

Hoàng hậu sai thị nữ đóng gói một số điểm tâm đẹp đẽ mềm mại, đi Thái Khang cung thăm Tiêu Thái hậu.

Tiêu Thái hậu đang bệnh trên giường, khuôn mặt gầy gò già nua đã mất đi vẻ hào quang trước đây. Bà nhìn Hoàng hậu, dịu dàng cười nói: "Hạo Trần, lại đây ngồi đi."

Hoàng hậu ngồi trước giường, nhẹ giọng hỏi: "Cô cô, gần nhất có khỏe không?"

Tiêu Thái hậu lắc đầu: "Chẳng qua là ta chịu khổ qua ngày, hết một ngày là tính một ngày thôi."

Hoàng hậu lo âu gọi: "Cô cô..."

Tiêu Thái hậu nói: "Được rồi, con không vội chuẩn bị cho hành trình Sùng Ngô sắp tới mà đến chỗ ta, là gặp vấn đề nan giải gì chăng?"

Hoàng hậu cho lui người hai bên, nói: "Cô cô, Hạo Trần gặp phải nan đề, cần một y sư đáng tin cậy chẩn mạch cho con. Đây là cơ mật, tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức."

Tiêu Thái hậu im lặng phút chốc rồi nói: "Cho Thấm Yên tiến vào."

Thấm Yên là người cũ thuộc Tiêu phủ ngày xưa, biết chút y thuật, theo Tiêu Thái hậu vào cung và vẫn luôn theo hầu bên cạnh, là người đáng tin.

Thấm Yên hơi vén áo hành lễ: "Thiếu gia."

Nàng vẫn giữ cách gọi ở Tiêu phủ hồi trước, Hoàng hậu nhất thời xúc động hoảng hốt.

                                 

Y đã vào cung quá lâu, sắp quên mất mình là ai.

Thấm Yên nâng cổ tay Hoàng hậu lên, nhẹ nhàng bắt mạch, chỉ sau chốc lát, nàng lại đứng dậy hành lễ, thấp giọng báo: "Hoàng hậu, đã hơn một tháng rồi."

Hoàng hậu nhắm mắt lại, nói khẽ: "Đi xuống đi."

Thấm Yên đi xuống.

Tiêu Thái hậu nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Hoàng hậu: "Hạo Trần, con nghĩ sao?"

Hoàng hậu nói: "Đứa bé này, giữ hoặc không giữ đều là chuyện nhỏ, con sẽ thăm dò ý tứ của Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng vẫn mang lòng nghi kỵ thì phá bỏ thôi."

Tiêu Thái hậu lắc đầu, duỗi ra bàn tay già nua, chậm rãi nắm thành quyền: "Hạo Trần, chuyện trên thế gian cũng giống hạt cát trong lòng bàn tay, nắm càng chặt mất càng nhiều. Tiêu gia đối Hoàng thượng là như vậy, Hoàng thượng đối với con, cũng là như vậy."

Hoàng hậu: "Cô cô..."

Tiêu thái hậu nói: "Con thông tuệ như thế, sao lại xem không hiểu những chuyện này chứ? Tiêu gia muốn khống chế triều chính nên liều mạng muốn khống chế bệ hạ. Nếu bệ hạ là một kẻ đần độn không có dã tâm, mọi người có thể bình an vô sự. Nhưng người mà Tiêu Hạo Trần con yêu, ắt là anh hùng cái thế bễ nghễ thiên hạ. Anh hùng, làm sao sẽ cam tâm mặc người khác thao túng? Thế cuộc này từ lúc bắt đầu đã là ngõ cụt."

Hoàng hậu nhắm mắt khẽ lẩm bẩm: "Quá muộn..."

Tiêu Thái hậu nói: "Mấy năm nay bệ hạ luôn lo lắng ngoại thích can thiệp chính sự, nơi chốn đề phòng con sinh đích tử, bây giờ lại chịu cho con mang thai, e rằng... Sẽ động thủ với Tiêu gia, mới ung dung bình tĩnh đến thế, thậm chí liên tục qua đêm ở Phượng Nghi cung. Một khi Tiêu gia đổ, bệ hạ sẽ cần đích tử nhằm áp chế ngoại thích của các hậu phi khác trong cung."

Hoàng hậu không nói gì, y nhìn cây cổ thụ vừa mới đâm chồi non ở nơi phương xa.

Thời điểm y vào cung, cây cổ thụ này cành lá xum xuê, gió xuân thổi qua là trên mặt đất phủ đầy lá du(1), rì rào lạo xạo, rơi xuống như tuyết.

(1) Lá cây du nhỏ hình oval, cuống ngắn chóp nhọn, rìa mép có răng cưa, mặt trên xanh lục tươi hơi ráp, mặt dưới xanh nhạt.

Hoàng thượng nắm tay y, kể chuyện cười thuở thiếu thời cho y, thừa dịp y cười sẽ nhẹ nhàng hôn lên môi y.

Nóng rực, mềm mại, dè dặt từng chút, tình ý dịu dàng ngọt ngào tận xương đã không còn nữa.

Giữa bọn họ, chỉ có toan tính, toan tính.

Triều đình tính kế, hậu cung tính kế, ngay đến đứa con của họ cũng biến thành lợi thế đấu đá lẫn nhau.

Hoàng hậu vốn tưởng mình sẽ không bi thương nữa, y lạnh lùng nhìn hậu cung sôi nổi náo nhiệt, thờ ơ nhìn nhi nữ thành đàn dưới gối Hoàng thượng.

Y tưởng mình sớm đã xem nhẹ, tưởng mình sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, nghênh đón thanh đao chặt đầu mà hoàng quyền dành cho Tiêu gia.

Nhưng khi ngày ấy đến, tại sao y vẫn sẽ đau lòng, vẫn sẽ xót xa.

Y đã suy nghĩ rất nhiều, y muốn thương lượng đối sách với cô cô, y phải tìm lối thoát cho phụ thân và bào đệ.

                                 

Y thông minh, tâm cơ, trầm ổn bình tĩnh, nhưng nay y ngơ ngác nhìn cây cổ thụ xa xăm, lại chỉ có thể run rẩy thốt ra một câu: "Hắn tính kế con..."

Bọn họ đã đến nông nỗi này, phu quân y vẫn đang mưu tính đứa trẻ trong bụng y.

Hoàng thượng xem sổ con ở Bàn Long điện, trong lòng bất an, bèn phái người đi Tiêu Dao cốc một chuyến, cần phải xác nhận công hiệu thuốc tặng con kia.

Thái giám tiến vào, nói: "Bệ hạ, Thích Tướng quân đến."

Hoàng thượng nói: "Để gã vào."

Thích tướng quân là thân tín của Hoàng thượng, xuất thân từ thi võ, cũng không có bối cảnh gì, được Hoàng thượng tán thưởng, một mạch ngồi lên vị trí đại tướng quân Tây Bắc.

Mấy hôm nay, gã nhận lệnh hồi kinh báo cáo công vụ, thường xuyên vào cung luyện kiếm cùng Hoàng thượng.

Hoàng thượng cho lui hai bên rồi hỏi: "Trong kinh sắp xếp thế nào?"

Thích Tướng quân đáp: "Đa phần cấm quân trong kinh là tâm phúc của Tiêu gia. Chúng ta chỉ có cơ hội tế tổ ở Sùng Ngô, nhân dịp ấy mang phân nửa cấm quân tới quận Sùng Ngô, sau đó bí mật điều động quân đội từ Bàn Châu Lịch Châu, một lần đánh thẳng vào phủ Tướng quốc."

Hoàng thượng nói: "Phủ Tướng quốc nuôi chín nghìn tư binh, chớ xem nhẹ."

Thích Tướng quân im lặng phút chốc mới nói: "Việc này, vẫn cần Hoàng hậu đứng ra."

Hoàng thượng nhíu mày: "Hoàng hậu?"

Thích Tướng quân: "Nếu Hoàng hậu đứng ra khuyên bảo Tướng quốc, giải tán tư binh, cáo lão về quê, Tướng quốc tất sẽ suy xét."

Hoàng thượng nói: "Tướng quốc có dã tâm tham quyền, sẽ không tự đoạn nanh vuốt vì dăm ba câu của nhi tử."

Thích Tướng quân: "Bệ hạ, miễn Hoàng hậu chịu nói, là việc này đã thành."

Hoàng thượng gõ nhẹ mặt bàn, hỏi: "Ngươi muốn trẫm lợi dụng Hoàng hậu sao?"

Thích Tướng quân đáp: "Bệ hạ, Hoàng hậu đã mang thai."

Hoàng thượng lập tức ném chuyện tranh quyền đoạt lợi bát nháo sang một bên, vui vẻ đứng dậy, cười mắng thái giám:: "Thái y đi Phượng Nghi cung, sao ngươi không ngay lập tức bẩm báo trẫm!"

Thái giám lúng túng: "Bệ hạ, lão nô... Lão nô không biết ạ..."

Thích Tướng quân nói: "Hoàng hậu vẫn chưa tuyên triệu thái y, mà là đi Thái Khang cung tìm người hầu cũ của Tiêu gia bắt mạch. Bệ hạ, Hoàng hậu đã mang thai, chỉ cần bệ hạ nguyện ý, Hoàng hậu chắc chắn sẽ chủ động thuyết phục Tướng quốc lui bước vì bệ hạ và đích hoàng tử. Bệ hạ thiên tân vạn khổ cầu thuốc tặng con, chẳng lẽ không phải vì hôm nay có quân cờ sử dụng được sao?"

Hoàng thượng sầm mặt: "Thích tướng quân, trẫm nói cho ngươi hay. Trẫm muốn Hoàng hậu mang thai, không phải định lợi dụng đứa bé này mở ra cửa chính Tiêu gia. Trẫm muốn dùng đứa bé này giữ lại Hoàng hậu sau khi Tiêu gia bị tiêu diệt, nói cho y biết, dẫu Tiêu gia đã thành nghịch tặc, y vẫn là chính thê đường đường chính chính của trẫm!"

Thích Tướng quân cúi đầu, lên tiếng: "Mạt tướng vượt quyền, xin bệ hạ giáng tội."

Hoàng đế nói: "Trẫm sẽ dẫn cấm quân cùng Hoàng hậu tới quận Sùng Ngô. Ngươi ở lại kinh thành, động thủ trước tối Thanh Minh, khống chế phủ Tướng quốc, chặt đứt liên hệ giữa Tướng quốc và quân doanh Nam Đình, trước hừng đông là mọi chuyện đã định, không thể cho Tiêu gia để lại cơ hội xoay chuyển tình thế."

Thích Tướng quân lại hỏi: "Phía Tiêu Thái hậu..."

Hoàng đế nói: "Để người của ngươi tiếp tục ở lại trông coi Thái Khang cung, Tiêu Thái hậu đã bệnh nguy kịch rồi, cố ý ra tay sẽ rút dây động rừng."

Thích Tướng quân nói: "Mạt tướng nhất định sẽ không phụ hoàng ân!"

Hoa cỏ trong cung đâm chồi nảy lộc.

Hoàng hậu ngồi đánh đàn trong thủy tạ ở Ngự Hoa Viên, bứt rứt không yên, liên tục gảy gảy.

Thị nữ chạy tới bẩm báo: "Hoàng hậu, quốc cữu đến rồi."

Hoàng hậu nói: "Mời phụ thân về Phượng Nghi cung nói chuyện."

Tiêu Tướng quốc rất hiếm khi vào cung.

Nếu đến, tức là có chuyện quan trọng cần nhi tử trong cung hỗ trợ một phần lực.

Hoàng hậu bảo tất cả thị nữ cung nhân lui ra, nói: "Phụ thân, nếm thử Minh Sơn Vụ Hành này đi, là trà tươi do chính tay bệ hạ đưa đến Phượng Nghi cung đấy."

Tiêu Tướng quốc xua tay rồi hỏi thẳng: "Hạo Trần, con mang thai rồi à?"

Hoàng hậu nhẹ giọng đáp: "Dạ."

Tiêu Tướng quốc hít sâu một hơi: "Mang thai lúc này, sợ rằng bệ hạ sắp động thủ."

Hoàng hậu im lặng hồi lâu, hỏi: "Phụ thân có tính toán gì không?"

Tiêu Tướng quốc nói: "Hạo Trần, lần này phụ thân đến đây, chính là vì việc này."

Nỗi bất an dâng lên trong lòng Hoàng hậu: "Phụ thân..."

Tiêu Tướng quốc lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình sứ nhỏ: "Đây là một loại độc dược kỳ lạ mà phụ thân dùng số tiền lớn cầu được từ Tiêu Dao cốc, chỉ cần một giọt là có thể khiến con người ta chết bất đắc kỳ tử, triệu chứng như bệnh tim mạch. Lần này con tới quận Sùng Ngô, đa số hộ vệ đi theo là cấm quân thân tín của Tiêu gia, chính là thời cơ tốt nhất."

Hoàng hậu nhìn bình độc dược, thanh âm đau đớn run lên: "Phụ thân, ngài muốn con... Hành thích vua..."

Tiêu Tướng quốc nói: "Hạo Trần, mười năm trước Tiêu gia có thể nâng đỡ một Thất hoàng tử, bây giờ cũng có thể nâng đỡ một đích hoàng tử. Con giết chết hôn quân ở quận Sùng Ngô, sau đó có thể hồi kinh với cấm quân hộ vệ. Phụ thân đã liên hệ với quân doanh Nam Đình, trước khi con hồi kinh sẽ triệt để quét sạch thế lực tâm phúc của Hoàng thượng trong triều. Hạo Trần, đừng chần chừ nữa, bằng không chờ Tiêu gia đổ, phụ thân dần già nua không màng sống chết, nhưng con và đệ đệ của con sẽ rơi vào kết cục gì!"

           


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp