Tôi Chăm Sóc Ấu Tể Người Khổng Lồ Ở Tinh Tế

Tôi là ấu tể (1)


2 tháng


"Cũng đúng!” Ngải Duy nghe Tần Định nói xong mới phản ứng lại, sao Ecolean mới gia nhập Liên bang chưa được 5 năm, người dân trên tinh cầu chưa quen với việc sử dụng hệ ngôn ngữ chung nhanh như vậy, cho nên đứa bé này có thể không biết nói ngôn ngữ mới mà thôi.

Ngải Duy lần mò trong túi quần hai lần rồi lấy ra máy chuyển đổi ngôn ngữ áp lên tai Chu Dương: “Bây giờ nhóc đã hiểu chưa?”

Chu Dương chưa kịp phản ứng với việc được "người ngoài hành tinh khổng lồ cứu giữa ranh giới sự sống và cái chết",cậu nhìn thấy *thiết bị liên lạc cá nhân trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, sau đó vành tai chợt ớn lạnh một cái liền hiểu được người ngoài hành tinh đang nói gì đó.

Công nghệ thời bấy giờ ở nơi đây tiên tiến quá đi thôi! Sự kinh ngạc nhanh chóng trôi qua, cậu vội vàng gật đầu: "Tôi hiểu được rồi!"

Ngải Duy rất hài lòng: “Sếp của mình thật anh minh, nhưng một ấu tể như nhóc tại sao lại ở trong rừng Ái Khắc, cha mẹ nhóc đâu?”

Ấu tể? Chu Dương có chút khó hiểu: "Tôi năm nay 25 tuổi rồi, vẫn còn xem là trẻ con sao?" Người ngoài hành tinh mấy người bao nhiêu tuổi mới được tính là trưởng thành?

Những lời này khiến Ngải Duy bối rối, xét đến sở thích thẩm mỹ lạnh lùng và cứng rắn của tộc người khổng lồ, có người thành niên nào sẽ mặc quần áo dễ thương như vậy? Không cần giữ thể diện nữa hả?

Hắn nhớ rõ ngày xưa có mấy đứa nhỏ vì thích sếp mà giả vờ đã thành niên, lại bắt đầu lải nhải thuyết phục: “ Nhóc cũng là fan của sếp tôi sao? Cho dù có sùng bái sếp tôi đi nữa thì trẻ con cũng không được phép nói dối. "

"Tôi không biết sếp của anh, tôi cũng không nói dối, tôi thực sự đã 25 tuổi rồi đó." Chu Dương bất lực, cậu là người trái đất, dáng dấp nhỏ hơn họ một chút chút thôi mà, cũng đâu có thể quy cho cậu vẫn còn là một đứa nhỏ được chứ.

Ngải Duy không để tai lời của cậu, nếu như trong toàn bộ thiên hà có một người khổng lồ trưởng thành nào chịu mặc thứ này, hắn sẽ lập tức tự chặt đầu mình làm mồi cho tinh thú.

Có điều, trong Liên bang vẫn có người không biết mặt mũi sếp của mình sao?

Hắn nâng Chu Dương áp sát lên mặt mình: “Nhóc thực sự không biết sếp của tôi hả ? Sếp tôi, Tần Định, người khổng lồ mạnh nhất toàn thiên hà, đoàn trưởng quân đoàn Độc Lập,là vị tướng trẻ nhất của Liên bang, nhóc không có một chút ấn tượng nào à?"

Chu Dương: Tôi nhân danh là một người Trái Đất, làm sao có ấn tượng gì với những người nổi tiếng trong Liên bang các anh? Tôi mới đáp tới đây hôm nay thôi đó!

Thấy Ngải sắp bắt đầu khoe về thành tích to lớn của sếp mình, Chu Dương nhanh chóng ngắt lời: "Ừm, thưa anh, tôi bị bong gân ở mắt cá chân có thể phiền anh tìm người giúp tôi xử lý được không?"

Cho dù đang lon ton qua khu rừng hiểm trở nhưng bước chân của Ngải Duy vẫn rất vững vàng, tuy hay nói lời khó nghe song vẫn luôn cẩn thận bảo vệ người đang trong lòng mình.

Sau khi nghe cậu bị thương, Ngải Duy cũng kiềm chế thái độ bỡn cợt, thoạt nhìn đã ra dáng dấp quân nhân hơn: “Bãi đậu xe có bác sĩ, chúng ta qua đó xử lý.” Sau đó nói thêm: “Nhóc có thể gọi tôi là chú Ngải Duy, thưa gửi gì đó quá trang trọng rồi."

Chu Dương héo đơ cả mặt, người ngoài hành tinh này dù mặt cũng to đó, nhưng nhìn không quá 30 tuổi, ai ngờ đã là một ông chú rồi, chủng tộc của bọn họ thoạt nhìn không hề già chút nào luôn! Cậu e dè trả lời: "Cảm ơn chú Ngải Duy?"

Ngải Duy nhe hàm răng trắng nõn nà ra mỉm cười, đứa bé này so với nhóc của dì hắn còn đáng yêu hơn nhiều: “Chuẩn rồi đó!”

Chu Dương lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, cậu cảm thấy có chút khó chịu khi mặt đối mặt, hàm răng trắng, cái miệng khổng lồ đỏ như máu nhìn khá đáng sợ.

Thoáng chốc họ đã đến bãi đỗ xe trên không số 15, đây chính là tòa nhà trong suốt hình chữ T mà Chu Dương từng thấy trước đây, chủ yếu được sử dụng bởi lính đánh thuê, kiểm lâm và sinh viên thực tập đỗ xe bay. Để giảm tác động đến hệ sinh thái nên cấu trúc chính được xây dựng phía trên khu rừng và nối mặt đất bằng hai thang máy trong suốt.

Ngải Duy ôm Chu Dương đi vào thang máy, thang máy tốc độ rất nhanh, Chu Dương cảm giác bị môi trường không trọng lượng đè nén, bụng cồn cào khó chịu khiến cậu cũng không còn tâm trạng để ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính.

May mắn thang máy rất nhanh đã dừng lại, sau khi bước ra khỏi thang máy, Ngải Duy đi thẳng về phía phòng y tế ở bãi đậu xe. Còn Chu Dương bị một đám xe bay đậu ngay ngắn rù quến, những xe bay này giống như sự kết hợp giữa ô tô và máy bay trên Trái đất, nhưng nó to hơn gấp mấy lần dù sao thì chiều cao của người hơi đây cũng rất lớn, điểm trên nền trắng bạc là những hoa văn hoạ tiết trang trí.

Chu Dương không khỏi cảm thán: "Đây đúng là thiên đường của đàn ông mà..."

Ngải Duy đẩy cửa phòng y tế ra hét với vào bên trong: "Garr, lại đây xem đi đứa nhỏ này bị bông gân ở mắt cá chân."

Người đàn ông tên Garr mặc áo blouse trắng đứng dậy khỏi ghế: "Đặt bệnh nhân lên giường."

Chu Dương đang ngồi trên chiếc giường bệnh rộng hơn mười mét vuông, cơ thể nhỏ bé chỉ chiếm nổi một góc giường, cả người lem nhem trông rất đáng thương.

Garr nhìn cậu mặc trang phục thú bông có chút khó xử: “Cởi bộ đồ ra đi?”

Chu Dương rất thẹn thùng, lúc này cậu chỉ có mỗi miếng vải cộc bọc lại một khi cởi ra sẽ trần truồng như nhộng, lúng ta lúng túng hỏi: " Anh có kéo không? Để tôi cắt giày ra."

Garr im lặng quay đầu đi lấy kéo rồi ngồi xổm trước mặt cậu: “Chân nào bị bong gân?”

Chu Dương giơ chân phải lên: “Chân này.”

Nhìn chiếc kéo trong tay Garr, Chu Dương chợt nhận ra bất kì dụng cụ nào ở đây cũng khó có thể sánh được với hình dáng cơ thể cậu, cho dù là chiếc giường rộng hơn mười mét vuông này hay là cây kéo có thể thay thế dụng cụ tỉa cây ở trường mẫu giáo.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play