Mùa đông lạnh giá, gió tuyết tràn ngập Thịnh Kinh thành.

Dưới chân Thiên tử, nơi tấc đất tấc vàng, có người một sớm giàu sang lên tận mây xanh, có người một sớm thất sủng như bùn đất.

Lan gia vốn có truyền thống thư hương, vang danh cả triều đình và dân gian. Nhưng mấy ngày liên tiếp, một nhà ba người đã qua đời, những chiếc đèn lồng trắng treo trước cửa vẫn chưa được tháo xuống.

Lan Tiện Chi chết trên võ đài kén rể, Lan đại nhân treo cổ tự tử tại nhà, Lan phu nhân vốn xuất thân danh môn lại đâm vào xe ngựa của Trì gia mà chết. Một nhà ba người xếp hàng xuống suối vàng, hai nhà Trì Thẩm trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.

Từ xưa đến nay, văn võ không hợp, đến thời điểm mấu chốt này, hai phủ bỗng chốc trở thành mục tiêu công kích của bọn nho sĩ hợm hĩnh, như thể nếu không nhân lúc máu của người Lan gia còn chưa nguội lạnh mà giẫm đạp hai phủ một cái thì sẽ uổng phí bao năm đèn sách, khổ học thấm nhuần lời dạy của sách thánh hiền.

Triều đình cãi cọ ồn ào mấy ngày.

Lan đại nhân lúc sinh thời cũng có những người bạn thân thiết. Mang theo bức thư tuyệt mệnh đẫm nước mắt của bạn tốt trước khi qua đời, Chương ngự sử [1] liên hợp với nhà mẹ của Lan phu nhân, không sợ uy thế của hai vị đại tướng quân mà quyết tâm cắn xé hai phủ một miếng thịt.

[1]: Chức quan có nhiệm vụ can ngăn vua, giám sát và hạch tội các quan trong triều (Theo Tratu Soha).

Phủ Đại tướng quân quyền thế quá lớn, công cao lấn chủ, Bệ hạ vui lòng nhìn bọn họ cãi nhau, nhắm một mắt mở một mắt, thỉnh thoảng còn thêm dầu vào lửa.

Cãi vã ỏm tỏi, triều đình giống như chợ rau, các Ngự sử tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, tùy tiện gán tội, nói không biết lựa lời "Thẩm gia đích nữ hồng nhan họa thủy, Trì gia tam công tử tính tình bạo ngược", hai lời này vừa thốt ra đã dấy lên một trận mưa giông kéo dài nửa tháng.

Các đại nhân đang bận tranh đấu gay gắt.

Thịnh Kinh chướng khí mù mịt.

Lời đồn như tuyết rơi, không có chừng mực mà lan đến trên người con trẻ chưa lớn, Trì Diễn vô cùng tức giận.

Bệ hạ muốn mượn đao giết người, dùng máu của người Lan gia để làm hoen ố thanh danh của hai phủ, nào có dễ dàng như vậy?

Để không làm bẩn tai hai người, hắn đã thương lượng với Thẩm Duyên Ân, vung tay một cái, thuận nước đẩy thuyền đuổi người đến biệt trang để đỡ phải nghe Trì Hành nhắc về "Thanh Hòa tỷ tỷ" mãi không chán.

Trước khi đi, Trì Diễn đã dặn dò liên tục, nghiêm khắc ra lệnh cho Trì Hành ở bên ngoài phải tuân thủ quy củ, Tiểu tướng quân gật đầu như giã tỏi, nghe đến mức tai muốn chai đi. Tuy nhiên, do sắp rời đi nên nàng không dám tỏ ra không kiên nhẫn.

Thẩm Duyên Ân đối mặt với nữ nhi nỗ lực làm dịu đi vẻ mặt lạnh lùng của mình, hàng mi thanh tú cùng đôi mắt sáng lên, đôi lông mày hiếm khi lộ vẻ hiền từ: "Đến biệt trang, đừng dung túng đứa nhỏ kia quá. Hai đứa vẫn chưa thành thân, đừng để nó lợi dụng con."

Lời dặn của hắn, Thanh Hòa đồng ý nghe theo.

Lời xã giao đã nói hết, hai cha con nhất thời không còn gì để nói, so với không khí vui vẻ đầm ấm của Trì gia bên kia thì có vẻ thật lạnh lẽo.

Sắc mặt Thẩm Duyên Ân khó coi, xấu hổ không biết để tay chân ở đâu. Tạ Chiết Chi ở một bên nhìn thấy, cười tiến lên: "Thanh Hòa, ngươi nhớ về sớm, chúng ta sẽ nhớ ngươi."

Ánh mắt Thanh Hòa bình thản, miễn cưỡng gật đầu, sau khi hành lễ xong thì được Cầm Sắt đỡ lên xe ngựa.

"Nương ơi, nương, con phải đi thật rồi." Trì Hành vừa muốn lên xe ngựa thì bị một tay Trì phu nhân kéo xuống.

Trên mặt nàng đầy khổ sở: "Nương, nương lại kéo con nữa!"

"Đứa nhỏ này, không thể để nương nhìn thêm vài lần nữa được sao?"

Trì phu nhân rất muốn đi theo nhưng bị nữ nhi kiên quyết từ chối, cuối cùng không còn cách nào khác, nhận lấy hộp đồ ăn từ tay nha hoàn: "Đi đi, muốn đi thì đi đi, nói như là nương không thể sống thiếu con vậy. Đứa nhỏ vô tâm, con dâu còn chưa gả vào nhà đã quên mất nương rồi. Nương làm một ít đồ ăn nhẹ, con mang sang cho Thanh Hòa tỷ tỷ của con."

"A? Nương ơi, có món bánh nếp mật ong mà gần đây con thích ăn không?" Trì Hành ôm hộp đồ ăn vừa cười vừa hỏi.

"Không thiếu của con được."

Nha hoàn lại đưa tới một hộp đồ ăn khác nhỏ hơn một cỡ. Vừa nhìn thấy hộp đồ ăn bằng gỗ đỏ đó, Tiểu tướng quân cố nén ấm ức, không dám hỏi tại sao hộp đồ ăn này lại nhỏ hơn hộp đồ ăn được đưa cho Uyển Uyển.

Dựa trên suy nghĩ "có là tốt rồi", nàng vui vẻ nhận lấy.

Đi được vài bước đến chỗ xe ngựa, bỏ hộp đồ ăn vào, Trì Hành nhanh chóng quay lại hôn lên mặt nương mình, trong lúc Trì phu nhân đang ngơ ngác thì đã xoay người, tiêu sái đi lên ngựa: "Cha, nương, đại ca, nhị ca, đi đây!"

Trì phu nhân che mặt cười đến nỗi mắt nheo lại thành một đường, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn man mác: Bây giờ A Hành còn nhỏ, lớn thêm hai tuổi nữa, có lẽ không tiện thân mật với nàng trước mặt mọi người như vậy rồi.

Thẩm Thanh Yến nhìn mà ngẩn người, cực kỳ ghen tị với tình cảm của mẹ con Trì gia. Hắn nghĩ bản thân chỉ kém Trì ca ca một tuổi, lại không dám hôn vào mặt nương một cái như thế kia. Hắn lén liếc nhìn nương, thấy bà căn bản không nhìn về phía mình, ánh mắt nhanh chóng ảm đạm.

Xe ngựa khởi hành, dần dần khuất khỏi tầm mắt, Thẩm Duyên Ân đứng tại chỗ hồi tưởng lại hành động làm mãi thành quen của Trì Hành lúc nãy, mí mắt giật liên hồi.

Trong lòng Trì Diễn bực bội, ngoài mặt giả vờ cười ha hả: "Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, tiễn bọn trẻ đi rồi, nên làm việc chính thôi."

***

Đoàn quân rầm rộ chừng hai trăm người, đều là những cao thủ được tuyển chọn kỹ lưỡng một chọi mười, một đường hộ tống hai vị tiểu chủ tử của phủ đến "Biệt trang Nghênh Thủy".

Trời tuyết rơi, đường trơn trượt, xe ngựa đi không nhanh, Thanh Hòa dựa vào nhuyễn tháp lật xem binh thư.

Hộp đồ ăn được mở ra, từng tầng từng lớp, Liễu Cầm thốt lên: "Trì phu nhân khéo tay quá!"

Những món ăn nhẹ độc đáo khiến người ta thèm ăn, Thanh Hòa hứng thú, buông binh thư xuống, cầm khăn tay lấy từ trong hộp một chiếc bánh hình thỏ trắng, cắn một miếng, giòn tan, ngọt thanh, hàng mi cong cong: "Ngon quá."

"Ngon vậy sao tiểu thư không ăn tiếp?"

"Để lại ăn cùng A Trì."

Biệt trang Nghênh Thủy.

Hôm qua sau khi nhận được tin tiểu chủ tử của hai phủ muốn tới đây, toàn phủ bận tối mày tối mặt, sau một ngày tất bật, những viên gạch dưới chân đều được lau chùi đến mức không còn một hạt bụi.

Hoa mai đỏ trắng đua nhau khoe sắc trong ngày hôm nay, hương thơm nồng nàn, lan tỏa xa xăm.

Quản gia tấm tắc khen cây mai này thật khéo chiều lòng người, không nở sớm không nở muộn mà lại nở đúng vào lúc này, thật là vui càng thêm vui.

Trì đại tướng quân đồng ý cho nữ nhi đến đây, thứ nhất là để tránh tai họa, phòng ngừa những kẻ cuồng loạn gây tổn hại đến nàng. Thứ hai là hắn không muốn giam cầm nữ nhi ở hậu viện, khiến nàng mất đi tinh thần và khí phách. Biệt trang này an toàn và được bảo vệ nghiêm ngặt, không thua kém gì so với ở nhà.

Giữa trưa, đoàn kỵ binh được nghênh đón vào biệt trang.

Cổng biệt trang rộng mở, Trì Hành ngồi trên lưng ngựa ưỡn ngực ngẩng đầu, phong thái bức người.

Đây là lần đầu tiên nàng đến đây nên luôn ghi nhớ lời dặn dò của cha trước khi đi "Phải giữ gìn uy nghiêm và thể diện của Trì tam công tử".

Chỉ một cái nhìn thoáng qua, đám hạ nhân ở biệt trang đã bị thu hút bởi thần thái và tướng mạo của Tam công tử. Bọn họ đã sớm nghe nói tiểu chủ tử của họ đẹp như quan ngọc [2], tuấn tú vô song. Lần đầu gặp mặt, người thật còn sinh động và nổi bật hơn cả lời đồn.

[2]: Ngọc trang sức trên mũ. Thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp (Theo Từ điển Hán Nôm).

"Gặp qua Tam công tử, gặp qua Thẩm cô nương."

Trì Hành nhanh nhẹn xuống ngựa, vén rèm xe ngựa mời thiếu nữ đang khoác áo choàng lông cáo bên trong xuống: "Tỷ tỷ, chúng ta tới rồi."

Rèm cửa vén mở, gió lạnh tràn vào, Thanh Hòa siết chặt áo choàng vào người. Làn da trắng lạnh ở cổ càng thêm lạnh lẽo hơn, một bàn tay đặt lên cánh tay Tiểu tướng quân, hơi ấm truyền qua lớp áo quần, khiến người ta càng muốn được gần gũi.

"Đây là Thẩm gia tỷ tỷ của ta, cũng là thê tử tương lai của ta. Các ngươi phải đối xử với nàng ấy như đối với ta, nếu có bất kỳ sự coi thường nào, ta sẽ không tha thứ."

"Dạ! Tam công tử."

Trì Hành cười rạng rỡ, nàng không lên tiếng, bọn hạ nhân không dám cử động.

Nàng ấy cố tình muốn mình làm người tốt, Thanh Hòa bật cười, thể hiện hoàn hảo phong thái của một quý nữ tướng môn: "Đứng dậy hết đi."

"Tạ Tam công tử, tạ Thẩm cô nương."

Quản gia đứng thẳng người lên, khi nhìn rõ thiếu nữ xinh đẹp đứng trước mặt, lại một lần nữa kinh ngạc.

Chưa bàn đến những chuyện khác, chỉ riêng tướng mạo của hai người, khi đứng chung một chỗ, rực rỡ lấp lánh, thật sự đẹp mắt.

"Tỷ tỷ, ta đỡ tỷ đi vào."

Bước vào biệt trang cũng chẳng khác gì ở nhà, những người có thể hầu hạ trong biệt trang đều là những thân tín được Trì gia bồi dưỡng qua nhiều thế hệ, lòng trung thành có trời đất chứng giám.

Tắm rửa thay quần áo xong, Trì Hành ôm hộp đồ ăn đi tìm Thanh Hòa để cùng chia sẻ.

Hai hộp đồ ăn, một to một nhỏ, bên trong chứa đầy những món ăn nhẹ không món nào giống món nào. Trì phu nhân đã bỏ rất nhiều tâm huyết, Thanh Hòa dùng ngón tay thon thả nhón một cái bánh nếp dẻo nhân hạt sen: "Tới nếm thử nào."

"Ngon quá!" Trì Hành liền cắn một miếng nhỏ trên tay Thanh Hòa, bánh ngọt quyện cùng trà, hương vị lưu luyến nơi đầu lưỡi: "Tay nghề của nương càng ngày càng tốt. Uyển Uyển, tỷ cũng nếm thử đi."

Nàng chọn một miếng bánh ngọt hình mèo đưa lên môi nàng ấy, tận hưởng những ngày tháng êm đềm, bình yên này.

Đã ở trong biệt trang, còn lo gì mưa tuyết gió sương bên ngoài?

Tuyết rơi từng đợt, từng đợt, những hạt tuyết trên mái nhà trong suốt, cành mai mảnh khảnh kiêu hãnh vươn lên bầu trời cao.

Gió lạnh gào thét, cành mai rung rinh, hoa mai khẽ run, trời đất ngoài gió tuyết chỉ còn lại một khoảng tĩnh lặng mênh mông không thể lấp đầy. Hạ nhân trong biệt trang đi tới đi lui cũng không dám nói to.

Túy Tiên Trì.

Đúng như tên gọi, thần tiên đến nơi này cũng không tránh khỏi say khướt.

Về nguồn gốc của hồ này, lại phải nói đến một chuyện cũ.

Một ngày nọ, Đại tướng quân tan triều về nhà, bị nữ nhi quấn lấy cánh tay nũng nịu, tiểu Trì Hành líu lo nói muốn xây một cái hồ lớn, để nàng có thể ngồi, nằm, bò, nằm nghiêng, muốn chơi thế nào cũng được.

Cuối cùng tắm hồ không thành, trước đó thân thể nhỏ bé của nàng đã phải đỡ mũi tên cho Thẩm Thanh Hòa.

Chờ đến khi vết thương lành lại thì nàng có bạn chơi mới, đã sớm quên chuyện hồ nước lớn.

Nàng đã quên, nhưng Trì Diễn vẫn còn nhớ.

Trì Diễn yêu thương nữ nhi, phái người xây dựng một hồ nước nóng trong biệt trang. Sau khi hoàn thành, hắn đã mang bản vẽ đến cho Trì Hành xem. Tuy nhiên, tuổi tác ngày càng lớn, Trì Hành càng nhận thức rõ ảnh hưởng của việc nữ giả nam trang đối với phủ Tướng quân, nàng vất vả che giấu thân phận, càng lớn càng cô đơn.

Hồ nước nóng được xây xong mà chưa bao giờ đến, thử hỏi một mình ngâm mình trong suối nước nóng có gì thú vị?

Cũng may là bây giờ nàng không còn một mình nữa.

Nàng có Uyển Uyển.

Tiểu tướng quân nhanh chóng cởi bỏ quần áo, lao xuống nước như một con cá, nước bắn tung tóe tạo thành những bọt nước li ti.

Nàng không chờ nổi nữa, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn về phía Thẩm cô nương đang ngây người bên bờ hồ: "Uyển Uyển, tỷ mau xuống đây!"

Thanh Hòa bị nàng kêu đến đau đầu, dùng ngón tay thon thả nhẹ nhàng xoa bóp thái dương: "Đến ngay đây, đến ngay đây."

Nàng nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, nhìn đến mức ngón chân suýt cháy một lỗ, thở dài bất lực, quay người đi về phía sau bình phong.

Nàng ấy cứ lúng túng, Trì Hành không hiểu nổi, lúc trước nàng là "nam tử", phải tuân theo nhiều "lễ nghi nam nữ", nhưng bây giờ Uyển Uyển đã biết nàng là nữ tử, tại sao vẫn còn ngại ngùng?

Nàng nghĩ không ra, miễn cưỡng xem như "Uyển Uyển da mặt mỏng", một mình vùng vẫy trong hồ.

Cởi bỏ đai lưng, mặt Thanh Hòa nóng bừng, lúng túng lấy ra một cái áo mỏng che lên thân hình ngọc ngà.

Tiểu tướng quân lại thúc giục, nàng hít sâu một hơi, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ au của mình, nghĩ tới đồ ngốc kia sẽ không lo lắng, ngượng ngùng như mình, nàng không khỏi mỉm cười: "Thật khiến người ta ghen tị."

Với vẻ mặt bình thản, nàng bước ra khỏi tấm bình phong. Thân hình mảnh mai, duyên dáng, khi di chuyển, dưới ánh sáng rực rỡ, lớp áo mỏng manh phấp phới như ẩn như hiện.

Vẻ đẹp không thể che giấu.

Trì Hành với tinh thần hăng hái và sự tò mò mãnh liệt đã nhanh chóng nắm bắt được thiết kế tinh tế của hồ nước nóng, nàng mỉm cười, ngoái đầu nhìn lại: "Uyển Uyển, tỷ tới đây—"

Mỹ sắc trước mắt, đầu óc nàng kẹt cứng, ngây người như phỗng.

Thanh Hòa bị nàng nhìn đến tim đập thình thịch, vậy mà vẫn cố gắng kìm nén, không để lộ ra chút nào.

Mỹ nhân với dáng đi ưu nhã đi đến bờ hồ, thoải mái cúi người, trực diện nhìn nàng: "Quỷ nhỏ háo sắc, nhìn đến ngây người rồi sao?"

"Oa! Uyển Uyển!"

Trì Hành kinh diễm đến mức không khép miệng lại được, đôi mắt trong veo, là một quỷ nhỏ háo sắc tâm tư không tì vết.

Cẩn thận vén lớp áo mỏng che thân, tầm mắt Thanh Hòa lướt qua ngọn đồi tuyết trắng của Tiểu tướng quân, nàng nhịn cười: "Không nhận ra ta sao?"

"Nhận ra, nhận ra chứ! Uyển Uyển, tỷ mau xuống đi!"

Nàng gấp đến độ muốn đưa tay ôm người, nhưng Thẩm cô nương né tránh tay nàng, mang theo niềm tin "thấy chết không sờn" bước vào bên trong.



Làn nước ấm chảy qua đôi chân trắng ngần, thon dài như ngọc, mặt nước lấp lánh những cánh hoa đầy màu sắc.

Hoa được hái ở nhà kính của biệt trang, có người chuyên trồng và chăm sóc.

Bước vào hồ tắm phủ đầy hoa, trong lòng Thanh Hòa thả lỏng, Tiểu tướng quân vội vàng bước tới nói: "Uyển Uyển, hồ này thoải mái lắm phải không? Còn có rất nhiều thứ thú vị, để ta chỉ cho tỷ."

Nước ấm làm ướt hết quần áo của nàng, dáng người đẹp đẽ của thiếu nữ muốn giấu cũng không thể giấu. Lúc Trì Hành nắm tay nàng còn đặc biệt chú ý: mảnh mai duyên dáng, đúng là xinh đẹp!

Nàng thẳng lưng hơn, vô duyên vô cớ toát ra khí thế "thua người không thua trận".

Hành động nhỏ này của nàng quá rõ ràng, giấu không được. Lúc đầu, Thanh Hòa còn thẹn thùng thấp thỏm, nay đã bay biến đi hết, nàng khẽ mỉm cười: "Thẳng eo thế này, không mỏi sao?"

"Không mỏi!" Vành tai Trì Hành ửng đỏ, cào ngứa lòng bàn tay nàng: "Tỷ đừng nhìn lung tung."

Một câu làm cho Thanh Hòa cười đến mặt nhỏ ửng hồng.

Tiếng cười của nàng không hiểu sao lại khiến tai Trì Hành mềm nhũn, cố gắng che giấu khuôn mặt đỏ bừng để chỉ cho nàng ấy thấy hồ này kỳ diệu thế nào.

Hồ nước ấm này, cho dù là nhìn từ góc độ của Thanh Hòa thì cũng thấy nó đã được sửa sang một cách vô cùng xa hoa.

Khắp nơi đều là bạch ngọc, trân châu, lung linh rực rỡ.

Ngọc là loại ngọc không tì vết, trân châu là loại Đông Hải minh châu [3] to bằng trứng bồ câu.

[3]: Đông Hải minh châu là loại châu bảo quý trọng bậc nhất, dùng để thể hiện thân phận cũng như uy quyền của hoàng gia.

Đài phun nước được làm bằng vàng, chia thành tám hướng, nước chảy trực tiếp ra từ miệng, xung quanh tường hồ làm từ bạch ngọc được chạm khắc tinh xảo hình ảnh cung điện dưới đáy biển.

Trì Hành nhiệt tình giải thích cho nàng cách sử dụng, ví dụ như ấn vào lỗ tròn nào của cơ quan sẽ khiến rượu hảo hạng được tích lũy qua trăm năm chảy ra ngoài. Còn nếu đẩy viên Đông Hải minh châu gần nhất bên tay phải hai người, những tấm ngói lưu ly trên mái nhà sẽ tách ra thành những cửa sổ vuông vức, người trong hồ sẽ có thể nhàn nhã uống rượu, ngắm trăng ngắm sao.

"Còn nữa, nếu tỷ mệt rồi cũng có thể nằm xuống giường nước này đó."

Một tiếng ầm ầm vang lên, giường nước từ từ trồi lên từ giữa hồ.

Những thiết kế phức tạp, hữu ích cũng có vô dụng cũng có. Nói xong, Tiểu tướng quân khát khô cổ họng, nhấp một ngụm rượu gạo để giải khát.

Nàng không kiêng nể gì, thân hình nhỏ nhắn trần trụi xích lại gần, cũng không biết e thẹn mà chạy tới chạy lui, mang trái cây tươi tới: "Uyển Uyển, tỷ cũng ăn đi."

Những hạt lựu bóc vỏ đỏ thẫm, Thanh Hòa nếm thử một vài quả, thấy vị ngọt vô cùng.

Hơi nước bốc lên, sự lười biếng từ trong xương cốt bị nước hồ đẩy ra ngoài, nàng nhẹ nhàng nâng cánh tay ngọc lên cầm ly rượu, rượu tiến vào cổ họng, sắc mặt lại mơ màng thêm hai phần.

Trì Hành thích dáng vẻ lười biếng của nàng, thầm nghĩ: Sau ngày hôm nay, ta cũng là một tiểu cô nương ngâm mình trong cùng một hồ với Uyển Uyển rồi.

Trong lòng nàng vui mừng, tham lam uống thêm hai ly: "Uyển Uyển, tỷ có muốn xoa lưng cho ta không?"

Thanh Hòa không uống được rượu, nhận ra mình đã hơi say nên kịp thời dừng lại. Nàng nghiêng người, kìm nén rung động, lười biếng nằm bên bờ hồ: "Ngươi tự xoa đi."

Bị từ chối, Trì Hành thất vọng "Ồ" một tiếng: "Uyển Uyển, tỷ có muốn ta xoa lưng cho tỷ không?"

Lời nàng vừa dứt, trái tim của Thanh Hòa bị kích động dữ dội, vành tai nàng đỏ bừng: "Không cần."

Lại bị từ chối.

Trì Hành đứng đó suy nghĩ một hồi, cảm thấy hơi hụt hẫng, sau đó lại vui vẻ mở cơ quan sử dụng "cơ quan tay" để xoa bóp lưng.

Nghe tiếng than nhẹ dễ chịu của nàng, Thanh Hòa nghiêng đầu nhìn lại, vừa nhìn thoáng qua, đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng.

Tấm lưng trắng như ngọc, xương cánh bướm mỏng như sắp bay, vòng eo kéo dài xuống phía dưới...

Nàng nhìn thật lâu vẫn chưa hoàn hồn, Trì Hành cười với nàng: "Tỷ tỷ, tỷ cũng muốn thử à?"

"Không muốn."

Bị dục vọng chiếm hữu chi phối, Thanh Hòa trong phút chốc đã nghĩ đến việc phá hủy thứ vật chết "cồng kềnh" kia!

Người mà ngay cả chạm vào nàng cũng không thể...

Nàng nhẫn nhịn thở ra một hơi tức giận, giận đến mức nhấc chén rượu lên, uống thêm một ngụm nhỏ.

"Hầy, lớn như vậy mà ngoài nương ra, người duy nhất ta có thể tắm cùng chỉ có tỷ tỷ, nếu có thêm người nữa chẳng phải sẽ náo nhiệt hơn sao?"

Trì tiểu tướng quân buồn bã thất vọng: "Thật đáng tiếc khi là thân nữ nhi lại không thể thoải mái vui vẻ trước mặt mọi người."

"A Trì còn muốn được nhìn thấy bao nhiêu người nữa?"

Con ngươi Thẩm Thanh Hòa chuyển động, nâng chén rượu trên tay đưa đến bên môi nàng.

Nàng ấy tự mình đưa rượu cho nàng, Trì Hành rất nể tình mà cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Uống xong rượu, nàng cười hì hì nói: "Nhưng mà chỉ cần Uyển Uyển ở đây, có người khác hay không cũng không quan trọng."

Sắc mặt Thanh Hòa dịu lại, mặc kệ men say mà ngã vào vòng tay nàng.

"Tỷ tỷ?"

Sắc đẹp đang ở rất gần trước mắt, Trì Hành ngoan ngoãn ôm lấy nàng, ngực nóng ran, nhìn Uyển Uyển rồi cúi đầu nhìn bản thân, chợt nhận ra trái anh đào màu hồng của nàng vẫn đẹp hơn mình, kích thước hoàn hảo, đường nét cũng tinh tế.

Nàng tiến lại gần, áp sát vào tai Thanh Hòa: "Tỷ tỷ, bộ phận này của tỷ sao lại lớn thế? Đẹp quá."

Thanh Hòa chỉ say chứ không ngốc, nghe thấy câu này liền khẽ cười: "Đã nhìn rõ chưa?"

"Ừm, cũng tạm?"

Nàng vừa nói xong đã bị người ta nhéo lỗ tai, lập tức meo meo lên án: "Uyển Uyển, sao tỷ lại nhéo tai ta nữa rồi!"

Thanh Hòa không có sức lực, giọng nói cũng mềm mại: "A Trì nói cho ta nghe, nơi này đẹp như thế nào?"

Sự chú ý của Trì Hành bị thu hút bởi những lời này, không còn bận tâm đến đôi tai tội nghiệp của mình nữa, ánh mắt không ngừng liếc nhìn về phía đó, suy nghĩ cẩn thận rồi tha thiết nói: "Giống như tuyết trắng tinh khôi, như chim bồ câu run rẩy, chỉ có một điểm đỏ thẫm duy nhất, ấp ủ sắc đẹp của nhân gian."

"Sắc đẹp của nhân gian......A Trì, ngươi đã từng thấy bao nhiêu 'sắc đẹp của nhân gian'?"

"Tìm đâu ra mấy người khác chứ?" Trì tiểu tướng quân nói với vẻ tiếc nuối: "Chỉ có mỗi tỷ thôi."

"Hửm?"

"Gặp được tỷ, ta đã được chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp tuyệt vời nhất của thế gian!"

Thấy nàng nói lời ngọt ngào, Thanh Hòa mỉm cười buông nàng ra.

Sau khi "giải cứu" được đôi tai, Trì Hành nghiêm trọng thở dài một hơi, ngồi bên hồ ăn vài quả anh đào để trấn tĩnh, nàng quay người, vẻ mặt hoang mang: "Uyển Uyển, tỷ say rồi sao?"

"Ừm..."

"Có muốn ta ôm tỷ về phòng không?"

"Không." Thanh Hòa bảy phần say, ba phần tỉnh, khóe môi khẽ nhếch: "A Trì, ngươi quay người lại đi."

Trì Hành không hỏi nhiều, tiếp tục bò trở lại bên hồ: "Uyển Uyển, bao giờ ta mới có thể trưởng thành xinh đẹp như tỷ đây? Thân nữ nhi này suốt ngày bị che giấu, ta vừa sợ nó lớn, lại vừa sợ nó không lớn..."

Phiền não của thiếu niên đơn giản mà cũng thú vị. Thanh Hòa ôm lấy nàng từ phía sau, mặt áp vào tấm lưng mà nàng đã thèm muốn từ lâu: "Đừng lo, mọi chuyện sẽ như ý nguyện."

Xúc cảm sau lưng quá mềm mại, nàng hỏi: "Uyển Uyển?"

"Suỵt, im lặng nào. Để ta ôm ngươi một lát thôi, một lát là được."

***

Tác giả có lời muốn nói: Giữa lúc say và tỉnh, Thanh Hòa vẫn giữ nguyên sự chừng mực và nhẫn nhịn. Ngay cả khi say, nàng cũng chỉ cho phép bản thân mình có một khoảnh khắc buông thả ngắn ngủi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play