Hoàng Tuấn Khải vừa mới từ dưới đất bò lên, thì Trần Viễn đã vung chân tung một cước đá ra, đem gã to con cao mét tám bay xa ra ba mét.
Lần này, Hoàng Tuấn Khải không dám động thủ nữa!
Không ai nghĩ tới cái thằng rác rưởi nhỏ bé Trần Viễn này đánh nhau dũng mãnh, thiện chiến như vậy.
Hoàng Tuấn Khải rõ ràng cao lớn hắn, thế mà hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn?
Thành thử ra, hắn bị đánh cho mất nhuệ khí.
"Trần Viễn, cảm ơn anh!" Lâm Thư Đồng khóc lóc cảm tạ.
"Không cần, tôi không giúp cô, chỉ là thấy nó ngứa mắt thôi!"
Trần Viễn ăn ngay nói thật.
Nhưng Lâm Thư Đồng làm sao biết được, ả vẫn hiển nhiên không cho là Trần Viễn trong lòng vẫn quan tâm mình, chỉ là không muốn nhận thôi.
"Tiểu Thanh, giúp anh, anh đau quá, sắp chết rồi!"
" Biến mẹ mày đi, anh đẹp trai ơi, cho em xin WeChat nhé?"
Ngụy Tiểu Thanh liền đạp Hoàng Tuấn Khải sang một bên, chạy tới tìm Trần Viễn để xin WeChat.
Bởi vì vừa nãy thấy được dáng vẻ soái ca khi đánh nhau của Trần Viễn khiến bà ta mê đắm!
Đây mới là đàn ông đích thực này.
Thằng chó Hoàng Tuấn Khải này càng nhìn càng phát ớn.
Không chỉ bám váy đàn bà, còn là một thằng nhân phẩm rác rưởi, mất mặt đã đành còn đánh nhau thua người ta.
Ngươi không phải rác rưởi thì cái gì mới là rác rưởi?
" Chủ quán, hôm nay đồ trong cửa hàng bị đập hư tất cả mọi thứ cứ tính hết cho cháu, đừng để ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán!"
Triệu Ngọc Kỳ đi tới quầy thanh toán của cửa hàng nói với với bà chủ.
Vốn là bà chủ quán còn dự định báo công an đến xử lý, sợ không có ai bồi thường thì phải gánh chịu tổn thất!
Triệu Ngọc Kỳ đưa ánh mắt mê đắm nhìn Trần Viễn, càng ngày càng cảm thấy thú vị.
Một cái công tử nhà giàu biết điều, vừa đẹp trai lại có võ, hơn nữa còn có cốt cách, nghĩa khí. Dù cho Lâm Thư Đồng có lỗi với hắn, hắn cũng không ghi hận đối phương, trái lại còn ra tay trừng phạt lũ tra nam!
Quá phong độ!
Quá tiêu sái!
Triệu Ngọc Kỳ: Độ thiện cảm +10
Triệu Ngọc Kỳ: Độ thiện cảm +10
Triệu Ngọc Kỳ: Độ thiện cảm +10
Trong lúc vô tình, Triệu Ngọc Kỳ đối với Trần Viễn độ thiện cảm đạt đến 40 điểm.
40 điểm độ thiện cảm chính là biểu hiện cho một mối quan hệ mập mờ.
Trần Viễn cũng không nghĩ đến, hắn ra tay đánh đập Hoàng Tuấn Khải đến như thế mà lại có thể tăng độ thiện cảm của Triệu Ngọc Kỳ đối với hắn.
Trên thực tế hắn giúp Lâm Thư Đồng giải vây, Lâm Thư Đồng tăng độ thiện cảm đối với hắn nghe còn hợp lý.
Còn Triệu Ngọc Kỳ chỉ là người đứng xem.
Nàng ta sao lại tăng độ thiện cảm. Đây thực sự là niềm vui bất ngờ!
Xem ra con gái thời nay đều thích trai hư.
Hầu như những cô gái có tham vọng thường mê những người đàn ông ngầu lòi, phong độ, có dũng khí.
" Ngại quá, bữa cơm hôm nay ······ "
Trần Viễn đi tới trước mặt Triệu Ngọc Kỳ, đưa tay gãi đầu xin lỗi tỏ vẻ ngại ngùng.
"Không sao đâu, hôm nay tôi liền phát hiện ra, một con người khác ở bên trong cậu!"
Triệu Ngọc Kỳ chớp mắt nhìn, tỉ mỉ đánh giá cậu nhóc trước mắt này. Cái tên này thật sự thật giống một cậu bé đáng yêu vậy!
"Cái gì? Con... con người khác sao?" Trần Viễn vẫy vẫy tay.
" Trước đây tôi chẳng thấy cậu thú vị, lúc cậu mạnh dạn đến xin WeChat của tôi, tôi chỉ nghĩ cậu là một người thẳng thắn, bộc trực, nhưng ai biết, cậu là giàu có như vậy, tặng cho người ta một đống quà tặng, đã thế hôm nay còn phát hiện cậu đánh nhau rất cừ nữa, đúng là khiến người ta phải nhìn bằng một con mắt khác!"
Triệu Ngọc Kỳ đưa một đôi mắt lấp lánh để phân tích.
Trần Viễn vốn không phải là người để lại trong nàng ấn tượng gì. Nhưng là hiện tại, Trần Viễn đã trở thành ứng cử viên số một.
Nếu phải xếp hạng, nàng tuyệt nhiên đặt Trần Viễn trong ba vị trí đầu.
" Chỉ vậy thôi sao? Thế mà người ta đây còn rất quan tâm cậu, còn tưởng nữ thần thường ngày sẽ ăn uống giữ mình, nào ngờ lại thích ăn mặn ăn cay, đúng là khác người ha?"
" Đừng có nói thẳng ra như thế trước mặt con gái, đồ đáng ghét! "
Triệu Ngọc Kỳ giậm chân, thở phì phò
Đúng là đáng yêu!
Lâm Thư Đồng nhìn Triệu Ngọc Kỳ cùng Trần Viễn liếc mắt đưa tình, trong lòng cảm giác rất khó chịu. Tuy rằng Trần Viễn mới vừa thay nàng giải vây, nhưng lại không đi tới an ủi nàng, lấy lòng nàng, ngược lại còn cùng Triệu Ngọc Kỳ tán gẫu hăng say.
Thật sự coi nàng ta không hề tồn tại!
Trong lòng Lâm Thư Đồng đột nhiên sinh ra một luồng cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Triệu Ngọc Kỳ luận vóc dáng hay ăn nói, mọi mặt đều tốt hơn nàng một bậc. Một nữ nhân như vậy, lại có hứng thú đối với Trần Viễn
Hơn nữa Trần Viễn bây giờ càng ngày càng có phong thái, tỉ mỉ chu đáo, nếu nắm được trong lòng bàn tay thì sẽ là của mình tất hay sao?
Không được!
"Tại sao ta mới vừa phát hiện Trần Viễn tốt, muốn theo đuổi hắn thì hắn liền bị một nữ nhân khác cướp đi mất chứ?"
"Không thể, không thể như vậy!"
"Trần Viễn là của ta, Trần Viễn nhất định là của ta, ai cũng không thể cướp đi!"
Có không giữ, mất đừng tìm!
Lâm Thư Đồng lập tức sục sôi trong lòng
"Trần Viễn, ta có thể nói chuyện riêng không?"
Lâm Thư Đồng đi tới xem ngang câu chuyện của Trần Viễn và Triệu Ngọc Kỳ.
" Tôi không có gì để nói!"
"Nhưng em thì có, trước đây anh có lạnh lùng với em thế đâu, lúc nào em sai anh cũng đều tha thứ mà, lần này cũng vậy, em thật sự biết sai rồi, anh tha thứ cho em đi, được không?"
Lâm Thư Đồng mắt nước mắt lưng tròng, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Ả ta hi vọng Trần Viễn đồng ý.
" Nếu là trước đây, đúng thật tôi không khác một con cún con dưới chân cô vậy? Chỉ cần cô cao hứng liền quang ra một miếng xương nhỏ! Cô còn không thèm công khai chúng ta yêu nhau một tháng vì sợ người ta biết chúng ta yêu nhau cơ mà?"
"Tôi biết tôi đối với cô chỉ là cái lốp xe dự phòng?"
"Ba năm thanh xuân cô đã biết tôi thành thứ gì cô biết không? Vì để khiến cô hài lòng, tôi chấp nhận để thiên hạ cười vào mặt tôi, Lâm Thư Đồng, kết thúc rồi, tôi không còn yêu cô nữa!"
Trần Viễn nói lời cuối, sau đó xoay người kéo tay Triệu Ngọc Kỳ, rời khỏi quán tôm hùm.
······
Dọc đường đi, Triệu Ngọc Kỳ bị Trần Viễn nắm tay kéo đi rất mạnh khiến nàng cũng không biết nên nói cái gì!
Cũng không biết Trần Viễn vô tình hay cố ý?
Ngược lại Triệu Ngọc Kỳ cũng không phản kháng khi bị Trần Viễn dắt tay, cho Trần Viễn một chút thể diện.
Trong lòng sản sinh nhiều nghi hoặc.
Triệu Ngọc Kỳ cứ như vậy bị Trần Viễn cầm tay kéo đi một quãng xa.
"Thực, tôi không biết phải nói cái gì, tôi biết trong lòng cậu khó chịu, nhưng tôi có điều không hiểu, nếu cậu thật sự yêu Lâm Thư Đồng, sao ngay từ đầu cậu không nói cô ấy biết thân phận thật sự của cậu?"
"Thân phận gì?"
Trần Viễn giật mình.
Hắn là cái thằng khố rách áo ôm thì có cái thân phần gì?
Nhưng là rất nhanh, hắn liền phản ứng lại, Triệu Ngọc Kỳ hẳn là nghĩ hắn vung một đống tiền tặng quà. Vì lẽ đó suy đoán thân phận của hắn không bình thường.
***
Phụ chương:
Trần Viễn:
- Tuổi tác: 21
- Thân cao: 179cm
- Thể trọng: 63KG
- Sức mạnh: 19
- Thể chất: 19
- Tinh thần: 10
- Nhanh nhẹn: 9
- Nhận biết: 10
( Trình độ cao nhất đối với một người trưởng thành là 10)
Trạng thái: rất khỏe mạnh.
Kỹ năng: Không
Cường hóa điểm: 0
Từ Nhạc Nhạc:
- Tuổi tác: 21 tuổi.
- Cao: 1 mét 65
- Nặng: 47 cân
- Nhan sắc: 7.9 điểm.
- Độ thiện cảm hiện tại: 88 điểm
- Trói chặt quan hệ với đối tượng số 01, làm cho nữ tử đối với kí chủ có độ thiện cảm vượt qua 95 điểm, thì đột kích ngược thành công, thân phận chuyển đổi, đối phương sẽ biến thành liếm cẩu của kí chủ.
- Đột kích ngược hoàn thành, khen thưởng 10% tiền tiêu phí đã dùng để liếm cẩu. Khen thưởng cường hóa điểm: 5 điểm cường hoá.
Lâm Thư Đồng:
- Tuổi tác: 21 tuổi.
- Cao: 1 mét 63
- Nặng: 48 cân
- Nhan sắc: 7. 8 Điểm.
- Độ thiện cảm hiện tại: 95 điểm
- Đạt 20 điểm cường hoá, 5000 tệ.
Triệu Ngọc Kỳ:
- Tuổi: 20 tuổi.
- Cao: 168cm
- Nặng: 49kg
- Nhan sắc: 8,7 điểm.
- Độ thiện cảm hiện tại: 40 điểm
- Trói chặt quan hệ với đối tượng số 03, khi độ thiện cảm với kí chủ đạt 95 điểm, đột kích ngược sẽ thành công, đối phương sẽ biến thành liếm cẩu của kí chủ.
- Đột kích ngược hoàn thành sẽ khen thưởng hoàn 10% số tiền đã chi cho liếm cẩu. Khen thưởng điểm cường hóa: 25 điểm (có thể cường hóa thuộc tính thân thể của kí chủ, bao gồm thể chất, tinh thần, thiên phú, sức mạnh, các loại tri thức.). Khen thưởng kỹ năng: Đánh đàn dương cầm cấp đại sư.