8h tối.
Triệu Ngọc Kỳ phát trực tiếp.
Đến gần 10h thì số người xem cũng vẫn thưa thớt như vậy.
" Kỳ Kỳ à, cậu chưa liên lạc với Trần Viễn sao? Hai tiếng rồi, sao vẫn không thấy mặt?" Ngô Tiểu Phi gấp gáp hỏi.
Bởi vì Trần Viễn không tới thì sẽ không có lượng quà tặng lớn.
Sẽ không được lên top thịnh hành.
Triệu Ngọc Kỳ phát trực tiếp hai tiếng, nhìn số người xem có hơn hai nghìn mà so với 300 nghìn như mấy hôm trước liền lắc đầu ngao ngán!
" Buổi sáng nói rồi, cậu ta còn đồng ý mà, ai biết bị cậu ta cho leo cây!"
Triệu Ngọc Kỳ tức giận đáp.
Nàng đường đường là một hoa khôi của trường, nữ thần trong lòng các nam sinh, chỉ cần nàng muốn là họ đều dâng lên hai tay?
Quan trọng hơn là ngày hôm nay cô nàng phát trực tiếp quảng cáo cho nhãn hiệu nổi tiếng, nếu như lượng tiêu thụ không được như mong đợi thì tương lai khó mà phát triển.
Vì chuẩn bị cho điều đó.
Nàng sáng nay còn tự mình chạy đi mang đồ ăn sáng cho Trần Viễn, còn tặng hắn hẳn một cái Apple mới nhất để tỏ tâm ý.
Nhưng mà Trần Viễn cho nàng leo cây thì thật là quá đáng rồi!
Quá là quá đáng!
" Có thể là Trần Viễn có chuyện khẩn cấp phải xử lý, tạm thời không phải lo lắng, điện thoại không nghe, WeChat không trả lời, chắc có việc gì thôi!"
Triệu Ngọc Kỳ tự tìm lý do giải thích thay Trần Viễn.
" Chuyện gì là chuyện gì, đồng ý rồi sao có thể không làm chứ?
Hơn nữa Kỳ Kỳ cậu có hiểu không, Tịch Mịch Nhất Căn Yên, cái tên này sáng nay tặng 12,000 cái hoả tiễn siêu cấp.
Là hơn 12,000 cái siêu hỏa tiễn đấy cậu hiểu không!
Hơn 25 triệu tệ của tui!
Hắn buổi sáng rảnh rỗi như thế, còn tặng nữ streamer khác cả đống tiền, thế mà buổi tối không ngó ngàng tới cậu.
Hắn rõ ràng không đem cậu để trong lòng rồi!"
Ngô Tiểu Phi nói xong, Triệu Ngọc Kỳ liền móc điện thoại ra mở Weibo lên xem.
Quả nhiên đúng là như vậy!
《 Huya đệ nhất thần hào Tịch Mịch Nhất Căn Yên 》 Từ hạng 11, leo lên Weibo hot search thứ hạng năm.
Bên trong còn có ảnh chụp màn hình bắn siêu hoả tiễn ngập mành.
"Đáng ghét, quá đáng ghét!"
Triệu Ngọc Kỳ tức giận nghiến răng. Là một nữ hoa khôi của trường, nàng chưa từng bị nam sinh ngó lơ như vậy.
Nàng cho rằng, Trần Viễn đã sắp bị mình nắm thóp rồi, ai ngờ, hắn căn bản không coi nàng ra gì.
Loại cảm giác không được coi trọng này khiến Triệu Ngọc Kỳ phát điên.
Trong lòng nàng sản sinh một loại cảm giác bị thất bại.
Nàng hoài nghi bản thân mình không đủ mị lực hay sao?
Trần Viễn lúc trước là vì lý do gì mà bằng lòng trả giá cho Lâm Thư Đồng.
Tại sao đến lượt nàng liền không coi nàng là gì?
Lẽ nào nàng còn không bằng một Lâm Thư Đồng nhỏ nhoi sao?
Nữ sinh đều thích so sánh bản thân với người khác, đặc biệt là càng đẹp càng thích.
Nếu như Trần Viễn ngày hôm nay tặng quà cho nàng, nàng sẽ cho rằng Trần Viễn đã nằm trong lòng bàn tay mình.
Bất luận người đàn ông này cỡ nào có tiền, cũng phải quỳ gối ở dưới váy nàng?
Căn cứ từ góc độ tâm lý học mà nói là như vậy.
Mỗi người trời sinh đều có một loại bản năng " Đáng bị coi thường".
Trong đầu nàng nghĩ, thứ dễ có sẽ không có giá trị, còn thứ không có thì càng phải đoạt lấy.
Hắn càng không coi nàng là gì, nàng càng muốn muốn hắn phải coi nàng ra gì mới xong.
Đương nhiên, tiền đề phải là cô gái này đối với hắn đã sản sinh lòng hiếu kỳ cùng độ hảo cảm lớn nhất.
Con gái ngoài miệng đều sẽ nói mình yêu thích những người đàn ông tốt, yêu thương mình, quan tâm mình, nuông chiều mình, một người đàn luôn dỗ dành mình.
Trên thực tế, những người đàn ông như vậy thì có ế cả đời.
Bởi vì cô ta đối với các người chỉ coi như một kẻ liếm cẩu.
Ngươi vì đuổi theo nàng mà thấp kém như chó!
Như vậy thì có là người giàu hay không cũng như nhau cả thôi!
Cứ cho là người có tiền đi, gặp phải cô gái mình thích thì cũng đều có khả năng trở thành liếm cẩu.
Trần Viễn vì chuyện của Lâm Thư Đồng mà uống rượu say không cẩn thận cho Triệu Ngọc Kỳ leo cây.
Triệu Ngọc Kỳ trong lòng rất khó chịu.
Nhưng càng khó chịu bao nhiêu lại cành quan tâm bấy nhiêu, Trần Viễn ở trong mắt của nàng vị trí đã có chút khác biệt.
Để một cô gái tức giận sẽ có thể dẫn đến rạn nứt quan hệ, chia tay!
Nếu xử lý tốt có thể đột kích ngược nàng ta.
" Tiểu Phi à, hôm nay làm đến đây thôi, chán rồi!"
Triệu Ngọc Kỳ nói xong, đóng lại phòng trực tiếp.
Một đêm khó mà ngủ yên.
······
Rạng sáng ngày thứ hai.
Trần Viễn thoải mái vươn vai một cái sau đó cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị xem thời gian.
" Mẹ nó, sao sập nguồn rồi?"
" Không đúng, chắc hôm qua quên!"
" Chờ một chút, hôm qua mình có quên gì không nhỉ!"
Trần Viễn lập tức từ ván giường ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ long lanh nắng sớm.
Trần Viễn trong lòng mát lạnh.
" Nhớ rồi, hình như mình cho Triệu Ngọc Kỳ leo cây thì phải!"
" Còn có Từ Nhạc Nhạc hẹn 8h tối qua nhà ăn cơm, nhưng mà sáng mất rồi còn đâu?"
" Mình cho hai mỹ nữ leo cây ư?"
" Đệt mợ!"
Trần Viễn vỗ vào trán tự trách.
Uống rượu hỏng việc!
Ngày hôm qua có nhiều cơ hội vậy mà, Trần Viễn khởi động máy.
Mới vừa khởi động máy không tới mấy giây, liên tiếp tin nhắn bắn ra ngoài.
Tổng cộng có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, hơn 300 tin nhắn WeChat.
Lâm Thư Đồng, Từ Nhạc Nhạc, Triệu Ngọc Kỳ, đều gọi điện thoại tới.
Lại còn có cả Tôn Nhuế ư?
Trần Viễn trước tiên mở WeChat ra xem trước.
Lâm Thư Đồng: " Trần Viễn anh tại sao không nghe điện thoại của em!"
" Trần Viễn em đau lòng quá, em thật sự biết sai rồi, van xin anh, đừng đối xử như vậy với em mà!"
" Mãi đến bây giờ em mới hiểu em không thể thiếu anh!"
" Không muốn để anh rời đi!"
" Van xin anh đấy hãy trả lời em đi!"
" Một chữ thôi cũng được!"
"······ "
Từ Nhạc Nhạc: " Trần Viễn ca ca, sao em gọi điện thoại anh không nghe máy?"
" Sao hôm qua không tới nhà em ăn cơm?"
" Trần Viễn à, hôm qua em nấu cơm còn chuẩn bị rượu vang đợi anh nữa mà?"
" Là anh không thích em ư?"
" Trần Viễn ca ca, nếu anh nghi ngờ em tản tỉnh người khác thì anh yên tâm, em sẽ xoá hết mà!"
" Em đã xoá rồi!"
" ······ "
Triệu Ngọc Kỳ: " Trần Viễn, có chuyện gì vậy, sao lại cho người ta leo cây?"
" Tôi biết cậu có tiền, tôi biết cậu không thích tôi, nhưng chuyện đã hứa sao lại có thể thất hứa như vậy!"
" Cậu sao lại lật lọng như vậy?"
"······ "
Tôn Nhuế: " Xin lỗi, có chút đường đột, thế nhưng tớ muốn nói, Trần Viễn à, tớ thích cậu!"
" Mãi đến tận bây giờ, tớ vẫn không quên được tư thế anh dũng của cậu, Lâm Thư Đồng không quý trọng cậu thì tớ có thể, tớ có thể dần Lâm Thư Đồng lên cho cậu!"
" ······ "
Thấy tin nhắn oanh tạc cái thư mục, Trần Viễn có chút tê cả da đầu.
Những người con gái này cũng kinh khủng quá!
Mỗi người lại có một câu hỏi khác nhau, tôi còn chẳng phải người yêu của mấy người?
Tôi chỉ đơn thuần coi các người là công cụ sống để xoạt tiền, các người hiểu lầm lung tung gì vậy?
Bất kể có là Từ Nhạc Nhạc hay Triệu Ngọc Kỳ, Trần Viễn ban đầu chính là coi các nàng thành công cụ liếm cậu như vậy.
Tiền đúng là cho không, nhưng tôi cớ gì phải bàn chuyện tình cảm?
Lẽ nào người nghèo thì các người nói chuyện tiền, còn người giàu mới nói chuyện tình cảm?
Nói rõ tôi xem xem nào?
Còn có Tôn Nhuế này, đúng là không biết xấu hổ!
" Phiền!"
" Mới sáng ra đã bị gái làm phiền!"
Trần Viễn mở miệng phàn nàn.
"Lão tứ, mẹ mày thích ăn đòn à? Mới sáng ra đã muốn chết, không biết trong phòng có ba khứa độc thân à?"
" Thật đấy, quá súc sinh rồi, tôi đề nghị trục xuất khỏi phòng 503!"
" Tán thành! Đồng ý cả hai tay hai chân!"
Lúc này.
Trần Viễn lại nhận thêm một tin nhắn WeChat.
" Yên tổng, tôi là Tiểu Hồng đây ạ, ngài nói hôm nay muốn xem nhà phải không ạ, không biết là tầm nào?"
Tin nhắn của Hồng Phát Kiều.
Trần Viễn nhớ ra có chuyện này.
" Là Hồng tổng sao, ông phát định vị đi, tôi bắt xe qu luôn!"
" Bắt xe?"
Hồng Viễn Kiều hỏi chấm trong lòng.
Ở trong ấn tượng của hắn, thần hào Yên tổng, làm sao lại có thể không có xe?
" Ồ! Hai ngày trước cho tài xế về quê thăm người thân!" Trần Viễn lập tức phản ứng lại ngay.
" Hóa ra là như vậy, nếu tài xê của Yên tổng về quê rồi, tôi có thể phái người công ty tới đón ngài, ngài gửi cho tôi định vị đi!"
" Được!"
Trần Viễn trả lời.
Nếu đáp ứng Hồng Viễn Kiều đến xem nhà, Trần Viễn tự nhiên lại có dự định mua biệt thự.
Có thể tiền liếm cậu không thể tiêu, nhưng phải tìm một người giúp hắn tiêu.
Suy nghĩ một chút, Trần Viễn gọi cho Triệu Ngọc Kỳ.
" Trần Viễn, rốt cuộc cũng chịu nghe điện thoại rồi à!" Triệu Ngọc Kỳ âm thanh lành lạnh chất vấn.
" Xin lỗi, Triệu chủ tịch, hôm qua có việc bận, không tiện giải thích, bây giờ cậu rảnh không chúng ta gặp nhau nói chuyện!"
" Chuyện gì?"
" Chín rưỡi ở cổng chính, tôi đợi cậu!"