Mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống, ráng đỏ rực rỡ nhuộm khắp bầu trời. Hai phủ hân hoan tổ chức lễ đính hôn náo nhiệt và vui vẻ rồi dần dần hạ màn.

Khách khứa giải tán, hai nhà Trì Thẩm quây quần bên nhau, Trì Hành ngồi bên tay phải cha, không nghe rõ mọi người xung quanh nói gì, thỉnh thoảng nhíu mày vì đau. Nàng cố nén đau nâng chén kính rượu Thẩm đại tướng quân, sau ba tuần rượu thì mọi người chỉ nghĩ rằng nàng không biết uống rượu.

Lần này Tạ Hành Lâu tới đây chỉ là để chống lưng cho người nhà, không ngờ lại phát hiện bí mật động trời như vậy.

Đế khí như mây mù bốc lên, thân phận của người này không thể che giấu được nữa. Trên người nàng ẩn chứa một kế hoạch vĩ đại mà sư tỷ đã sắp đặt. Dĩ nhiên, chỉ một chén rượu không thể phong ấn được đế khí hưng thịnh, nhưng nếu kết hợp với trận pháp hắc thạch do sư tỷ bày ra và một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay, đế khí có thể bị phong ấn ở huyệt đạo giữa hai hàng lông mày thêm hai năm nữa.

Mệnh số bị phong ấn, kìm nén không bộc lộ ra ngoài, không đến mức dẫn đến nội thương, nhưng Đế tinh khó tránh khỏi ba ngày chịu đựng cơn đau nhói ở huyệt đạo giữa hai hàng lông mày.

Một không trung không thể có hai mặt trời, nhưng Đế tinh lại có hai vì sao, không đến ba năm nữa, thiên hạ sẽ thay đổi.

Từ xưa đến nay, những vị đế vương mang trong mình khí chất chính trực, hào hùng thường khó rung động trước tình cảm, là người lý trí sáng suốt, bởi vì tình yêu của họ dành cho muôn dân, là tình yêu cao cả.

Người mang trong mình tình yêu cao cả, khó có thể hiểu tình cảm nam nữ.

Lão tổ tông của Đạo Môn kia lúc đầu cũng như thế.

Phải lòng một người như vậy, con đường theo đuổi của Thanh Hòa sẽ vất vả hơn nhiều so với người bình thường.

Trời dần dần tối, Trì phu nhân giữ con dâu tương lai ở lại ăn tối, còn cha con Thẩm gia, bao gồm cả Thẩm lão phu nhân, nhất quyết muốn về phủ.

Thân phận đặc thù của Tạ Hành Lâu khó có thể ở lại lâu. Hôm nay nàng xuất hiện ở đây có lẽ đã thu hút sự chú ý của những người có tâm.

Hoàng hôn buông xuống, Thanh Hòa được hạ nhân của Trì gia dẫn vào hậu viện để thay bộ lễ phục chuẩn bị cho tiệc đính hôn. Khi xuất hiện trở lại, nàng đã cởi bỏ trang phục lộng lẫy, thay vào đó là một bộ váy áo thanh tao, giản dị.

Động tác của Trì Hành nhanh hơn nàng, mặc áo bào trắng đơn giản đứng canh ngoài cửa. Nhìn thấy nàng ấy, vẻ mặt nàng vui mừng, môi hơi hé mở, bỗng chốc sắc mặt thay đổi, đưa tay che lấy huyệt đạo giữa hai hàng lông mày.

"A Trì!"

"Ui, đau quá..."

Liễu Cầm Liễu Sắt nhận được ánh mắt của tiểu thư, vội vàng canh gác ở cửa viện, Thanh Hòa kéo nàng vào phòng, ấn đầu ngón tay vào mạch đập của nàng nhưng không phát hiện được gì.

Cơn đau không rõ nguyên nhân khiến người ta lo lắng, nàng cố nén lo âu, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Bắt đầu đau từ khi nào?"

Giữa mày như bị kim đâm, Trì Hành dù cứng cỏi nhưng cũng không nhịn được đỏ bừng mắt, giọng nói run run: "Trước khi bị rượu bắn vào thì vẫn ổn..."

Trước khi bị rượu bắn vào?

Chén rượu đó?

Thanh Hòa nghe không nổi tiếng kêu đau của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vẫn không thể tin được: "Sao dì có thể hại ngươi? Chuyện đó tuyệt đối không thể."

"Không biết..." Trì Hành nhân cơ hội vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực nàng, hít sâu một hơi hương thơm dịu nhẹ kia, cơn đau ở huyệt đạo như được xoa dịu: "Uyển Uyển, ta vẫn chưa hỏi tỷ, vị 'dì' kia của tỷ rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

Hành động nhỏ này của nàng quá mức lộ liễu, Thanh Hòa nhìn nàng đầy nuông chiều, nhịn không được xoa đầu nàng: "Ngươi từng nghe qua 'Tạ Chiết Ngọc' chưa?"

"Tạ đại mỹ nhân ai mà chưa từng nghe qua?"

"Vậy ngươi có biết 'Tạ Hành Lâu' không?"

Trì Hành lại cảm thấy đau ở giữa hai lông mày, cơn đau lan đến tận huyệt thái dương làm cho đầu nàng ong ong, choáng váng.

Nàng dùng hai tay ôm chặt eo thiếu nữ, áp má vào phần cổ trắng ngần khẽ cọ, miệng lẩm bẩm những lời không rõ nghĩa.

Thanh Hòa bị nàng cọ đến nóng cả người, trong mắt lóe lên vẻ giằng xé.

Sau vài hơi thở, Tiểu tướng quân trong ngực đã chìm vào giấc ngủ. Thẩm Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của nàng: "Không đau nữa, ngủ một giấc là sẽ ổn thôi."

Trì Hành ngủ một giấc này hơn nửa canh giờ, trong lúc đó, Trì phu nhân lo lắng nên đã đến thăm. Nàng tinh ý phát hiện ra rằng váy áo của cô con dâu ván đã đóng thuyền bị nhăn nhúm, mặt mày thì đỏ ửng, theo bản năng nhìn về phía nữ nhi đang nằm trên giường ngủ như heo con, thầm nghĩ: Nhãi ranh, sao lại nóng nảy như vậy!

Trước khi trời tối, Thanh Hòa trở về phủ Trấn Quốc đại tướng quân cách đó một bức tường. Việc Trì Hành đau ở giữa mày, ngoài Uyển Uyển, nàng chỉ nói cho cha nương biết.

Nghe tin này, Trì đại tướng quân tỏ ra bình thường, nhưng Trì phu nhân thì ôm nữ nhi gọi "tiểu tâm can", trong đêm chạy đến thăm nàng ba lần.

Đêm khuya tĩnh lặng, Trì Diễn ngồi trong thư phòng ngắm trăng, trầm tư suy nghĩ.

Chuyện của A Hành chắc chắn là do Khương đạo trưởng che giấu cho nàng. Theo kế hoạch ban đầu, phải mất vài năm nữa đế khí mới lộ ra, nhưng A Hành lại nhất quyết muốn lấy Thanh Hòa, hai phủ đính hôn, vận khí đan xen, không che giấu được bao lâu nữa.

Phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa để dọn đường cho A Hành của hắn.

"Nương, con không sao, đã hết đau rồi, nương mau về ngủ đi."

Trì Hành mặc áo ngủ màu trắng sữa, hổ trắng nhỏ Phi Tuyết ngoan ngoãn nằm bên cạnh chân nàng.

Một người một hổ đều đang có tinh thần, Trì phu nhân cuối cùng cũng yên tâm: "Con nha, đúng là không khiến người ta bớt lo được mà."

Trì Hành cười hì hì gãi đầu: "Được rồi nương, mau đi ngủ đi, một lát nữa hài nhi cũng sẽ đi ngủ."

Trì phu nhân bị nữ nhi đẩy ra khỏi cửa, ngoảnh đầu giả vờ ghét bỏ mà xua tay: "Được rồi, cút về ổ chó của con đi!"

"..."

Sao lại trở thành ổ chó rồi!?

Sau khi đóng cửa thật kỹ, Tiểu tướng quân xoa xoa lông mày, phát hiện thật sự không còn đau nữa, gấp không chờ nổi mà nhảy lên chiếc giường lớn thoải mái dễ chịu, lấy ra túi thêu hình uyên ương đang nô đùa dưới nước mà mình đã tâm niệm bấy lâu từ dưới gối.

Tín vật đính ước!

Đôi mắt nàng sáng ngời.

Mặc dù giữa nàng và Uyển Uyển là tình thanh mai thuần khiết nhưng rốt cuộc cũng là lần đầu tiên đính hôn với một người, Trì Hành cẩn thận mở túi ra, đổ từ bên trong ra một viên...viên thuốc tròn trịa, mịn màng?

Nàng ngã nhào xuống giường lớn, ngón tay mân mê viên thuốc chỉ to bằng quả nho, thầm nghĩ: Thú vị thật, ở lễ đính hôn, nàng tặng Uyển Uyển một thanh đao gỗ, Uyển Uyển đáp lại bằng viên thuốc này. Đao là mạng sống của nàng, còn viên thuốc này....

Trong lòng Trì Hành cảm thấy ấm áp, có lẽ đối với một cô nương từ nhỏ đã ngâm mình trong bể thuốc, dựa vào thuốc để duy trì mạng sống thì tặng một viên thuốc chính là sự chân thành và lãng mạn nhất mà nàng có thể dành cho người khác.

Mùi thuốc thoang thoảng, không biết dùng để làm gì, dù sao Uyển Uyển tặng gì cũng là đồ tốt.

Nàng nhịn xuống bốc đồng muốn liếm một ngụm, cẩn thận nhét lại vào túi.

Treo ở đầu giường ngắm nhìn một hồi, nàng ôm hổ con nhảy lên giường, lăn lóc rồi ngủ thiếp đi.

Cũng thật trùng hợp, vào thời điểm đó, Thẩm cô nương ở Tú Xuân Viện cũng đang cầm Đường đao được mài giữa bằng gỗ cà chít, tỉ mỉ ngắm nghía.

Đao gỗ tinh xảo đến mức khó phân biệt được với thật. Chất liệu gỗ cà chít cứng cáp, phù hợp với khí chất sắc bén, mạnh mẽ vốn có của Đường đao. Cán dài bốn tấc, lưỡi dài một thước bảy tấc, đều được làm bằng gỗ.

Không có vẻ đẹp lấp lánh, rực rỡ như Vãn Tinh nhưng lại mang vẻ ấm áp, mộc mạc tự nhiên của gỗ. Họa tiết trên thanh đao uyển chuyển, mềm mại như mây trôi nước chảy.

Bao kiếm được làm bằng gỗ mun mịn, chỉ cần cầm trên tay cũng có thể cảm nhận được những suy nghĩ chu toàn của người đó.

Không biết A Trì đã tốn bao nhiêu công sức để chế tác ra một thanh đao gỗ như vậy.

Nàng rất hài lòng với tín vật này, không biết A Trì có thích tín vật đính ước mà nàng đã tặng không?

Tối nay Thanh Hòa ôm đao mà ngủ.

***Long Sơn.

Nơi rồng cuộn hổ ngồi [1], mây mù bao phủ.

[1]: Nơi địa thế hiểm trở (Theo Baidu).

Tại Long Môn, các vị đạo trưởng tụ tập đông đủ ở một nơi. Thiếu niên mặc y phục trắng giản dị đứng ở vị trí trung tâm, xoay nhanh la bàn mệnh cách, kim chỉ nam đột ngột dừng lại. Hắn khẽ kêu lên: "Đế khí bị đẩy lùi lại rồi."

"Là người Đạo Môn sao?"

"Khó nói." Thiếu niên cất la bàn mệnh cách đi, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đế tinh có cao nhân phù trợ, thời cơ chưa đến, các vị vội cái gì?"

Thiếu niên tuy tuổi còn trẻ, nhưng địa vị ở Long Môn lại cao hơn so với tất cả mọi người có mặt cộng lại.

Không ai nói gì, hắn cũng lười tranh luận với một đám lão nhân, vẫy tay ngáp dài: "Ta buồn ngủ quá, đi ngủ đây."

Hắn nói đi là đi, để lại chư vị trưởng lão và hộ pháp nhìn nhau.

"Này, sao thiếu chủ lại đi rồi?"

"Thiếu chủ nói hắn buồn ngủ."

"Ầy, ở Long Môn chỉ có thiếu chủ mới có thể điều khiển la bàn mệnh cách. Thiếu chủ nói thời cơ chưa đến, chúng ta cũng không cần phí sức nữa, cứ chờ đi!"

"Vậy...trong cung thì sao?"

Đại trưởng lão bình tĩnh vuốt râu: "Đi xem người kia đã chết chưa, nếu chết rồi thì đưa một vị khác tới."

"Qua hàng nghìn năm, người Đạo Môn gần như chết hết rồi, vậy mà vẫn chưa chịu từ bỏ sao?"

"Khương gia chưa tuyệt, Đạo Môn sẽ không bao giờ sụp đổ. Lời này, ngươi chưa từng nghe qua sao?"

Đại trưởng lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng người nọ, im lặng như ve sầu mùa đông.

Nói về nguồn gốc, nghìn năm trước Long Môn thuộc nhánh lớn của Đạo Môn, do bất đồng về lý tưởng nên Long Môn đã phản bội.

Cũng chính cuộc nội loạn đó, Đạo Môn vốn đông đảo đã phải chịu tổn thất nặng nề, suýt bị diệt đạo.

Đạo Môn hộ thương sinh, Long Môn hộ hoàng thất. Một bên vì dân chúng, một bên vì Hoàng đế.

Mười lăm năm trước, một hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trên bầu trời, Long Môn không công nhận ngôi sao Tử Vi thứ hai hừng hực khí thế vừa xuất hiện. Khương Tinh vì che giấu nơi ở của Đế tinh mà bị phản phệ, rối loạn mệnh lý ở lòng bàn tay. Chủ nhân của Long Môn vì dòm ngó thiên cơ mà mù hai mắt sáng.

Vận mệnh phải tranh đấu, không chỉ là cuộc tranh đấu giữa hai đế mà còn là giữa Long Môn và Đạo Môn.

Mà một chi họ "Khương" chính là thanh gươm treo lơ lửng trên đầu Long Môn suốt nghìn năm qua.

Khương thị chưa bị diệt, Long Môn l khó có thể kê cao gối mà ngủ.

Mười lăm năm trước, Đế tinh từ trên trời giáng xuống, Khương Tinh đứng về phe bên kia chính thức tuyên chiến với Long Môn, muốn mượn tay ấu đế để trả thù mối hận diệt đạo năm xưa.

Chỉ một chữ "Khương" thôi, mọi người ở Long Sơn như bị gai nhọn đâm vào lưng.

Đạo pháp trên đời bắt nguồn từ Khương gia, Khương gia có truyền thừa sâu sắc, chỉ cần nhìn vào việc Khương Tinh nghịch thiên cải mệnh, gánh chịu trời phạt mà vẫn sống sót thì có thể thấy được một phần nào đó.

Chưa kể đến việc hiện giờ Đạo Môn ngoài Khương Tinh ở bên ngoài hành tẩu nhân gian, còn có những người tài giỏi khác.

"Thiếu chủ nói đúng, không cần gấp." Đại trưởng lão lẩm bẩm, trong lòng trước đó còn bồn chồn đã được hắn trấn an chỉ bằng một câu nói.

***

Thịnh Kinh, Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.

Nam nhân nhắm mắt chữa lành vết thương, lại một ngụm máu phun ra, mái tóc nhanh chóng khô héo và bạc đi.

Triệu Tiềm canh giữ bên cạnh hắn, lòng nóng như lửa đốt: "Đạo trưởng, đạo trưởng..."

Thuốc trường sinh được chuẩn bị cho đế vương cũng không thể níu giữ mạng sống của nam nhân đã thua tan tác. Hắn tuân theo mệnh lệnh của môn chủ âm thầm bảo vệ Bệ hạ trong nhiều năm, nhưng lần này đã thất bại thảm hại trong trận đấu pháp với người kia. Tuy nhiên, dù người nọ mạnh đến đâu thì vẫn ra tay muộn nửa bước, may mắn là hắn đã bói ra quẻ còn sót lại.

Máu làm ướt đẫm trang phục nội thị, lòng hắn thổn thức. Mười mấy năm ẩn náu trong Hoàng cung, lần đầu tiên ra ngoài đã phải chịu kết cục này, chỉ vì nhìn lướt qua nhi tử kia của Trì gia, chỉ vì bói toán vận mệnh của hắn mười năm sau...Công lao sự nghiệp mấy chục năm tan biến trong chớp mắt.

Không ai có thể sống sót sau khi bị Thiên Đạo phản phệ, hắn lại không mang họ Khương.

Khương thị giỏi nhất việc "mượn đạo trời để bù đắp thiếu sót", hắn liên tục phun ra từng ngụm máu lớn, lúc sắp chết vẫn nắm chặt cổ tay Triệu Tiềm, giọng khàn khàn: "Âm dương..."

"Cái gì?"

Đồng tử của nam nhân giãn ra: "Khám, khám..."

Hắn nghi ngờ Khương Tinh đã đảo ngược âm dương của Đế tinh, nhưng ông trời lại cấm hắn nói ra lời cuối cùng đó.

Hắn ôm hận mà chết.



"Đạo trưởng? Đạo trưởng!!" Triệu Tiềm lắc vai nam nhân, trong lòng sợ hãi không muốn tin vào số mệnh: "Đạo trưởng? Đạo trưởng, tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!"

Ngươi chết rồi, còn ai sẽ giúp trẫm nữa đây?

Không đúng! Long Môn...Y còn có toàn bộ Long Môn tương trợ!

Triệu Tiềm quỳ rạp xuống đất, vung tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán: "Âm dương..."

Một lúc lâu sau, sắc mặt y âm trầm: "Đạo trưởng, trẫm hiểu ý của ngươi rồi."

Âm dương.

Khám...mạch!

Mười lăm năm trước, Trì Diễm tám phần là đã lừa y! Trì Hành...rất có thể là nữ tử!

Y bỗng chốc sáng tỏ, ngồi đó cười ngây ngốc: "Nghịch thần tặc tử! Hay cho một tên nghịch thần tặc tử! Phải tru di!'"

Bệ hạ canh giữ thi thể của nam nhân trong Ngự Thư Phòng một lúc lâu, rồi ra lệnh cho thái giám tiến vào.

Việc một "tay sai" mặc trang phục nội thị chết trong Ngự Thư Phòng không có gì lớn.

Xét thấy đạo trưởng đã bảo vệ mình nhiều năm, Triệu Tiềm đã bí mật ra lệnh cho người an táng hắn ở gần Hoàng lăng.

***

"Giữa mày còn đau không?"

"Không còn đau nữa."

Đau đớn suốt ba ngày, đến ngày thứ tư thì khỏi.

Nhìn thấy Tiểu tướng quân đã lấy lại được tinh thần hăng hái, Thanh Hòa ý cười dạt dào, nhẹ nhàng vén áo choàng trắng, hỏi: "Có muốn cùng ta đi xem nhà mới không?"

"Nhà mới?" Trì Hành bị nàng kéo tay, chợt nhớ tới chuyện gì đó: "Chờ một chút, ta đi ôm mèo ra."

Mèo?

Thanh Hòa lập tức phản ứng lại, mỉm cười: Một con hổ chính hiệu lại gọi là mèo, quả là A Trì.

Tiểu tướng quân ôm Phi Tuyết đang ngủ say ra ngoài: "Có thể đi rồi. Đi thôi, chúng ta đi xem nhà mới của tỷ nào."

Sau khi đính hôn, nữ tử có thể tách ra ở riêng trong phủ đệ khác, phong tục này thường phổ biến ở các quý nữ thế gia.

Thanh Hòa đã chọn cho mình một ngôi nhà mới ưng ý trên phố Chu Tước ở phía Bắc thành, cách phủ Tướng quân không xa, đi bộ rất nhanh là đến.

Vì lo lắng cho sức khỏe của Thẩm cô nương, Trì Hành quyết định đi bộ đến đó. Nghe vậy, Thanh Hòa nhìn nàng thêm hai lần rồi thuận theo ý nàng.

Đúng như dự đoán, lộ trình ngắn ngủi này chỉ mất ba mươi phút.

Đây là lần đầu tiên hai người Trì Thẩm xuất hiện trước mặt mọi người sau khi đính hôn. Những cô nương xinh đẹp trong Vân Quế Lâu đều khóc đỏ cả mắt, nghẹn ngào gọi Tiểu tướng quân đi lên uống chén rượu.

Trước đây Trì Hành không cảm thấy có gì khác thường. Các tỷ tỷ trong lâu ai cũng tốt bụng, không chỉ cùng nàng uống rượu mà còn đàn hát cho nàng nghe, luôn giữ lễ nghi, không bao giờ kéo nàng lên giường để lao vào chuyện ái ân.

Nhưng lúc này, ôm ấp hổ con trong lòng, nghe tiếng chào hỏi không dứt bên tai, lòng Trì Hành nao nao bất an. Nàng nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Thanh Hòa, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Thanh Hòa khiến người ta không nhịn được rùng mình, vội vàng tỏ lòng trung thành: "Uyển Uyển, dù họ có hét khản cổ họng thì ta cũng không lên!"

"Ồ? Không lên hay là không dám?" Thanh Hòa vuốt ve bộ lông của Phi Tuyết.

"Cái này..." Trì Hành cười lấy lòng: "Ta đi lên làm gì, hiện tại ta là người đã có hôn thê rồi."

"Thật sao?" Ánh mắt nàng lướt qua, chợt nhìn thấy một nữ tử đang đứng ở tầng ba, muốn nói lại thôi, ngây ngốc nhìn về phía này. Trong lòng nàng bỗng bật ra một cái tên: "Kìa, người kia không phải là Diệu Phong tỷ tỷ của ngươi sao?"

Diệu Phong tỷ tỷ của ngươi.

Tay Trì Hành run lên, hổ con đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức, bám chặt lấy tay chủ nhân để tránh bị ngã.

"Có muốn chào hỏi nàng một câu không?"

"Chào, chào hỏi rồi nói cái gì đây?"

"Nói những chuyện mà trước đây ngươi thích nói thôi."

Trì Hành lâm vào suy tư: Hiện tại nàng thật sự không biết nên nói cái gì với Diệu Phong tỷ tỷ.

Không biết nàng ấy thích mình còn đỡ, bây giờ tầng cửa sổ giấy bị chọc thủng, nàng nhìn thấy nàng ấy đều cảm thấy không tự nhiên, nếu để nàng đứng trước mặt Diệu Phong tỷ tỷ lúc này, chắc chắn chỉ nói được vài câu là gượng gạo.

Nàng không ngẩng đầu, chờ đợi mãi mà vẫn không thấy được khuôn mặt chính diện của nàng, Diệu Phong buồn bã quay người.

"Nàng đi rồi."

"A?"

Dáng vẻ nàng thất thần, làm cho Thanh Hòa tức nghẹn: "Thế nào, biết nàng ái mộ ngươi nên muốn trốn tránh sao?"

"Ta..." Trì Hành khó xử: "Đây là lần đầu tiên ta được ai đó thầm mến, trong lòng rối bời, không hiểu tỷ ấy thích ta ở điểm nào. Nói thật, ta thà rằng mãi mãi không hiểu, như vậy ít nhất chúng ta vẫn có thể làm bạn. Bây giờ thế này, cảm thấy rất kỳ quặc."

"Lần đầu tiên sao?"

"Cái gì?"

"Không có gì." Thanh Hòa nhắc nhở nàng: "Phi Tuyết sắp ngã."

"A, a!" Nàng vội vàng vớt lại chú hổ con đang rơi nửa người, hổ con mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt đầy tủi thân.

Đương nhiên không phải là lần đầu tiên có người thầm mến.

Thanh Hòa thầm thở dài: Còn có ta nữa.

Đây chính là lý do khiến nàng mãi không chịu thổ lộ tâm ý.

A Trì sinh ra đã "nữ giả nam trang", tâm nữ nhi của nàng chứa đựng cả non sông vạn dặm, lại không nhìn thấy tình yêu nam nữ.

Tình yêu nam nữ bình thường, trong mắt nàng, không thể sánh được với việc bảo vệ đất nước, càng không thể sánh được với hoài bão lớn lao.

"Uyển Uyển?" Trì Hành thấp giọng hỏi nàng: "Tỷ sao thế?"

"Ta có thể thế nào?" Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Thanh Hòa nở nụ cười trên môi: Nàng đã là người ở gần A Trì nhất, những chuyện khác hoàn toàn có thể giao cho thời gian.

"Sắp đến rồi."

Nhà cao cửa rộng, gạch đỏ ngói xanh, vẫn chưa sửa sang xong. Gọi Trì Hành đến là để nàng đưa ra ý kiến, dù sao đây cũng là nơi hai người sẽ đến không ít lần trước khi kết hôn.

Thợ thủ công trong phủ đang bận rộn, Thanh Hòa dẫn Trì Hành vào phủ, mỉm cười nói: "Nhìn kỹ xem còn có thể trang trí được gì nữa."

Đình đài, lầu các, hòn non bộ nước chảy, một cây cầu vòm đá xanh hiện ra trước mắt họ. Trì Hành bước lên cầu, nghiêng người tựa vào lan can: "Cũng được, đợi đến mùa hè sen nở đầy ao, nuôi thêm cá, chắc chắn sẽ đẹp. Chỗ này đủ để ở là được rồi."

Đúng như dự đoán, từ miệng nàng không nghe được lời nào như ý muốn. Thanh Hòa liếc nhìn nàng, hỏi: "Vậy còn cần sân luyện võ không?"

"Tất nhiên rồi." Tiểu tướng quân bỗng hiểu ra ý tứ ẩn sau lời nói của nàng: "Cần một sân luyện võ, thêm một cái hồ lớn tương đương với cái ở biệt trang Nghênh Thủy nữa, hà hà, ta không đòi hỏi nhiều, chỉ hai thứ này thôi. Còn lại cứ theo sở thích của tỷ mà làm."

Nàng xoa tay hăm hở, hổ trắng con vây quanh nàng nhìn ngó tứ phía, không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên phấn khích.

Trì Hành chớp chớp mi: "Uyển Uyển, tỷ muốn mời ta đến ở cùng tỷ sao?"

"..."

Vành tai Thẩm cô nương hơi nóng lên, cố ý không để ý tới nàng.

Một lúc lâu sau, nàng hít một hơi thật sâu: "Cũng không hẳn là sống chung, nhưng mà ngươi, ngươi có thể thỉnh thoảng đến chơi được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play