Thời gian thấm thoát trôi qua, đã sớm biết thời đại học luôn sẽ có một ngày chấm dứt, chỉ là khi ngày này thật sự đến, tôi lại thấy có chút mờ mịt, hụt hẫng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tốt nghiệp vẫn có thể liên lạc với nhau mà." Lão Vương bạn cùng phòng an ủi tôi.

Nói thì nói thế, nhưng mà vốn dĩ năm cuối thì phải đi thực tập, chuẩn bị cho kì thi sau đại học, các phòng ký túc xá khác đều đã chia năm xẻ bảy, chỉ có ký túc xá của chúng tôi, dù cho tôi có đi du học hay là ở trong nước quyết định học nghiên cứu sinh hay đi làm như các cậu ấy, thì cũng không tính rời phòng ký túc xá này.

...Ánh trăng không mất chúng ta không rời, tôi là cún nhỏ ngọt ngào.

Lúc đó, các cậu ấy nói như thế đấy.

Haiz, thật tức giận! Bốn chị em chúng tôi, từ nay về sau chính là người lạ, trời nam đất bắc, mãi mãi, không cách nào gặp lại...

"Dừng..." Lão Tần làm động tác tạm ngưng: "Nhìn biểu cảm của cậu kìa, mình biết ngay là cậu đang tự bổ não tào lao gì đó trong đầu rồi đấy."

...

Tôi không có! Tôi không phải!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

*

Vốn dĩ lúc đầu, tôi tính sau khi tốt nghiệp sẽ về nhà, nhưng không biết Hạ Chi Niên đã nói gì với ba mẹ tôi mà hai người họ lại có thể đồng ý để tôi dọn đến ở cùng Hạ Chi Niên, sống chung với anh.

Tôi tức giận phản đối trong nhóm gia đình.

[Mọi người không lo lắng cho con sao?]

[Lo cái gì cho con?]

Tôi có thể thấy được sự lạnh lùng của mẹ tôi qua từng câu chữ này.

[Ba rất yên tâm với Chi Niên, nó là đứa trẻ ngoan.] Ba tôi bổ sung thêm.

Con lo lắng mà!

[Có người muốn là tốt rồi.]

? ? ?

Đây là những gì con người có thể nói sao?

Đây là anh trai tôi à?

Tôi đã sắp quên tôi còn có người anh trai này nữa. Nếu không phải tôi vẫn còn phải moi một khoản tiền sinh hoạt từ người anh trai này thì tôi cảm thấy tôi có thể quyên tặng người anh trai này cho quốc gia rồi.

Tôi tin chắc rằng, nếu ngày nào miệng Đường Đình vẫn còn thì ngày đó anh ấy vẫn sẽ chẳng tìm được bạn gái.

Từ nhỏ tôi đã không hợp tính với người anh trai này rồi. Hồi còn bé, nghe người ta nói rất hâm mộ những người có anh trai, tôi còn cảm thấy kỳ lạ, loại sinh vật như anh trai mà còn có người muốn à?

Khi vừa mới sinh tôi, ba mẹ đã tặng tôi cho anh trai tôi rồi.

Hai anh em thì phải có dáng vẻ của hai anh em. Lúc ấy, anh ấy mới sáu tuổi, trưng ra bộ mặt nghiêm trang nói với ba mẹ: "Nếu con tên là Đường Đình thì em gái con cứ gọi là Đường Sỏa đi, hai chúng con sẽ là tổ hợp cực kỳ ngu ngốc."

Em thấy anh mới cực kỳ ngu ngốc ấy. Đả thương đối thủ tám trăm, tự tổn hại ba nghìn.

Sau đó thì hàng loạt cái tên kỳ lạ ra đời... Dù sao căn cứ vào cách nói của anh ấy, mặc kệ là Đỉnh Sỏa hay là Đỉnh Xuẩn, dù sao thì cái mác không tốt đẹp này vẫn nằm trong tên tôi.

Sau này khuyên can mãi, ba mẹ khuyên anh ấy rất lâu thì anh ấy mới chịu tìm trong từ điển hết nửa ngày, cái tên Đường Điềm của tôi mới được quyết định.

Trước đây tôi không hiểu, nghĩ các anh trai khác đều sẽ giống anh ấy. Kết quả lên đến cấp hai mới phát hiện anh trai người khác đối xử với em gái rất tốt, không những không giành đồ ăn của em gái mà còn mua đồ cho em gái nữa!

Chua, tôi chính là một trái chanh.

Ngay cả bây giờ anh trai tôi đã trưởng thành nên đã có hơi biết điều, biết đối xử tốt với tôi hơn một chút, dẫu sao ít nhất trong phương diện tiền bạc cũng không tệ bạc với tôi.

*

Vào hôm chụp hình tốt nghiệp, Hạ Chi Niên giúp tôi dọn dẹp đồ sang nhà mới của hai chúng tôi.

Thực ra ở đây cũng chẳng được bao lâu, tháng sáu chính thức tốt nghiệp, đầu tháng chín tôi sẽ đến Triều Tiên học nghiên cứu sinh. Ở đây nhiều nhất là một tháng, những ngày còn lại tôi định về nhà.

Nói về chuyện đi Triều Tiên này, bất kể là ba mẹ hay bạn bè xung quanh đều than phiền, nói đi nơi nào không đi, ngay cả đi Hàn Quốc cũng được, không được học bổng thì tự bỏ tiền, hà cớ gì cứ phải tự làm khổ mình mà đến Triều Tiên, trong nhà cũng không thiếu chút học phí đi du học này.

Chỉ có Đường Đình trực tiếp nói với tôi: "Em muốn làm thì cứ làm đi, không cần lo lắng ở nhà. Ba mẹ có anh chăm sóc, bên đó em tự chăm sóc bản thân mình cho tốt là được."

Lúc đó, tôi cảm thấy anh ấy cuối cùng cũng có dáng vẻ của một người anh trai rồi, ít nhất là vào thời khắc đó, tôi có thể cảm nhận được anh em tâm linh tương thông là có lý.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi không chịu nổi khổ sở. Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi không cần thiết phải làm thế. Không ai hỏi tôi, tôi muốn... hay là không muốn.

*

Tuy mẹ nói không lo lắng cho tôi, nhưng vẫn lặng lẽ nhắn tin cho tôi nói nhớ chú ý các biện pháp an toàn, tự bảo vệ bản thân cho tốt.

Những lời này bà đã nói với tôi vô số lần. Có thể bà cũng chưa đoán được, tôi và Hạ Chi Niên ở bên nhau lâu như vậy nhưng vẫn chưa phát triển đến bước kia.

Nếu mẹ tôi biết thì chắc chắn sẽ càng lo lắng hơn. Nói cho cùng, lúc Hạ Chi Niên không có bạn gái thì không sao, nhưng nếu đã có bạn gái, lại còn là một người xinh đẹp tựa tiên nữ như tôi, anh vẫn có thể "ngồi trong lòng mà vẫn chẳng loạn" chung đụng với tôi suốt bốn năm, một khi phải khai trai chắc chắn là trời đất tối sầm không kết thúc được.

Anh không kết thúc được, tôi cũng chịu không nổi.

Vào ngày tôi chuyển vào nhà mới với Hạ Chi Niên thì nhận được ba bao lì xì.

Một cái từ ba tôi, một cái từ mẹ, một cái là của anh trai tôi.

Ba người bọn họ đều chuyển cho tôi 8888 tệ làm sinh hoạt phí trong khoảng thời gian này, chắc ba người đều nghĩ mình là người duy nhất chuyển tiền cho tôi.

"Em ở phòng nào?"

"Phòng này." Hạ Chi Niên chỉ vào một phòng dành cho tôi - là một phòng có không gian lớn nhất.

"Anh ở đâu?"

"Anh cũng ở đây."

Anh nói cứ như đây là chuyện đương nhiên vậy.

"?"

Tôi nhìn về phía anh.

Cuối cùng anh cũng thông suốt rồi à?

"Em phải tập làm quen, về sau hai chúng ta ở cùng nhau cả đời lận."

Quen, tôi rất quen.

"Nếu em thật sự không quen, trước tiên anh có thể..."

Tôi kéo tay anh lại: "Cứ ở đây đi!"

"Nghe lời em."

Một bộ vợ nói gì anh nghe đó.

"A"

Tôi sợ bản thân lại rơi vào bẫy của con sói này rồi. Lại thêm lần nữa. Tôi thật ngốc!

Như sực nhớ tới gì đó, anh trịnh trọng nói với tôi: "Sau này anh còn muốn đến thăm cô chú một chút."

"Lần này là chính thức." Anh bổ sung: "Anh tính bắt cóc con gái họ trước đã rồi nói sau."

"Hả?"

"Anh muốn đính hôn trước với em."

"... Quá sớm chăng?"

"Không còn sớm nữa." Anh nói với tôi: "Phải đặt em trong tầm mắt thì trong lòng anh mới có thể cảm thấy chắc chắn được."

"Cũng không chắc chắn đâu, kết hôn còn có thể ly hôn mà."

Tôi vừa mới nói xong liền thấy ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn rất nhiều. Đã lâu không còn thấy ánh mắt này của anh, lần cuối cùng nhìn thấy đã là lần nói chia tay lúc trước.

"Được được, em thu hồi." Nếu tôi không thu hồi thì tôi cảm thấy anh sẽ tức đến bùng nổ.

Tâm trạng anh dịu đi một chút, vừa như nỉ non vừa như uy hiếp: "Điềm Điềm à, về sau đừng nói thế nữa, anh sẽ tưởng thật đấy."

Tôi kiên định gật đầu, giống như đang cho anh thấy quyết tâm của tôi.

Có đôi khi miệng nhanh hơn não chính là như vậy, haiz.

"Em gọi cho ba mẹ một chút, có rảnh thì mọi người gặp nhau." Tôi chuyển chủ đề trở lại.

Anh gật đầu, sau đó đột nhiên ôm chặt tôi.

Tôi đang nghi ngờ bạn trai tôi mắc chứng thèm khát da thịt, bất chợt bùng nổ sau khi đã nhịn đói suốt bốn năm.

"Không phải anh vẫn chưa cầu hôn em à?"

Anh còn biết hả!

"Em thế này là đã đồng ý với anh rồi sao?"

"Hừ."

"Cảm giác Điềm Điềm yêu anh như vậy, sau này anh cầu hôn thì cũng nắm chắc hơn phần nào."

...

Ngài đã tự động quên hai tháng trước tôi còn muốn chia tay với ngài sao?

Thôi quên đi, không tính toán với anh nữa.

Về chuyện cầu hôn... Hừ! Chờ xem biểu hiện của anh như thế nào đã.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play