Mặc dù không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng mọi người đều biết nó nhất định có liên quan đến Lý Hiên.
Mấu chốt là Lý Hiên còn không hề cử động, nhưng vai của Quách Xuân Dương lại bị xuyên thủng, đây là loại thủ đoạn kỳ quái gì vậy?
Tất cả những người vừa chế nhạo Lý Hiên đều cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Đặc biệt là Bạch Ca, da đầu tê dại, cả người hốt hoảng.
May mắn vừa nãy có Lục Kỳ ngăn lại, nếu không sợ bản thân còn thảm hơn Quách Xuân Dương nữa.
Quả nhiên, lúc cô ấy vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt lạnh băng băng của Lý Hiên rơi vào người mình.
Cô ấy bị dọa không khỏi lùi về sau hai bước, cảm thấy cả người như rơi xuống vực sâu vô tận.
Mà đúng vào lúc này điện thoại của Lý Hiên vang lên, là Hoàng Giang Thái gọi tới.
Nếu không có chuyện quan trọng gì thì Hoàng Giang Thái chắc chắn không dám làm phiền Lý Hiên.
Hắn nhấn nút nghe.
“Tiền bối, quả Tam Dương mà cậu nhờ tôi tìm hiểu đã có tin tức rồi, đang ở trong rừng rậm chỗ biên giới Sở Châu và Thanh Châu, giờ cậu có cần qua đó không?”
Nghe được tin tức về quả Tam Dương, sắc mặt Lý Hiên lộ ra mấy phần vui mừng.
Có vẻ như nhận đàn em Hoàng Giang Thái này không uổng công rồi, năng suất làm việc cũng rất cao.
“Tôi đang mua đồ ở trung tâm mua sắm, ông qua đây đi.”
Hắn cúp điện thoại mới nhìn thấy nhân viên vẫn còn cầm máy cà thẻ và thẻ ngơ ngác đứng đó.
Lý Hiên không khỏi lắc đầu, hỏi số tiền xong trực tiếp quẹt thẻ vào máy cà thẻ, nhập mật khẩu.
“Đinh!”
Chẳng bao lâu đã vang lên tiếng quẹt thẻ thành công.
Sau đó máy cũng lạch cạch lạch cạch in ra một loạt hóa đơn, giấy in trắng rơi xuống đất.
Lúc này bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng âm thanh của máy in vang vọng.
Nếu trước đó việc quẹt thẻ mấy trăm nghìn dễ dàng quét thành công thì mọi người chắc chắn sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng bây giờ so với thủ đoạn của Lý Hiên thì chuyện này dường như không còn đáng kể nữa.
“Xuân Dương, sao cậu lại bị thương rồi?”
Đúng lúc này có một giọng nói lạnh băng truyền đến.
Chỉ thấy một thanh niên rải bước lớn đi tới, theo cùng là mấy vệ sĩ mặc đồ đen.
Thanh niên đến trước mặt Quách Xuân Dương, nhìn máu tươi chảy từ vai anh ta, trong mắt có chút tức giận.
“Anh Lưu!”
Quách Xuân Dương nhìn thấy người thanh nhiên, trên mặt bỗng chốc lộ ra vẻ vui mừng.
Lưu Duy, cậu cả nhà họ Lưu, là một trong bảy cậu chủ lớn ở Sở Châu.
Nhiều người nhìn thấy Lưu Duy đều có vẻ mặt chấn động
Quan hệ giữa Lưu Duy với Quách Xuân Dương rất tốt, hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu, cũng đã làm không ít chuyện xấu.
Nhà họ Lưu không chỉ có tiền mà còn có mối quan hệ với chính quyền.
“Anh em, ai đánh cậu bị thương thế, tôi báo thù cho cậu.” Lưu Duy lớn tiếng nói.
Phía sau anh ta chính là bốn đôi mắt sắc bén của vệ sĩ, cực kỳ khí thế.
“Là anh ta.”
Quách Xuân Dương run rẩy chỉ tay vào Lý Hiên.
Lưu Duy đột nhiên tiến tới lạnh lùng nhìn Lý Hiên.
Vẻ mặt Lưu Duy âm hiểm nói: “Dám đánh người anh em của tao, đúng là muốn chết, phế nó cho tao.”
Lưu Duy ra lệnh một tiếng.
Ầm ầm!
Bốn vệ sĩ lập tức vây quanh Lý Hiên.
Bốn người vệ sĩ này là nhà họ Lưu bỏ giá cao thuê về, trong đó còn có hai người từng là lính đánh thuê, trên tay từng dính máu người.
“Muốn chết à!”
Lý Hiên hừ lạnh một tiếng.
Hắn vươn tay lên, bụp bụp bụp, giống như tiếng gió mùa thu đang cuốn lá rụng đi, mấy người vệ sĩ còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đánh ngã xuống đất, kêu gào thảm thiết không thôi.
“Cái này...”
Lưu Duy nhìn cảnh tượng như thế, đồng tử co rụt lại.
Quách Xuân Dương vội vàng nhắc nhở: "Anh Lưu, cái thằng này hơi kỳ dị, vừa nãy anh ta không hề đụng đến em nhưng vai em đã bị thương rồi."
Sao mày không nói sớm chút hả?
Lưu Duy nghe thế, cả người không khỏi run lẩy bẩy.
Có thể cách không làm người khác bị thương, kiểu tồn tại như thế làm sao mà Lưu Duy anh ta có thể chọc vào được chứ.
Có thể đối phương là một người tu luyện đó!
Cha anh ta đã nhắc đi nhắc lại anh ta nhiều lần rồi, có một loại người không thể chọc vào, đó chính là kỳ nhân dị sĩ, bởi vì không cẩn thận sẽ mang lại họa diệt môn cho gia tộc.
Không lâu trước đó nhà họ Hà vừa bị diệt, người ta cho rằng là do chọc vào người tu luyện.
Xong rồi!
Móng vuốt của Lưu Duy toàn toàn tê dại rồi.
Mà những lời Lý Hiên nói sau đó đã khiến Lưu Duy như rơi xuống vực sâu không đáy.
“Bảy cậu chủ của Sở Châu thì tính là gì chứ? Lý Hiên tao hiện tại có thể lấy mạng của mày luôn đấy!”
Vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt.
Giọng điệu cũng quá ghê gớm rồi.
Mà đúng vào lúc này, một giọng nói cực kỳ uy nghiêm vang lên: “Giết một Lưu Duy đâu cần tiền bối phải đích thân ra tay chứ, Hoàng Thái Giang tôi bằng lòng làm thay!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT