Gần đây tôi rất bận, phải chuẩn bị cho nội dung liên quan cho kỳ bảo vệ luận văn của mình. Hạ Chi Niên gửi cho tôi mười tin nhắn nhưng tôi chỉ có thể trả lời lại cái cuối cùng.
Cùng không thể trách tôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi bắt đầu anh vẫn gửi tin nhắn chữ, sau đó bằng một cách kỳ diệu nào đấy mà có một ngày lại bắt đầu gửi toàn ghi âm, mà mười tin nhắn này lại hoàn toàn giống hệt nhau, đều là:
"Điềm Điềm, anh nhớ em."
"Điềm Điềm, ăn cơm chưa?"
"Điềm Điềm, chú ý sức khỏe."
"Điềm Điềm, nghỉ ngơi thật tốt."
...
Tin nào cũng như tin nấy...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc không thể giải thích được.
Chỉ là tôi cảm thấy lỗ tai tôi có thể đã bị anh niệm chú rồi. Bạn thử xem, nếu bạn đang gọi tên mình trong đầu, nhưng tất cả những gì hiện ra đều là cảm giác giọng nói của anh!
Ma quỷ, rất ma quỷ, giọng nói cuối cùng là tiếng của chủ nhiệm gọi tên tôi trả lời câu hỏi, nhưng bây giờ đều đã bị Hạ Chi Niên chiếm lấy.
Tôi thậm chí còn đang nghi ngờ là anh cố tình, cố ý muốn làm cho tôi nhớ mãi không quên được anh.
Hừ!!
Tôi còn lâu mới bị mắc mưu của anh!
Vào đêm khuya, Hạ - dính người - Chi Niên thường gọi cho tôi khi đèn trong phòng ký túc đã tắt.
"Điềm Điềm, em nhớ tháng sau có ngày quan trọng nào không?"
"Đương nhiên."
Tôi thấy trong ánh mắt của anh có sự mong chờ với câu trả lời của tôi.
"Bảo vệ luận văn."
Ánh mắt của anh giống như súng liên thanh vậy, bùm bùm bùm bắn đến tôi.
Cuộc gọi video bị tắt.
Tôi trầm mặc nhìn điện thoại mình, trong lòng thầm thở dài.
Dễ giận thế à?
Tôi biết tháng sau là sinh nhật anh, chỉ là tôi muốn cho anh một bất ngờ thôi.
Chờ hai phút, lịch sử trò chuyện của tôi vẫn đang dừng ở cuộc nói chuyện không lâu trước đó.
[Sorry nhé, em nói giỡn thôi, em biết là sinh nhật của anh đấy.]
Sau khi gõ mấy từ này, ngẫm nghĩ một chút rồi lại xóa mấy câu này đi.
Trên giao diện trò chuyện của hai chúng tôi, anh ở bên kia vẫn chẳng biểu hiện là đối phương đang đánh chữ.
Có thể là tức giận thật rồi.
Thôi quên đi! Không nghĩ nữa.
Tôi ném điện thoại sang một bên rồi đi ngủ.
Trước đây mẹ tôi một cách ngủ dân gian có tên "nhắm mắt cái là ngủ".
Bà ấy gạt tôi. Tôi cũng không biết mình nhắm mắt bao lâu rồi, chỉ cảm thấy càng nhắm mắt thì đầu óc càng tỉnh táo.
Không nhịn được nữa, tôi quyết định gửi cho anh tin nhắn xin lỗi.
Tôi trốn vào trong chăn, vừa mở di động lên thì phát hiện trên giao diện trò chuyện có 99+ tin nhắn, tất cả đều cùng một người gửi.
"Điềm Điềm, vừa rồi di động anh hết pin."
"Điềm Điềm, tháng sau là sinh nhật anh."
"Điềm Điềm, anh biết là em nhớ."
"Điềm Điềm, sao em không để ý đến anh?"
"..."
"Ngủ ngon, bé cưng."
Thời gian anh gửi tin nhắn đầu tiên vừa khéo là lúc tôi vừa bỏ điện thoại xuống.
Ôi! Cái vận mệnh chết tiệt này.
Vốn là phải nhắn tin giải thích nhưng cuối cùng lại thành hai chữ.
[Ngủ ngon.]
Mới vừa gửi đi đã thấy đối phương trả lời lại.
[Mau ngủ đi.]
[Được.]
Tôi vô cùng tỉnh táo, ngủ cái gì mà ngủ, muốn tỉnh luôn rồi này!
[Không được gạt anh.]
[A A ~]
[Bây giờ! Lập tức! Lập tức! Ngủ! Hay là! Ngủ với anh!]
Tôi đang nghi ngờ anh muốn lái xe* với tôi, hơn nữa tôi cũng có chứng cứ đây.
*Lái xe: gạ gẫm chuyện đen tối.
Thôi quên đi, bạn trai đã nói như vậy rồi, dù bằng mặt không bằng lòng nhưng tôi cũng không thể không thấy xấu hổ chứ.
Ngủ rồi.
Ngủ ngon.
Tôi nói thầm trong lòng một lần.
*
Trước kia, khi đến sinh nhật của Hạ Chi Niên đều chỉ toàn lướt qua. Nhưng bây giờ có bạn gái rồi, đây cũng là một trong số ít những lợi thế trong suốt cả năm có thể bắt bí bạn gái, bất kể như thế nào cũng phải coi trọng một chút.
Được rồi, thật ra anh nói trong suốt cả năm, đây là một trong số ít những ngày anh có thể muốn làm gì thì làm.
Muốn làm gì thì làm... Ngài cũng được lắm đó.
Tôi quan sát anh: "Vậy anh có nguyện vọng gì trong sinh nhật của mình không?"
"Thế giới hòa bình."
"..."
"Anh muốn cùng em đón sinh nhật, vậy là đủ." Anh luồn tay vào tóc tôi mà nghịch ngợm.
"Tốt nhất là hôm đó em có thể chủ động hôn anh."
"Tốt nhất là em đính hôn với anh luôn."
"Tốt nhất là..."
"Em thấy anh tốt nhất là ngậm miệng lại đi!" Tôi bịt kín miệng anh, anh lại lơ đễnh liếm vào giữa lòng bàn tay tôi, rồi cười gian như một con hồ ly.
Gần đây, Hạ Chi Niên có bệnh.
Tôi cảm thấy người mà tôi quen biết mấy năm qua là Hạ Chi Niên giả. Cái gì mà bình tĩnh, tự kiềm chế, cái gì mà khiêm tốn?
Xin hỏi mấy từ hình dung ấy có liên quan tí xíu gì về Hạ Chi Niên à?
Nhưng mà tôi cũng có bệnh.
Hạ Chi Niên như vậy tôi lại rất thích.
Bệnh của tôi cũng không nhẹ rồi.
*
Vào ngày sinh nhật, vốn là muốn dùng buổi sáng để hoàn thành kế hoạch sinh nhật cho Hạ Chi Niên nhưng tôi lại bị giảng viên hướng dẫn gọi đi mất.
Lúc tôi đi, rõ ràng cảm xúc Hạ Chi Niên rất sa sút, nhưng khi tôi hôn anh một cái, thì sắc mặt anh tốt lên không ít.
Lúc tôi về đã là buổi chiều rồi, sau khi cùng anh ấy thực hiện một loạt hành động trông có chút ngây thơ nhưng hai chúng tôi đều cảm thấy rất hưởng thụ thì cũng chỉ chờ đến buổi tối đi ăn cơm.
Tôi không biết buổi sáng hôm nay anh trải qua như thế nào, dù sao tôi... còn đang rất vui vẻ, hì hì.
Không hiểu sao lại có một loại cảm giác phấn khích "tránh thoát được một kiếp".
Trước đó, tôi vô tình nhìn thấy trong quyển sổ kế hoạch của anh có ghi kế hoạch buổi sáng, trong dòng đầu tiên có chữ KF.
KF... Buổi sáng... Tôi là một người bạn gái rất biết săn sóc, chủ yếu là tôi lo lắng ban ngày anh dâm loạn trắng trợn như vậy sẽ làm tổn thương cơ thể, về già có tẩm bổ cũng sẽ không tốt trở lại được.
Bữa tối ăn lẩu, một nồi lẩu uyên ương, tôi thích ăn cay nhưng anh lại không ăn được cay. Không thể ăn đã đành, anh còn nói tôi có thể ăn cay thì phải tìm một người bạn trai như anh vậy, hai người ngay cả ăn lẩu cũng phải ăn lẩu uyên ương. Nên biết rằng uyên ương chính là tượng trưng cho tình yêu đấy.
ĐM tình yêu. Tôi chỉ mới nghe qua từ uyên ương số khổ thôi.
Sau khi ăn xong, tôi vốn muốn tặng quà cho anh rồi về phòng ngủ, chợt nghe anh cười nói: "Chỉ thiếu cái đầu tiên, vốn là buổi sáng phải hoàn thành rồi, để đến giờ cũng được."
Vốn dĩ hiếm khi nhìn thấy anh cười như đứa trẻ thế này, hơn nữa gần đây anh thay đổi rất nhiều, từ người đẹp thần tiên cao không thể với trong ấn tượng ban đầu của tôi đến con chó ngốc nghếch quái lạ trước mặt tôi hiện giờ, tôi hẳn là nên đồng ý với anh.
Nhưng mà tôi liếc mắt nhìn một cái...
?
Excuse me???
KF vẫn còn?
Tôi tròn mắt kinh ngạc, ngón tay chỉ anh cũng có hơi run rẩy: "Anh... Anh... Ngày ngày trong đầu anh chỉ có mấy thứ này thôi hả?"
"Đúng vậy." Anh còn trả lời rất hùng hồn nữa.
"Nếu em không muốn thì sao?"
"Cái này thì cần phải bằng lòng sao?"
Tôi tức giận đứng bật dậy.
Đồ khốn Hạ Chi Niên, anh xem tôi là người như thế nào chứ!
"Cà phê. Mẹ anh kêu anh mang đến cho em." Không biết từ đâu mà anh lấy ra một hộp bột cà phê: "Cái này là do bà ấy ra nước ngoài chơi mang về. Bột cà phê này là do bà ấy tự xay, nói là đưa cho con dâu."
Mặt tôi đỏ lên, không biết là do xấu hổ hay là ngượng ngùng.
Bây giờ nói chuyện con dâu còn sớm quá đấy.
Nhưng mà KF...
"Thì ra KF là ý này à." Tôi vừa nói vừa nhận lấy hộp cà phê của cô tặng: "Giúp em cảm ơn cô nhé."
"Nếu không thì em cho rằng KF là ý gì?" Anh như đang nhớ đến gì đó, tay để lên môi, muốn cười nhưng lại kìm nén hết sức có thể.
Tôi hơi bối rối, khẽ đá chân anh, ánh mắt cũng hơi đỏ lên.
"Anh đừng có cười!"
"Anh không cười."
"Còn cười!"
"Anh sai rồi, anh sai rồi."
"Em không hiểu sai!" Tôi sống chết giải thích. Chắc không phải là trên thế giới này chỉ có trong đầu của tôi mới chứa mấy loại phế thải màu vàng (*) này chứ.
(*) Màu vàng: Nói về các thể loại xấu xí, đồi trụy.
"Ừ, em không hiểu sai." Anh dắt tay tôi: "Em chỉ nghĩ KF là Kali-Florua... Ừm... Anh muốn lấy nó... Mang em đi làm thí nghiệm?"
Thôi quên đi, tôi thật sự chẳng nghe nổi chuyện bịa đặt anh cho tôi được nữa.
Anh bắt đầu khẽ khàng vuốt ve sau lưng tôi, nhờ sự trấn an của anh mà tâm tình tôi mới có thể tốt lên được một chú. Nhưng mà sao tôi lại cảm thấy như anh đang vuốt lông mèo vậy chứ, cái loại cảm giác kỳ quái không nói nên lời.
Tôi đánh anh, trừng mắt nhìn anh: "Quên chuyện này đi."
"Em muốn nói chuyện gì?"
Tốt! Ham muốn sống rất mạnh!
"À, quà." Tôi lấy trong túi ra một cuốn sách, đây là sổ ghi chép mỗi lần tôi hẹn hò với anh , mặt sau mỗi bức ảnh chụp tôi đều ghi chú mấy câu nói, cũng như đánh giá cuộc hẹn ngày hôm đó, ảnh chụp lần hẹn này cũng được tôi kẹp vào.
Không tốn công mua một cái Polaroid (**).
(**) Polaroid: Máy ảnh chụp lấy liền.
Trong lòng tôi vừa bùi ngùi, lại nhìn thấy anh ở bên cạnh rút tấm ảnh chụp buổi chiều này ra, sau lưng bức ảnh còn có viết một câu: Thật ra KF cũng không phải không được... Chỉ là ban ngày, thật sự không tốt với sức khỏe của đàn ông cho lắm.
À thông suốt rồi, ngài nhìn toàn bộ cơ thể màu vàng của tôi này, thật ra cũng không nghĩ tới một ngày nào đó có thể tẩy trắng, nhưng lúc này thật sự rất xấu hổ.
Anh ấy bị những lời này chọc cười, siết lấy phần eo của tôi, uy hiếp: "Vậy lần sau thử ban ngày đi, xem coi có phải thật sự không tốt cho sức khỏe hay không."
Anh nói, chúng tôi học y, thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra chân lý.
...
Thật xin lỗi, tôi đi chết đây.